Editor: Tiểu Hắc
Beta – reader: Jaeun Jum
Những cơn gió lặng lẽ cuốn theo lá rụng phiêu đãng trong không khí, đúng vậy, không có chiếc lá nào có thể chống lại sự tấn công của gió.
Trái tim của Kỳ cũng lặng lẽ dao động, từ từ nảy sinh một tia hy vọng, mẫu hậu… vẫn còn sống…
Kỳ nắm chặt y phục, “Ngươi khẳng định? Mẫu hậu thật sự vẫn còn sống?” Đã bao nhiêu năm trôi qua…
Lận tự tin cười, “Đương nhiên, ta không chỉ biết chính xác việc mẫu hậu còn sống, ta còn biết mẫu hậu hiện nay đang ở đâu nữa cơ!”
Nghe Lận nói, Kỳ biết rằng nếu không có căn cứ thì Lận sẽ không thể khẳng định chắc chắn như thế được, vậy…
Kỳ thật sự rất muốn gặp mẫu hậu, muốn được nhìn thấy mẫu hậu dù chỉ một lần, đã bao năm trôi qua, hình dáng mẫu hậu trong ký ức của hắn dần đã rời xa. Nhưng, gặp mặt rồi thì phải làm sao? Nói rằng mình đã không thực hiện được hứa hẹn với người? Còn về hoàn cảnh bây giờ của mình? Cả việc mình đã vì… hai người bọn họ mà hạ sinh hài tử? …Gặp lại, hắn phải đối diện với mẫu hậu như thế nào đây?
…Muốn gặp nhưng lại không có cách nào đối mặt, lòng tràn ngập uất ức làm Kỳ đấm mạnh xuống đất một cái, Lận thấy vậy vội nắm lấy tay hắn, không để cho hắn tự làm tổn thương đến bản thân…
“Buông ra… Buông ta ra… Buông ra” Kỳ biết mình đang rơi lệ, tôn nghiêm cái gì chứ, cái thứ đó hắn sớm đã không còn rồi…
Lận nhìn Kỳ, lặng lẽ ôm chặt hắn vào lòng, mà Tề Thị Vân vẫn không nói một lời, giống như là đã nhìn thấu nội tâm đang giãy dụa của Kỳ.
Kỳ càng lúc càng khóc kịch liệt, tới cuối cùng chỉ có thể không ngừng nức nở, rồi cứ như thế mà ngất đi, thân thể này vốn đã không thể chịu nổi bất cứ đả kích nào nữa.
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt của Kỳ, đôi môi bị hai người kia hôn lên lúc nãy đã có chút sưng đỏ, bộ dạng yếu ớt tới mức đáng thương. Khi gió thổi qua, những vệt nước mắt chưa khô cũng từ từ ngưng kết lại, thế nhưng dấu vết của nó thì hoàn toàn không thể xóa nhòa.
Ôm Kỳ trở về tẩm cung, hai người cùng hạ quyết tâm…
“Hài tử của ta… hài tử đáng thương của ta…” Thanh âm trầm thấp vô cùng quen thuộc bỗng vang lên…
Khuôn mặt mơ hồ trong mộng dần trở nên rõ nét, đúng là dung nhan mà hắn đã mơ thấy vô số lần, mẫu hậu, con lại mơ thấy người rồi… Lần này, người có thể ở lại trong chốc lát được không? Chỉ có ở trong mộng, con mới có thể an tâm đối mặt với người…
“Con rất nhớ người… không có lúc nào không nhớ… ” đặc biệt là những lúc bị tổn thương, con vẫn rất quyến luyến hơi ấm của người, muốn ôm lấy người, tựa vào trong lòng của người.
“Ta cũng vậy…. hài tử của ta.” Bàn tay ôn nhu phủ lên lưng Kỳ, tiết tấu vô cùng quen thuộc, khi còn bé, hắn luôn được mẫu hậu ru ngủ như vậy.
Thật muốn khóc, nếu con mềm yếu, người có xem thường con không?
Giờ phút này, hắn đã không để ý được nhiều như thế nữa, Kỳ thút thít ngã vào lòng mẫu hậu mà khóc òa lên.
Mẫu hậu cái gì cũng không nói, không hỏi, chỉ lặng lẽ vỗ về hắn, chờ đợi hắn an tĩnh lại. Một lúc lâu sau, Kỳ ngượng ngùng vùi đầu thật sâu vào trong lòng của mẫu hậu, may mà chỉ là mộng! Cũng bởi vì là mộng, hắn mới có thể làm nũng như thế.
Mộng đẹp như vậy, hy vọng hàng đêm đều có thể tới với hắn…
Đang tận hưởng mùi hương trên người của mẫu hậu, đột nhiên Kỳ phát hiện có một người đang đi về phía bọn họ… Phụ vương!
Kỳ run rẩy, tại sao lại như vậy, phụ vương chưa từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn kia mà.
Kỳ không có cách nào khống chế nỗi sợ hãi của mình, bỗng hắn thấy mẫu hậu trừng mắt nhìn phụ vương, sau đó quay lại nói với hắn, “Đừng sợ, y sẽ không làm tổn thương con.”
Giấc mộng này chân thực tới mức làm hắn cảm thấy có chút kinh hoảng… Chẳng lẽ? Kỳ mở to hai mắt, “… Đây không phải là mộng?”
“Đương nhiên không phải mộng, con sờ thử xem” Mẫu hậu đưa tay tới trước mặt Kỳ, Kỳ do dự một chút nhưng vẫn nắm lấy bàn tay kia, thật là ấm áp!
Nhìn về phía mẫu hậu đang mở rộng hai tay với hắn…
“Mẫu hậu!” Kỳ lại một lần nữa nhào vào lồng ngực ấm ấp mà hắn vẫn luôn mong nhớ đó.
Nhưng khi nhìn về phía phụ vương đang đứng bên cạnh, Kỳ bỗng cảm thấy lạnh run, ký ức khi còn trẻ đối với hắn vĩnh viễn là một vết sẹo, nhưng hắn vẫn cúi đầu gọi một tiếng “Phụ vương!”, mà phụ vương không trả lời hắn, chỉ dùng lực kéo mạnh, giật hắn ra khỏi vòng tay của mẫu hậu.
“Ngươi làm cái gì? Không phải ta đã nói không cho ngươi vào rồi hay sao?” Mẫu hậu tức giận, vươn tay che chở cho Kỳ.
“Không được ôm người khác.” Phụ vương ngang ngược nói, sự độc chiếm của phụ vương hoàn toàn không thay đổi, người luôn không cho mẫu hậu đến gần bất luận kẻ nào.
Mẫu hậu không thỏa hiệp như trước kia, mà chỉ ra cửa rồi nói, “Ngươi… đi ra ngoài.”
Kỳ nghĩ rằng phụ vương sẽ giống như trước đây mà cương quyết kéo mẫu hậu rời đi, thế nhưng, phụ vương cư nhiên lại không có phản bác mà ngoan ngoãn đi ra ngoài theo lời mẫu hậu. Phụ vương… đã thay đổi…
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỳ nghiêm túc nhìn mẫu hậu, một thân nam trang khiến mẫu hậu vừa tuấn mỹ vừa cực kỳ xinh đẹp, xung quanh còn tản mát ra khí tức ôn hòa. Thời gian không lấy mất thứ gì của mẫu hậu cả, mà hắn thì lại bị giày vò đến mức biến thành một lão nhân.
“Con đã phải chịu khổ rồi, năm đó ta hẳn là nên mang theo các con rời khỏi đó, là ta quá ích kỷ!” Mẫu hậu thản nhiên nói, trong mắt không thể che giấu được nỗi thống khổ.
Lắc đầu, Kỳ nói: “Là con tự làm sai, mẫu hậu đừng tự trách.”
“Mẫu hậu, con…” Kỳ không biết nên nói với mẫu hậu điều gì, cũng không biết mở miệng bằng cách nào.
“Ta biết, hài tử, ta biết hết rồi.” Mẫu hậu dịu dàng hôn nhẹ lên trán Kỳ, như đang trấn an hắn.
Kỳ cắn răng, mẫu hậu cũng đã biết rồi sao. Ánh mắt Kỳ có chút lưỡng lự, hắn không biết mình nên nhìn về nơi nào. Mẫu hậu đã biết thân thể của hắn không trọn vẹn, cũng minh bạch cảnh ngộ khó khăn của hắn.
Kỳ luôn nghĩ, bản thân là một đứa trẻ khiến mẫu hậu phải xấu hổ. Từ nhỏ, vì hắn có khiếm khuyết nên đã được mẫu hậu đặc biệt quan tâm, không những vậy, người còn luôn tự trách bản thân vì điều đó.
Kỳ có thể tưởng tượng, tâm tình của mẫu hậu bây giờ có bao nhiêu khó chịu.
“Mẫu hậu đừng thương tâm, đây đều là do con gieo gió gặt bão, nếu như con nghe lời người, con sẽ không có kết cục như vậy. Không liên quan gì đến người cả.” Kỳ nhịn xuống bi thương, cố gắng an ủi mẫu hậu.
“Không phải, là do ta, con mới phải chịu khổ.” Khuôn mặt của mẫu hậu vì thổng khổ mà có chút nhăn nhó.
Kỳ định nói thêm gì đó, nhưng mẫu hậu lại đột nhiên lùi lại rồi đóng cửa, khi Kỳ kinh ngạc nhìn kỹ, thì mẫu hậu hắn đã cởi áo ra, từng mảnh, từng mảnh y phục rơi xuống, lộ ra một khuôn ngực bằng phẳng của nam nhân.
Kỳ nhắm nghiền hai mắt, nguyên lai… quả thật…
Mặc lại y phục, vẻ mặt bi thương khi đó của mẫu hậu, nguyên lai… nguyên lai thân thể của hắn không phải tự nhiên mà sinh ra như vậy… cho nên mẫu hậu mới không hy vọng hắn giống người?
Cung bào tinh xảo rộng rãi có thể lừa gạt mọi người. Cho nên, mẫu hậu mới có thể thoát khỏi phụ vương?
“Kỳ nhi, ta muốn kể cho con một chuyện, con có muốn nghe không?”