Thái dương Giang Tự Hành giật giật, “Cha nghĩ đi đâu vậy?”
Giang Thành Nhạc: “Là ngươi nói Thái tử phi…”
Giang Tự Hành: “Thái tử phi là nam, sao vợ con không thể là nam?”
Giang Thành Nhạc: “…”
Giang Thành Nhạc suýt nữa bị hắn làm cho tức chết, “Chuyện này có thể giống nhau sao?!”
Giang Tự Hành: “Sao lại không giống?”
Giang Thành Nhạc: “Thái tử là Thái tử, ngươi là ngươi!”
Giang Tự Hành: “Chỉ mình Thái tử có thể thích đàn ông sao?”
Giang Thành Nhạc: “Ngươi… Già mồm át lẽ phải!”
Giang Tự Hành ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm.”
Giang Thành Nhạc: “…” Nghịch tử! Không biết xấu hổ!
Kể từ ngày này, Lâm Tu Viễn không còn mặt mũi nào viết tấu chương khuyên nhủ Thái tử nữa.
Ông tức giận đến mức nhiều lần lên triều thấy Giang Thành Nhạc là giận dữ, hạ triều lập tức đuổi theo đánh người.
Mọi người đi ngang qua cảm thấy rất khó hiểu. Hình như hôm nay khi lên triều Giang thượng thư không nói chuyện, sao lại đắc tội Lâm thượng thư nhỉ?
Lâm Tu Viễn đuổi đến nỗi thở hồng hộc, trở về phủ lại thấy nhãi ranh Giang gia kia trộm trèo tường tới tìm con trai mình, tức giận đuổi đánh Giang Tự Hành vòng quanh sân.
Cứ thế lặp lại vài lần, Lâm Tu Viễn tức không chịu nổi, sai người canh giữ ở trước viện của Lâm Tử Nghiên, thấy Giang Tự Hành thì đánh.
“Không được để hắn gặp công tử.” Lâm Tu Viễn dặn dò hộ vệ, “Thấy thì hung hăng mà đuổi đánh!”
Hộ vệ vẻ mặt đau khổ gật đầu. Sợ là đánh không lại.
Nhưng mà không lâu sau, sau khi phúc thẩm bản án của Trấn Bắc tướng quân mười một năm trước, hàm oan nhiều năm nay của Cố gia cuối cùng cũng có thể giải.
Lão hoàng đế cảm niệm Cố gia còn có một đứa con may mắn sống sót nên muốn ban hôn cho hắn, thế nhưng không nghĩ tới, Cố Lang quỳ một gối trên đại điện, cất cao giọng nói, thần ái mộ Thái tử điện hạ, nguyện đời này họa phúc cùng gánh, sinh tử không bỏ.
Lúc này mọi người mới biết, người mà Thái tử sống chết muốn cưới lại là hậu duệ trung liệt.
Lại bộ Thượng thư rất đau lòng, muốn khuyên nhưng không khuyên nổi, đành phải lôi kéo Lâm Tu Viễn đi uống rượu.
Ông vừa uống say khướt vừa mắng Thái tử hoang đường, sợ việc này truyền đi khiến người ta chê cười, lại thấy Thái tử ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Hai người hoảng sợ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã nghe Thái tử nhận sai nói: “Hà thượng thư nói có lý, bản cung suy đi nghĩ lại, quả thật không nên phong phi cho một nam tử, sẽ phá bỏ lễ chế.”
Lại bộ Thượng thư cho rằng Thái tử rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, tức khắc lệ nóng doanh tròng, “Điện hạ hiểu rõ là được, lão thần…”
“Trước đây là bản cung không hiểu chuyện.” Thái Tử nói, “Nếu có chỗ đắc tội, mong hai vị đại nhân thứ lỗi.”
Hai người vội vàng chắp tay nói: “Điện hạ nói quá lời…”
Ai ngờ Thái tử lại rót rượu cho Lâm Tu Viễn, nói: “Vậy đành phải ở rể thôi, làm phiền Lâm thượng thư nhọc lòng rồi.”
Lâm Tu Viễn say rượu, mặt cũng đỏ, ngơ ngác nói: “Cái… Cái gì ở rể?”
Thái Tử nói: “Nếu nam tử không thể phong phi, vậy bản cung chỉ có thể đến ở rể Cố gia.”
Tay Lại bộ Thượng thư run lên, chén rượu “choang” một tiếng rớt trên mặt đất.
Lâm Tu Viễn nấc một cái, chợt nhớ tới ngày ấy Giang Tự Hành nói, nếu ngài không tin thì bây giờ ta bảo cha ta tới cầu hôn.
Cầu cái gì mà hôn?! Dựa vào đâu lại là lão già kia tới cầu hôn?! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ở rể? Ông vỗ bàn một cái, bừng tỉnh nói: “Đúng vậy, nên bắt nhãi ranh kia đến ở rể Lâm gia chúng ta!”
Sau đó ông vội vội vàng vàng đứng dậy, lảo đảo bỏ đi.
Trong viện ở Lâm phủ, Giang Tự Hành nhảy qua tường viện, mấy hộ vệ mắt nhìn thẳng tự giác đi ra ngoài.
Xin lỗi lão gia, chúng ta thật sự đánh không lại hắn!
Huống hồ công tử không gặp được hắn sẽ đau lòng! Nếu như đau lòng lại không ăn cơm thì làm sao bây giờ? Đã nhịn đói nhiều ngày rồi!
Giang Tự Hành đẩy cửa phòng ra, thấy Lâm Tử Nghiên ngồi cạnh bàn cầm đũa chọc cơm thở dài.
Y nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, vui mừng nói: “A Tự?”
Giang Tự Hành đi qua, thấy bát cơm của y cũng chưa ăn nhiều lắm, không khỏi nhíu mày nói: “Ăn ít như vậy?”
Lâm Tử Nghiên rầu rĩ nói: “Không nuốt nổi.”
Giang Tự Hành ngồi xuống bên cạnh, khẽ bóp mặt y nói: “Lại suy nghĩ lung tung hả?”
Lâm Tử Nghiên dừng một chút, nói: “Cha ta và Hà thượng thư đi uống rượu.”
Giang Tự Hành khó hiểu, “Uống rượu thì sao?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, “Cha ta không vui mới uống rượu.”
Giang Tự Hành: “… Ta lại đi quỳ một lát vậy?”
“Công tử.” Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có hộ vệ nói, “Lão gia tới!”
Giang Tự Hành cả kinh, vội vàng trốn ra sau cửa.
Lâm Tu Viễn toàn thân đầy mùi rượu đi đến, “Nghiên nhi…”
“Cha.” Lâm Tử Nghiên vội vàng đỡ lấy ông, “Sao người lại uống nhiều rượu như vậy chứ?”
Lâm Tu Viễn say khướt nói: “Bảo… Bảo nhãi ranh kia đến ở rể Lâm gia chúng ta!”
Giang Tự Hành trốn sau cửa: “…”
Lâm Tử Nghiên nhất thời không hiểu, “Gì ạ?”
“Dựa vào cái gì lại là nhà bọn họ tới cầu hôn?!” Lâm Tu Viễn choáng váng nói, “Ở rể! Bắt nó ở rể!”
Lâm Tử Nghiên sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Cha, người đồng ý sao?”
Lâm Tu Viễn mông lung nói: “Đồng ý cái gì?”
Lâm Tử Nghiên: “Là… Con với Giang Tự Hành…”
Lâm Tu Viễn híp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên lại tức giận nói: “Không đồng ý! Nó vọng tưởng!”
Lâm Tử Nghiên: “Nhưng người mới vừa nói… Muốn hắn ở rể?”
Lâm Tu Viễn vỗ đầu một cái, “Đúng vậy, sao lại muốn nó ở rể?! Nó đừng mơ tưởng tiến vào cửa Lâm gia ta!”
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Nghiên nhi à.” Lâm Tu Viễn lôi kéo Lâm Tử Nghiên nói, “Nhãi ranh kia không phải người tốt gì, con đừng nghe nó nói dối!”
“Không đâu.” Lâm Tử Nghiên nói, “Cha, hắn sẽ không…”
“Sao lại không?!” Lâm Tu Viễn nổi giận đùng đùng nói, “Cha nó cũng quen thói gạt người!”
Giang Tự Hành: “…” Phải không vậy?
“Cha.” Lâm Tử Nghiên thận trong nói, “Có phải người… Bị ông ấy lừa gạt không?”
Lâm Tu Viễn dường như nhớ tới chuyện gì đó, cả giận nói: “Lão già kia lật lọng, thất tín bội nghĩa!”
Lâm Tử Nghiên: “… Giang thượng thư không phải là người như vậy mà?”
“Sao lại không phải?!” Lâm Tu Viễn căm giận nói, “Năm đó đã nói không cầu hòa với Bắc Kỳ, kết quả vừa quay đầu đã trở mặt! Vô sỉ!”
“Cầu hòa?” Lâm Tử Nghiên suy nghĩ, bừng tỉnh nói, “Là mười một năm trước…”
Y còn chưa nói xong thì Lâm Tu Viễn đã nghiêng đầu, ghé vào vai y ngủ thiếp đi.
Giang Tự Hành đi ra từ sau cửa, giúp y đỡ Lâm Tu Viễn lên giường.
“Cho nên…” Giang Tự Hành nhìn Lâm Tu Viễn còn đang lẩm bẩm mắng chửi người, “Người ông ấy chán ghét là cha ta chứ không phải ta?”
Lâm Tử Nghiên: “… Nhưng cha ta nói ngươi bồng bột xốc nổi.”
Giang Tự Hành nheo mắt, “Bồng bột xốc nổi?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, “Ngươi mua tiểu quan ở câu lan viện.”
“Cái gì?!” Lâm Tu Viễn trên giường chợt ngồi dậy, ngay cả mắt cũng chưa mở đã nói, “Mua tiểu quan gì?! Không biết xấu hổ!” Sau đó “bich” một tiếng lại nằm trở về.
Giang Tự Hành: “…” Ta không phải, ta không có!
- -----oOo------