Thất tình đến nhanh như một cơn lốc xoáy.
Một ngày trước, một bức ảnh chụp sườn mặt nhìn nghiêng không rõ ràng lắm của Văn Tinh Diệu được đăng lên mạng vũ trụ, đã kéo cho hắn rất nhiều fan nhan sắc.
Nhưng sang ngày thứ hai, ảnh chụp chung của hắn và Bạch Lê lúc ra ngoài dạo phố còn lên sân khấu một cách hoành tráng hơn. Nam thần là hoa đã có chậu, đối tượng còn là một thiếu niên thần bí sắc đẹp không phân cao thấp với hắn, trái tim thủy tinh của nhóm tráng nam mãnh nữ vũ trụ, "Rầm" một cái, vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Thời đại bây giờ, có lẽ là chịu ảnh hưởng của cuộc chiến tranh trường kỳ với trùng tộc, mỗi người đều sống hết sức tự do tùy ý, yêu cũng được mà hận cũng được, tất cả đều sẽ thẳng thắn nói ra, không giấu giấu giếm giếm. Hơn nữa bọn họ từ bỏ cũng rất nhanh, một khi phát hiện mình không có cơ hội, sẽ lập tức thay đổi cảm xúc, dùng một góc độ khác để nhìn ngắm thế giới.
Nói thí dụ như lúc này, rõ ràng một giây trước vẫn còn là fan nhan sắc cùng fan sức mạnh của Văn Tinh Diệu, một giây sau đã bắt đầu vượt rào thành fan CP của Văn Tinh Diệu và Bạch Lê. Cũng không chờ chính chủ thông báo, bọn họ đã tự mình tưởng tượng ra một màn yêu hận tình thù, hoặc là ngọt ngào hạnh phúc, hoặc là trong đường giấu lưỡi dao.
Chờ Bạch Lê và Văn Tinh Diệu mua sắm xong xuôi về đến nhà, lúc từ sắc mặt đen như màu lông của Chúc Mặc Lăng biết được tin tức trên mạng vũ trụ, mọi chuyện đã không còn chỗ xoay chuyển, ai nấy đều đã biết cả.
Ngoại trừ thân phận của Bạch Lê, cư dân mạng vẫn dùng xưng hô "Thiếu niên thần bí" để gọi cậu.
Ba năm trước, Bạch Lê mới chỉ có mười lăm tuổi, hơn nữa cậu không phải ru rú trong tộc Thiên Hồ thì cũng là đang du đãng trên chiến trường, còn thích mỗi ngày biến thành một người khác nhau, thực sự không có người nào liên hệ cậu với cậu chủ nhỏ đã mất tích, mà tộc Thiên Hồ tìm kiếm suốt ba năm nay.
Dù sao cậu vẫn an toàn.
Phần lớn mọi người đều mang thái độ vui vẻ chúc phúc cho cậu và Văn Tinh Diệu.
Vì thế, sau khi hai người biết chuyện thì quyết đoạn chui vào trong khoang trò chơi, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không hỏi thế sự, chỉ tập trung chơi game. Trên mạng nói đều là sự thực cả mà, cứ dứt khoát ngầm thừa nhận là được.
Chúc Mặc Lăng không ngờ hai tên không bớt lo này lại đưa ra quyết định như vậy, một bên chua xót vì em trai sắp thành của nhà người khác, một bên quay về phòng mình, vào game tiếp tục cày level.
So với hiện thực, thời gian hai người này chơi trò chơi còn nhiều hơn, anh ta cũng phải vào game nhìn bọn họ chằm chằm.
Sau khi Bạch Lê và Văn Tinh Diệu về phòng thì không trì hoãn thêm nữa, lập tức login, việc này cũng là có lý do cả. Hôm qua trước khi logout, Khương Hoài Bích đặc biệt đến báo với hau người, thuyền đánh cá đã chính thức hoàn thành, thời gian ra khỏi cũng được xác định, chính là hai giờ chiều nay.
Hai người ở bên ngoài mua mua mua một hồi, về đến nhà thì đã hơn giờ trưa rồi, ăn cơm xong lại ngồi tán gẫu thêm một lúc về chuyện trên mạng thì cũng đã gần tới thời gian hẹn.
Vào game xong, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu chạm mặt nhau ở ngoài cửa, đang chuẩn bị xuất phát đi ra bờ biển thì lại thấy có một thứ màu vàng từ rất xa đang lao "Ầm ầm" về phía hai người.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là [Hạt tía tô] cùng tôm tít vàng của y.
Sau khi tôm tít tiến hóa, không chỉ màu sắc biến thành màu vàng, hình thể lớn hơn mà ngay cả tốc độ di chuyển cũng nhanh gấp ba lần ban đầu. Là chủ nhân của tôm tít, [Hạt tía tô] gần đây rất thích cưỡi tôm lượn lờ khắp thôn, thỉnh thoảng còn nhận chở người đi thám hiểm rừng rậm, xem như là một nét đặc sắc của "Thôn Nấm".
"Lê Lê, anh đại [Yêu Tinh], hai người vừa mới onl à?" [Hạt tía tô] kéo dây cương tôm tít, để chúng nó phanh gấp lại, vững vàng dừng cách họ một mét, nói rõ ý định của mình, "Em gái [Hoài Bích] bảo tôi tới đây, cô nhóc nói hai người online xong đi ra bờ biển phải tốn kha khá thời gian, nên bảo tôi tới chờ hai người. Hai người yên tâm đi, sau khi tiến hóa, tốc độ tôm tít vàng của tôi nhanh hơn nhiều, chỉ cần mười phút thôi, cam đoạn đưa hai người đến nơi, he he!"
Bạch Lê liếc nhìn người đang ngồi trên tôm tít, mỉm cười hỏi chọc: "Một chuyến vàng hả?"
Đây là hôm qua cậu ngẫu nhiên nghe được báo giá của người ta, lúc này cố ý lấy ra trêu đối phương.
Mặt [Hạt tía tô] tức khắc đỏ bừng, hoang mang hoảng loạn khua tay múa chân giải thích: "Không cần không cần, hai anh đại không cần trả thù lao, tôi đây là xung phong tình nguyện! Hơn nữa, nếu không phải nhờ Lê Lê, tôi cũng không bắt được tôm tít này, cũng không thể để nó tiến hóa thành tôm tít vàng! Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] là khách hàng miễn phí trọn đời của tôm tít nhà tôi!"
Mấy từ phía sau, nói nghe rất có khí phách, thật sự khiến Bạch Lê và Văn Tinh Diệu chấn động. nhưng mà hai người đều không thiếu tiền, nói lần này không tính, nhưng lần sau có việc cần nhờ thì vẫn nên trả tiền.
[Hạt tía tô] xoắn xuýt một lúc rồi mới đồng ý, vàng mà, trong thôn này có người nào không bỏ ra được đâu, đẩy tới đẩy lui cũng chẳng có nghĩa lý gì, y cũng là thấy chơi vui mới làm. Thời gian đứng đây nói, khéo đã đủ đi đến nơi rồi.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu lần lượt ngồi lên lưng tôm tít, chờ xác nhận hai người đã ngồi vững rồi, [Hạt tía tô] thành thạo điều khiển tôm tít quay đầu, sau đó chạy như điên về phía bờ biển.
Dùng tôm tít làm thú cưỡi, nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng thực ra ngồi bên trên lại rất vững. Bạch Lê ngồi trên lưng tôm tít, hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy gì, nhắm mắt lại có thể cảm nhận cơn gió phất nhẹ qua bên má, mở mắt ra lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu lên lớp vảy màu vàng óng của tôm tít, phản chiếu lại trên cây cối hoa cỏ ven đường, có cảm giác mơ hồ mộng ảo, rất đẹp mắt.
Trong lúc Bạch Lê mải nhìn ngó xung quanh, Văn Tinh Diệu ngồi ở phía sau lại đỡ hai tay quanh eo cậu, đề phòng cậu rớt xuống khỏi lưng tôm tít.
May mà [Hạt tía tô] cả đường đều lái tôm rất nghiêm túc, chứ lúc này mà y vô ý quay đầu lại thôi là sẽ bị nhồi cho một miếng cơm chó to.
Nhưng mà y làm vậy cũng có ý cả rồi, y là fan của Bạch Lê, biết Bạch Lê và anh đại [Yêu Tinh] là một đôi, hơn nữa tình cảm của hai người lại cực kỳ tốt. Là một fan hâm mộ hợp cách, đương nhiên phải chừa đủ không gian cho thần tượng nói chuyện yêu đương, vì thế suốt cả dọc đường y đều tự thôi miên mình, rằng y cũng là một con tôm tít, hơn nữa còn là con không thể xoay cổ lại...
Tôm tít lao ầm ầm trên đường, quả nhiên không tới mười phút, ba người đã đến điểm cuối cùng.
Chỗ này là ở bìa rừng, nơi đất nâu giao hòa với bãi cát màu vàng nhạt, là loại địa hình đặc biệt chỉ có ở trong game. Bãi cát thoai thoải mở rộng ra, cách đó mười mấy mét chính là biển rộng xanh biếc, sóng biển nhẹ nhàng vỗ lên bờ cát, gió biển tanh mặn thổi lướt qua chóp mũi của mỗi người chơi.
"Ý, sao ở đây nhiều người quá vậy?" Bạch Lê trèo xuống khỏi lưng tôm tít, ngạc nhiên nhướng mày, bối rối hỏi.
Nếu cậu nhớ không nhầm, thuyền đánh cá của Khương Hoài Bích là loại thuyền nhỏ, chỉ có thể chở được năm, sáu người thôi. Mà ở đây, có khi phải có đến hơn năm, sáu trăm người.
Trước đó cưỡi tôm tít đi trong rừng, cậu thấy có không ít người đang vội vội vàng vàng, cứ nghĩ họ chỉ đang ở trong rừng thu thập, hoặc định đi đào quặng thôi. Bây giờ nhìn lại, e rằng đích đến của bọn họ là cũng một chỗ, nhỉ?
Câu hỏi này được [Hạt tía tô] giải đáp.
Y nhảy xuống khỏi người tôm tít, thu năm con tôm tít đã giải trừ trạng thái hợp thể vào trong không gian thú cưng xong mới lên tiếng: "Ở đây đương nhiên là nhiều người rồi! Lê Lê, cậu cũng không phải không biết người thôn mình, ai nấy đều thích hóng hớt xem trò vui, hơn nữa hôm nay lại là lần đầu tiên có người lập nhóm ra khơi, phương tiện còn là chiếc thuyền đánh cá duy nhất trong game, ai mà không phải khen một tiếng "Trâu bò" chứ. Mặc dù mấy người [Hoài Bích] nói sẽ livestream toàn bộ quá trình, nhưng tận mắt nhìn thấy với chỉ xem trong phòng phát sóng vẫn có sự khác biệt rất lớn, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến thời khắc lịch sử này trong game, cho nên nghe tin xong thì đều tới đây cả."
Ngay cả y, cũng là trong lúc đứng hóng thì bị bắt đi làm lao động công ích, hỗ trợ chạy chân một chuyến, nhưng mà bản thân y cũng tình nguyện đưa đón hai người Bạch Lê.
Bạch Lê nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không thắc mắc sao lại có nhiều người như vậy nữa. Nhưng mà bây giờ còn có một vấn đề nữa, đông người tụ tập như vậy, bọn họ làm sao chen vào, đi đến chỗ lên thuyền đây?
Vấn đề này cũng được giải quyết rất nhanh chóng.
Chỉ thấy [Hạt tía tô] bắc loa tay, hít một hơi thật sau, sau đó hét to nhất có thể: "Mọi người ơi, nhường đường cái nào, nhường đường nào, Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] đến rồi, nhanh cho bọn họ đi qua, để tiểu đội ra khơi tập hợp đông đủ nào!"
Người đến đông đủ, có thể giương buồm ra biển.
Bạch Lê giật bắt cả mình, không nhịn được nhìn [Hạt tía tô] bằng ánh mắt kinh ngạc. Tên này bình thường thoạt nhìn cũng ngoan ngoãn biết điều, cùng lắm là sở thích hơi đặc biệt tí thôi, không ngờ giọng lại rất lớn. Rõ ràng là chỗ đông đúc náo nhiệt, ai nấy đều đang lớn tiếng trò chuyện, thế mà giọng của [Hạt tía tô] lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ.
Phàm là những người chơi nghe thấy tiếng của y, tất cả đều ngừng nói giớn, đầu đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh để nhìn, sau đó đám người cách Bạch Lê gần nhất lập tức giống như Moses rẽ biển, tách ra một con đường nhỏ để hai người đi vào.
Mà hai bên đường nhỏ đó, người chơi mắt sáng như sao nhìn về phía Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, phảng phất như đang nói: "Anh đại, hai người cuối cùng cũng tới rồi!"
Dáng vẻ không thể chờ thêm được nữa.
Bạch Lê bị nhìn như vậy không khỏi thẹn thùng, cứ cảm thấy ánh mắt mấy người chơi này thực sự quá nóng bỏng.
Mấy người Khương Hoài Bích bị đám đông vây tít bên trong cũng nghe thấy tiếng gào của [Hạt tía tô], họ chạy chậm đến khúc cuối đường nhỏ, đang vui vẻ vẫy tay chào đón hai người. Đến cùng bọn họ còn có một camera phát sóng đang mở sẵn.
Hai thành viên cuối cùng của tiểu đội ra khơi có mặt khiến khán giả đang xem live bàn tán rôm rả.
"Shhh, nói là hẹn lúc hai giờ chiều, tôi còn tưởng Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] sẽ đến muộn cơ, may mà vẫn còn mấy phút nữa mới tới giờ. Nhưng mà so với mấy người em gái [Hoài Bích] chờ ở bờ biển trước tận một tiếng, trông vẫn không được tích cực cho lắm..."
"Ra biển không tích cực là tư tưởng có vấn đề! Lê Lê có thể nhường cơ hội ra biển cho tôi không, tôi muốn đi nhìn ngắm thế giới QAQ!"
"Không thể, tuyệt đối không thể, dẫn theo Lê Lê và anh đại Yêu Tinh so với dân một tên ngay cả tiêu chuẩn đăng nhập cũng không có như ông thì có ích hơn nhiều, số của chúng ta cũng chỉ có thể tha thiết mong chờ xem livestream thôi, chậc!"
"Ối chà chà, người cuối cùng cũng đến đông đủ rồi, như vậy không phải có thể ra khơi ngay bây giờ à, tôi đã không thể chờ đợi được nữa muốn ra biển từ xa rồi, hy vọng có thể bắt được cá lớn, gặp được hải tặc, tìm được hải đảo!"
"Chao ôi! Lẽ nào mấy ông mấy bà không phát hiện ra à, khoảng thời gian này Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] hình như luôn cùng online cùng logout nha, có lần anh đại [Yêu Tinh] không ở trong game, Lê Lê còn có thể trả lời luôn là đối phương đang có việc bận kìa. Các anh em, tôi có một suy đoán thế này, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh], đã từ yêu qua mạng phát triển đến ngoài thực thế rồi ý nhỉ? Bọn họ đang ở cùng một chỗ??"
"Ha ha ha ha! Yêu qua mạng thần thánh! Nhưng mà nghe thím nói vậy tôi thấy cũng có lý lắm, xí, chả trách ban nãy tôi lại ngửi thấy mùi tình yêu chua lòm ở đâu đây. Nhắc mới nhớ, không biết dạo này là có chuyện gì xảy ra, đầu tiên là Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] hẹn hò, sau đó đến lượt thượng tướng Văn Tinh Diệu mất hút một đoạn thời gian, vừa xuất hiện trở lại trong tầm mắt công chúng thì đã ném ra một quả dưa siêu to khổng lồ, cùng một thiếu niên thần bí đi shopping, ngài ấy thế mà cũng thoát FA luôn rồi!!??"
"Thì đã làm sao? Nam thần từng người một đều đã có chậu, chỉ có chúng ta, vẫn thơm mùi chó FA thôi. Độc thân thần kỳ, độc thân tốt đẹp, độc thân cô đơn đến mức khiến người ta khóc hu hu!"
Đường Nghênh đang đi làm mò vào xem livestream: "..."
Có một câu anh ta không biết có nên nói hay không, thực ra hai cặp đôi này chính là một đấy!
- --oo---