Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

chương 182

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rạng sáng, sắc trời vẫn còn âm u, bình thường giờ này trưởng thôn và những NPC khác đã đi nghỉ ngơi cả, nhưng hôm nay lại bị buộc phải làm việc.

Lúc nhóm người Bạch Lê đến trước cửa nhà trưởng thôn, xung quanh cũng chưa có quá nhiều người chơi. Không phải do hoạt động tháng này không thu hút, mà là phần lớn bọn họ đều đã lập nhóm, tiến vào bản đồ sự kiện rồi, giờ vẫn còn chưa đi ra.

Nhóm người Bạch Lê, hoặc là đi xe đạp hàng xịn, hoặc là đi xe đạp bản nhái đều rất tự tin suy đoán.

Gần người, bao gồm tất cả streamer của thôn, mới đầu còn thương lượng với nhau xem có nên chỉ chừa lại một người livestream không, bốn người còn lại thì tập trung chơi game, nhưng đề nghị này đã lập tức bị khán giả xem live điên cuồng bác bỏ.

"Đừng mà! Tất cả mọi người đều mở phát sóng mới công bằng chứ (Tôi sẽ không thừa nhận rằng tôi tính để màn hình phát sóng của cả năm người cạnh nhau để xem, vừa xem biểu cảm dữ tợn của mọi người vừa ăn cơm đâu)!"

"Đúng đúng, đừng đóng camera, mọi người vào bản đồ sự kiện xong thì không cần để ý đến bọn tôi đâu, nên làm gì cứ làm, tuyệt đối đừng vì bình luận mà làm ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng của mình."

"Streamer dũng cảm bay lên, khán giả vĩnh viễn theo sau ~ Cố lên, vịt con lao vào top nào!"

"Thật đấy, mọi người tin tưởng tôi đi, tuyệt đối đừng chỉ để lại có một camera! Trong lúc thi đấu cứ để khán giả thay mọi người để ý mấy chi tiết nhỏ, sau đó xem lại một chút, nói không chừng sẽ tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm thi đấu đó ~"

"..."

Dưới sự khuyên nhủ hết lời của khán giả, Mạc Tụng và những người khác cuối cùng cũng đồng ý không tắt camera phát trực tiếp đi. Nhưng mà trước đó bọn họ cũng nhắc, sau khi tiến vào bản đồ sự kiện sẽ không thể quan tâm đến khán giả. Đối với việc này, khán giả tỏ vẻ thấu hiểu, không để ý.

"Bây giờ, chúng ta nên chọn độ khó nào đây?" [Mẹ Hoài Bích] là người phụ nữ lớn tuổi nhất ở đây, trong quá trình nuôi dạy Khương Hoài Bích đã rèn luyện được sự kiên trì cùng khả năng quan sát nhạy bén, trong lúc mấy người còn đang xoắn xuýt chuyện số lượng camera, bà đã tới nói chuyện cùng trưởng thôn, cũng hiểu rõ sự khác biệt về độ khó của ba loại bản đồ.

Chờ mọi người giải quyết xong vấn đề camera phát sóng, bà mới nói lại chuyện mình vừa hỏi được, rồi hỏi ý kiến của những người khác.

"Chúng ta nhiều người như vậy, không thì chọn bản đồ cực khó đi! Khiêu chiến độ khó cao trước một chút, sau đó dựa vào tình hình thực tế lại điều chỉnh tiếp?" [Xoa bụng một cái] sờ sờ bụng mình, hào hứng đề nghị.

Người trẻ tuổi lúc nào cũng thích kiểu chơi giật gân, y vừa mới nói đề nghị này ra, tức khắc đã có mấy người hai mắt tỏa sáng.

"Tôi thấy được đấy."

"Có vẻ sẽ rất vui đấy, đến lúc đó mọi người tập trung cùng một chỗ, tình hình chiến đấu nhất định sẽ rất kịch liệt!"

"Chọn bản đồ siêu khó luôn đi, ha ha ha!"

Trước đó mọi người đã nói chuyện Bạch Lê lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra, cho nên bây giờ cậu chọn im lặng, ngay cả việc bây giờ chọn bản đồ nào cũng phải được tất cả mọi người đồng ý, còn cậu chọn cái nào không quan trọng. Giờ cậu chính là một búp bê chơi cùng không có cảm xúc.

Văn Tinh Diệu tự nhiên là nghe thao Bạch Lê, cậu nói thế nào thì hắn cũng nói thế đó, chuẩn tư thế, chồng nói chồng khen hay.

Đường Nghênh "Lạnh mặt" nhìn hai người tương tác, lén lút hâm mộ những người đang có mặt còn chưa biết chuyện của cặp đôi này. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh ta thà nhịn bữa sáng hôm đó, cũng không muốn nghe Văn Tinh Diệu chủ động thông báo tin tức này.

Ngày tháng bị nhồi thức ăn chó, quá khổ, thực sự quá khổ QAQ.

Đề xuất chọn bản đồ cực khó được tất cả mọi người đồng thuận, do [Mẹ Hoài Bích] đang đứng gần trưởng thôn nhất thao tác ấn chọn, rất nhanh cả nhóm bọn họ đã được dịch chuyển vào trong.

Chỉ sau có mấy giây, nhóm người chơi đầu tiên, chưa đến giờ hoạt động đã ngồi canh trước của nhà trưởng thôn, hoạt động chính thức bắt đầu xong thì lập tức chọn bản đồ cực khó, thoát ra khỏi bản đồ sự kiện.

Lúc này dáng vẻ của bọn họ phải nói là vô cùng tàn tạ, quần áo trên người có dấu vết lôi kéo không nói, tóc tai rối bù xù y như có gió lốc thổi qua, trên mặt mấy người còn có dấu tay cùng vết móng tay cào vô cùng khả nghi.

Càng không cần nói đến vết bùn đất cùng mấy "Mảnh tàn thi" của rau màu dính trên người bọn họ, ai không biết còn tưởng bọn họ mới đi bới rác ở đâu về.

Tuy nói chỉ cần mười phút, trạng thái này sẽ được hệ thống tự động làm mới, nhưng biến mất không có nghĩa là chúng nó chưa từng tồn tại.

Trước khi tiến vào bản đồ hoạt động, quan hệ của người này rất thân thiết, mặc dù trước khi chơi "Vùng đất điền viên", bọn họ chưa từng gặp mặt, chỉ quen biết ở trong game mà thôi, nhưng vì tính cách hợp nhau, chỉ hận không thể kết bái làm anh em khác họ. Nhưng mà vào hôm nay, tình cảm của bọn họ đã đứng trên nguy cơ đổ vỡ.

"Là ông! Chính là ông! Dưa hấu tôi vất vả lắm mới trồng được, kết quả chỉ chớp mắt có một cái, ông đã trộm mất của tôi! Tôi nhớ hồi tôi mới trồng được dưa hấu, quả vừa chín cái là đã ngay lập tức mang sang ăn với ông đấy, giờ ông làm vậy có thấy xứng với tôi không??"

"Hừ! Tôi còn chưa trách ông đâu, ông lại còn gào mồm lên trước à? Là ai nhân lúc tôi không để ý, tuốt sạch hành lá tôi mới trồng hả, tổng cộng năm khóm đấy, điểm tích phân công lại so với dưa hấu nhiều hơn hai điểm, rõ ràng là tôi thiệt hơn có được không!"

"Được lắm, tôi cứ tưởng mình bị phân vào trong góc là an toàn nhất rồi, kết quả mấy người lại lao vào đánh nhau, lăn lộn trên mặt đất, không chỉ đè mấy mầm cây mới mọc của tôi chết toi, còn làm đổ sọt đựng thức ăn, khiến rau dưa bên trong rơi ra mất nửa, hại điểm tích lũy của tôi lót đáy, tức chết đi được!"

"Điểm tích lũy của tôi cao nhất thì có lợi gì đâu, vất vả lắm mới cướp được một ít rau dưa thì lại vì cành lá què cụt mà bị hệ thống phán không đạt tiêu chuẩn, không cho điểm, tôi nói này, lúc mấy người cướp thì nhẹ chân nhẹ tay chút được không, đây đều là điểm đấy, làm tròn lên thì chính là một quả trứng thú cưng rồi!"

Cãi qua cãi lại, người này lại lao vào đánh nhau, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, trên người phừng phừng lửa giận, giống như chứng đứt gãy gien phát tác, muốn phá hoại trong game.

Đánh suốt năm phút, cơn giận trong lòng mới hơi hơi nguôi ngoai, có thể bình tĩnh nói chuyện.

"A a a a! Tôi không muốn chơi bản đồ cực khó nữa đâu, thật sự quá khó khăn, còn chơi tiếp chắc chúng ta trở mặt thành kẻ thù mất thôi?"

"Không được! Tôi không muốn thua XX, rõ ràng là đồ ăn tôi cướp được nhiều hơn. Với cả bản đồ cực khó cho điểm tích lũy cao, trưởng thôn không phải cũng đã nói đấy à, độ khó càng cao, hệ số thưởng cũng càng lớn, chúng ta đã có kinh nghiệm một lần, nói không chừng lần tới mỗi người đều lấy được nhiều điểm tích lũy hơn, như vậy mà mấy ông vẫn không thấy động lòng à?"

"Hừ, không phải chỉ cần đề phòng, không để đồ mình trồng ra bị người khác trộm đi à, tôi không tin, lần sau tôi vẫn bị cướp nhiều như thế. Đi, tiếp tục bản đồ cực khó nào!"

Giống như chưa đụng phải tường chưa chịu quay đầu, nhóm người đầu tiên sau khi cãi nhau ầm ĩ, lao vào tẩn nhau xong thì lại tiếp tục chọn bản đồ cực khó, mang theo giấc mộng giành được thật nhiều điểm tích lũy tiến vào.

Trong lúc bọn họ tranh cãi, cũng lục tục có mấy người chơi khác hết lượt bị dịch chuyển ra, bọn họ ai nấy đều mang theo vẻ tức giận cùng oán hận trên mặt, chỉ có rất ít người là nở nụ cười thỏa mãn. Bọn họ trợn mắt nhìn người kia đánh nhau, không có ai thấy đó là chuyện bất bình thường, trái lại còn cảm thấy đó là đương nhiên, không cần biết là ai, ra khỏi bản đồ sự kiện cướp đồ ăn thì tâm trạng đều không tốt nổi.

Nhưng không biết là tại sao, rõ ràng biết hoạt động này có độc, nhưng cũng không ai chịu lùi bước, trái lại còn lên tinh thần, lôi kéo người cùng đội vào bản đồ sự kiện thêm lượt nữa.

Có người ban đầu chọn hình thức dễ và khó, nghe mọi người xung quanh tranh cãi xong thì không hiểu sao lại thấy háo hức với bản đồ cực khó, muốn biết nó là như thế nào, sao có thể khiến cho bạn bè trở mặt với nhau, vì thế lần thứ hai tiến vào bản đồ sự kiện, trong lòng đều rục rịch muốn tăng độ khó.

"Người chơi dũng cảm, không sợ khó khăn!!" Có người trước khi vào bản đồ cực khó thì hô một câu với những chơi khác, lại không cẩn thận trở thành câu khẩu hiệu dành riêng cho hoạt động tháng này.

Trong suốt ba ngày diễn ra hoạt động, người chơi tuy bị bản đồ cực khó hành hạ đến mức "Bạn bè xa lánh", nhưng vẫn kiên cường, kiên định với sự lựa chọn của mình, miệng hô khẩu hiệu, anh dũng hướng về phía có điểm tích lũy cao hơn...

Bản đồ cực khó.

Nhóm người Bạch Lê không biết sao khi mình đi vào thì bên ngoài xảy ra chuyện gì, hai phút trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, bọn họ đều tranh thủ đánh giá mọi thứ xung quanh.

Nhóm họ có tổng cộng người, dưới chân là khối đất mà hoạt động phân cho, năm người xếp thành một hàng, hàng cuối cùng có ba người.

Toàn bộ đất ruộng đều nằm sát cạnh nhau, chỉ dùng đường kẻ vôi không quá rõ ràng để phân chia. Chờ đến giờ, hiện trường trở nên hỗn loạn, nói không chừng chẳng còn ai quan tâm đến cái vạch ngăn đó nữa, chỉ cần cây trồng có thể thu hoạch, cứ cướp về là được.

Trong tay mỗi người đều có thêm một túi nhỏ, bên trong để đầy các loại hạt giống. Để tiện kiểm tra, góc trên bên trái của những hạt giống đó đều có ghi chú thời gian thu hoạch của chúng trong bản đồ sự kiện, góc dưới bên trái thì lại là ký hiệu "∞", nói rõ số lượng hạt giống là không có hạn chế.

Ngoại trừ túi hạt giống này ra, thì mỗi người chơi còn được phân một sọt đựng thức ăn. Sức chứa như cái động không đáy, không cần biến là thả vào trong bao nhiêu cũng không thể đầy, nhưng nếu không cẩn thận làm nghiêng sọt, hay bị người khác xô đổ, thì đều sẽ rơi ra một nửa số thức ăn bên trong.

Nếu nhanh tay nhanh chân, nhân lúc những người khác còn chưa kịp xúm lại, nhặt hết rau dưa về rổ thì không sao, chứ nếu xui xẻo bị tranh cướp mấy lần như vậy, vậy thì lượt chơi này xem như ra về tay không.

"Oa! Thật nhiều hạt giống chưa từng thấy, Lê Lê, những hạt giống này đều phải chờ lên cấp cao mới có thể mở khóa ạ?" Thần kinh Khương Hoài Bích đối với những thứ mình chưa từng thấy vô cùng nhạy cảm, một khi phát hiện thì lập tức đưa ra câu hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Bạch Lê nói, "Càng là hạt giống có thời gian thu hoạch nhanh thì điểm tích lũy nhận được lại càng thấp, ngược lại cũng vậy, lúc mọi người lựa chọn hạt giống thì nhớ chú ý kiểm soát thời gian và số lượng của chúng."

Mặc dù cậu là người thiết kế ra hoạt động lần này, những đây cũng là lần đầu tiên cậu tiến vào bản đồ sự kiện, trong đầu chỉ có lý thuyết, còn chưa kịp thực hành, vì thế chỉ có thể nhắc nhở sơ qua, về việc sau khi thi đấu bắt đầu, mọi việc sẽ tiến triển như thế nào thì cậu không biết.

Nói xong, Bạch Lê quay sang đánh giá xung quanh, đất ruộng bọn họ được phân sau khi tiếng vào bản đồ là ngẫu nhiên, cậu đứng thứ hai hàng thứ ba, không may bốn phương tám hướng trước sau trái phải đều có người, nghĩ cũng biết chờ lát nữa thi đấu bắt đầu, cậu muốn bảo vệ rau củ của mình sẽ khó khăn đến mức nào.

Mọi người nghe Bạch Lê nói thì đều nhanh nhẹn chuẩn bị, ít nhất thì cũng cầm hạt giống trong tay trước, chờ có thông báo nhắc nhở thì lập tức gieo xuống đất.

Tống Hân Nhiên may mắn được phân vào trong góc, cậu nhóc liếc mắt nhìn danh sách hạt giống, quyết định lấy số lượng để giành chiến thắng, vì thế cầm một lượng lớn hạt giống lúa mì trong tay, sau khi nghe tiếng thông báo nhắc nhở thì nhanh chóng gieo xuống.

Thời gian để lúa mì có thể thu hoạch là ít nhất, chỉ giây, chờ cậu nhóc trồng hết khối đất thì lúa mì gieo đợt đầu đã chín rồi. Sau đó cậu nhóc có thể một bên thu hoạch, một bên gieo mới, hình thành một vòng tuần hoàn, không lo không tích được điểm.

Người có cùng suy nghĩ với cậu nhóc không phải số ít, ba người [Vân Dực], [Việt Tầm], [Mẹ Hoài Bích] cũng đều trồng lúa mì. Bọn họ thành thực tích điểm cho bản thân, chỉ chờ điểm của mình đạt tới một mốc nhất định sẽ thay đổi hành động.

Bốn người này là trường phái ổn định.

Mà ngoài bốn người bọn họ, hạt giống được những người khác chọn lại đa dạng phong phú hơn nhiều.

Mạc Tụng chọn trồng cải Brussels có thời gian thu hoạch dài nhất, chờ cây lớn cần tới ba phút, vì thế trong lúc mấy người Tống Hân Nhiên vội vàng trồng trọt thu hoạch, y gieo hạt xong thì lại bắt đầu nhàn rỗi, thậm chí còn có thể tranh thủ xem bình luận, trò chuyện với khán giả.

"Ha ha, mọi người hỏi tôi sao không chọn loại có thời gian thu hoạch ngắn à? Đường nhiên là vì điểm tích lũy của chúng nó quá ít, một cây lúa mì chỉ được có một điểm, trong khi một cây cải Brussels lại được đến tám điểm, thời gian trồng lại chỉ nhiều hơn lúa mì có sáu lần, nghĩ thế nào cũng thấy trồng cải lời hơn mà!"

"Về vấn đề có thể bị những người khác cướp mất, hoặc trộm mất, khà khà, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi! Fan hâm mộ cũ của tôi chắc đều biết, sau khi tôi xuất ngũ không lâu thì mới trở thành streamer, năng lực trước đây được huấn luyện ra trong quân ngũ vẫn còn trong người! Chờ đó mà xem, lát nữa tôi sẽ để mọi người thấy bản lĩnh thật sự của anh giai này, đừng vì dáng người linh hoạt của tôi mà mê muội đó nha ~"

Mạc Tụng khoe khoang không thèm hạ thấp giọng, suýt chút nữa đã khiến mấy người xung quanh không nhịn được cười.

Ba người Hùng Tịch vốn quen Mạc Tụng từ trước, Mạc Trúc lại còn là anh trai ruột của Mạc Tụng, cho nên bọn họ có biết một chút về năng lực của Mạc Tụng, cũng không cho là y đang khoe khoang khoác loác. Nhưng mà... Y tới từ quân đội, lẽ nào bọn họ thì không phải? Đến lúc đó ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!

Hùng Tịch lặng lẽ nắn nắn bắp tay của mình, ừm, bình thường chăm chỉ rèn luyện không uổng phí.

Mà hai vị có cấp bậc cao trong quân đội, đặc biệt là Đường Nghênh, đầu tiên là ngẩng đầu liếc về phía Văn Tinh Diệu, trong lòng không khỏi cảm thấy thương cảm cho Mạc Tụng. Ông chú đáng thương, nói cái gì không nói, lại cố tình bảo mình từng được huấn luyện trong quân đội, chờ lát nữa vị thượng tướng nào đó nghe thấy, nói không chừng sẽ đích thân kiểm tra kết quả huấn luyện của y cũng nên.

Văn Tinh Diệu dường như không chú ý tới sóng ngầm đang âm thầm nổi lên xung quanh, chỉ chăm chú quan sát động tác của Bạch Lê, Bạch Lê trồng loại nào thì hắn cũng trồng loại đó, Bạch Lê gieo chỗ này cây thì hắn cũng gieo chỗ đó cây y xì, hành vi nịnh nọt bám càng hết sức rõ ràng.

Ban đầu Bạch Lê không để ý thấy Văn Tinh Diệu đang nhìn, chỉ một lòng một dạ bố trí ruộng đất của mình. Cậu chia khối đất của mình thành ba lớp ngoài, giữa, trong, càng vào sâu bên trong thì loại hạt gieo trồng có thời gian thu hoạch càng dài, còn vòng ngoài thì đều là mấy cây như lúa mì và ngô.

Theo như Bạch Lê nghĩ, nếu mấy loại cây đó cậu không kịp thu hoạch, bị những người khác trộm trước cũng không vấn đề gì lớn, quan trọng nhất vẫn là những loại được trồng ở phía trong cùng, chỉ cần chúng nó tốt thì điểm tích lũy của cậu sẽ không quá thấp.

Chờ xử lý trong ruộng của mình, Bạch Lê ngẩng đầu, phát hiện Văn Tinh Diệu cũng trồng theo cách của mình thì ném cho đối phương một ánh mắt tán thưởng, nghĩ là bọn họ có cùng ý tưởng.

Lại không biết, sau khi nhận được ánh mắt này của mình, động tác trong tay Văn Tinh Diêu hơi ngừng một chút, cảm thấy có hơi chột dạ, hắn hoàn toàn là học theo cậu để làm.

Mấy người còn lại thì chỉ thiếu nước trồng ruộng của mình thành một đóa hoa thôi. Có người chọn loại có thời gian thu hoạch vừa phải để trồng, có người thì mặc kệ tất cả, vớ được hạt giống nào thì vung hạt giống đó, y như tiên nữ rải hoa, thấy cây nào mọc thì thu hoạch.

Trong lúc loạt cây trồng đầu tiên còn chưa đến lúc thu hoạch, mọi người vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Mãi đến khi có cơn gió thổi qua, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của lúa mì. Lúa mì mà bốn người Tống Hân Nhiên, [Vân Dực], [Việt Tầm], [Mẹ Hoài Bích] gieo đã chín.

Giống như domino, cứ cách một giây lại có một hai cây lúa mì lần lượt chín theo trình tự gieo của bọn họ. Trên mặt mấy người chợt lóe niềm vui được mùa, xách sọt của mình tới thu hoạch, vừa gặt còn vừa không quên rắc hạt giống mới, tiến hành lượt gieo trồng tiếp theo.

Khán giả đang xem live thấy thế cũng phấn chấn theo, không hẹn mà cùng đánh bình luận.

"Em trai [Quả đào] gặt nhanh lên, ánh mắt của tên to con cách vách vẫn đang nhắm về chỗ em đó, động tác không nhanh một chút, không khéo chỗ lúa mì gần đó sẽ bị đối phương cướp mất đấy!" Đây là bình luận bên trong phòng phát sóng của Tống Hân Nhiên.

Cách vách của Tống Hân Nhiên là Hùng Tịch. Anh ta quả thật cũng đúng như lời khán giả nói, đối mặt với lúa mì đã chín, trong lòng không khỏi rục rịch. Cây lúa mì vàng óng kia giống như mọc ra vô số cánh tay, đang không ngừng vẫy vẫy, mời gọi anh ta đến thu hoạch.

Da mặt Hùng Tịch bây giờ vẫn còn khá mỏng, cứ có cảm giác nếu mình động tay vào lúa mì của Tống Hân Nhiên, thì sẽ bị nói là bắt nạt trẻ con, cho nên vẫn còn chút do dự.

Sau đó, anh ta thấy, ở vị trí thửa ruộng khác tiếp giáp với ruộng của Tống Hân Nhiên, có một bàn tay thò ra, dùng sức nhổ một cậy lúa mì trong ruộng của cậu nhóc, nhanh chóng nhét vào trong sọt của mình.

Hùng Tịch:???

Thấy ánh mắt kinh ngạc của anh ta, [Xoa bụng một cái] nở một nụ cười hòa ái.

Điểm tích lũy không thể chờ, muốn có thưởng thì phải nhân cơ hội làm ngay lập tức.

Hùng Tịch như đọc ra gì đó từ trong nụ cười này, da mặt dường như được thêm trạng thái tăng cường dày thêm mấy tấc, nở một nụ cười hiền hậu, cũng làm theo.

"Streamer mấy người còn ngây ra đó làm gì, không thấy đã có người bắt đầu thu hoạch rồi à, nhanh nhanh, cướp của người ta đi!" Đây là bình luận trong phòng phát sóng của những người khác.

Mạc Tụng bị nhiều người thúc giục nhất, khán giả của y luôn là kiểu xem trò vui không chê chuyện lớn, lúc nào cũng ước tình cảnh càng loạn xạ bung bét hơn, lúc này bọn họ sao có thể ngồi yên được nữa, đồng loạt nhào lên xúi giục.

"Được rồi, thế thì tôi lên!" Mạc Tụng nói nhỏ với máy quay một câu, sau đó hướng về phía [Vân Dực] cách mình gần nhất ra tay.

Mấy streamer khác cũng giống như vậy. Không chỉ có bọn họ, những người chưa thể thu hoạch cây trồng cũng bắt đầu hành động, có cơ hội là nhổ trộm một cây, xong thì nhìn trời nhìn đất nhìn mấy chứ không thèm nhìn người bị hại, cố gắng tỏ vẻ ta đây vô tội.

Vì thế, ruộng lúa mì ban đầu vẫn còn ngay hàng thẳng lối rất nhanh đã trụi chỗ này một ít, trọc chỗ kia một ít. Trong lúc này Tống Hân Nhiên vẫn luôn cắm đầu cắm cổ làm, hoàn toàn không phát hiện ra khu bình luận của mình đã bị một loạt "A a a a a" chiếm đóng, cậu nhóc cắt gặt cắt gặt, vươn tay muốn túm lấy cây lúa mì tiếp theo, nhưng trong tay lại trống không, chẳng túm được cái gì.

Chờ cậu nhóc ngẩng đầu lên, thì phát hiện trong ruộng nhà mình đã không còn được mấy cây lúa mì nguyên vẹn, Hùng Tịch, [Xoa bụng một cái], thâm chí ngay cả [Trúc Tử] cùng [Tôi không lắm lời] cách cậu nhóc khá xa cũng không quản ngại đường xá, mò tới tận đây, Hùng Tịch còn đang cầm một cây lúa mì trong tay nhét vào sọt thức ăn của anh ta.

Tống Hân Nhiên:!!!

Chuyện gì đây, sao chỉ chưa đến có một phút mà ruộng của mình đã thành thế này rồi? Những người này mò tới đây lúc nào vậy, bọn họ trộm mất bao nhiêu lúa mì của mình rồi?

Lòng người "Hiểm ác" hoàn toàn lộ ra tước mặt Tống Hân Nhiên, khiến cậu nhóc không nghĩ ra nên phản ứng thế nào, chỉ ngây ngốc đứng đực tại chỗ.

Đột nhiên cậu nhóc liếc thấy mấy cây ngô đã có thể thu hoạch trong ruộng của Hùng Tịch, Tống Hân Nhiên không chút nghĩ ngợi đã bay đến chỗ cậy ngô gần mình nhất, trong miệng còn hét lớn: "A a a a! Em muốn báo thù cho lúa mì của mình, các anh trộm lúa mì của em, thì em sẽ cướp ngô của các anh, cả những cây khác nữa!!"

Động tác trên tay cậu nhóc nhanh thoăn thoắt, vèo vèo vèo bẻ xuống ba bắp ngô nhét vào trong sọt của mình, ngay cả ruộng đất chưa gieo trồng, cùng số lúa mì mới sắp chín cũng không quan tâm. Trong đầu chỉ có mỗi: Báo thù! Báo thù!

Tiếng hô hào của Tống Hân Nhiên y như kèn hiệu xung phong, không chỉ khiến Hùng Tịch biết ngô của mình đã có thể thu hoạch, mà còn nhắc nhở [Xoa bụng một cái], [Trúc Tử] cùng [Tôi không lắm lời], hạt giống bọn họ trồng có thời gian thu hoạch khá dài, lúc này bèn chạy về phía Hùng Tịch.

"Hề hề hề, Hùng già, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, ông không ngại bọn tôi bẻ của mình mấy bắp ngô đâu đúng không?"

"Người anh em! Bây giờ ông để tôi hái ngô của mình, chờ lát nữa dưa chuột của tôi chín, cũng cho ông hái nhé!"

"Anh Hùng, hôm nay anh để em hái ngô của anh, thì anh chính là anh trai ruột khác cha không cùng mẹ của em!"

Trong lúc ầm ĩ, chỉ còn lại tiếng ngăn cản đầy bất lực của Hùng Tịch: "Này! Này này! Mấy người chậm một chút, tốt xấu gì cũng để lại cho tôi một nửa đi, tôi mất công mất sức để gieo chúng nó đấy! Đậu má, [Trúc Tử], ông hơi bị quá đáng rồi đấy, thế mà hái hết sạch, không chừa lại cho tôi bắp nào!"

Trong lúc bọn họ tranh cướp nhau, tự nhiên không không phát hiện ra, có một bóng người nho nhỏ đang lặng lẽ mò tới chỗ sọt thức ăn [Xoa bụng một cái] bất cẩn để quên.

___________________

Cải Brussels

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio