Người nọ dẫn nhóm Bạch Lê đi tới phòng hội nghị lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà, trên đường đi còn dặn những người khác trong tộc chuẩn bị sẵn đồ uống và dịch dinh dưỡng.
Chờ thu xếp xong xuôi cho tám người, y cũng nhấc chân chuẩn bị ra ngoài.
"Anh định đi đâu?" Chúc Mặc Lăng lấy làm lạ liếc mắt nhìn y, chỉ chỉ vào chỗ còn trống, nói, "Chuyện hôm nay chúng tôi muốn thảo luận có liên quan đến toàn bộ "Sao Hi Vọng", anh là do trong tộc phân tới đây để quan lý sự vụ, cũng ở lại nghe đi."
Bạch Lê và Hồ Nhất, Hồ Nhị cũng gật đầu với người kia, đồng ý với lời Chúc Mặc Lăng.
Đối phương ngẩn người, cuối cùng vẫn do dự ngồi xuống cạnh Hồ Nhị.
Cách một mặt bàn, đối diện với y là Văn Tinh Diệu, Đường Nghênh cùng hai vị viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc.
Ban nãy tới đón tộc trưởng, sự chú ý của y đều đổ dồn lên trên người tộc trưởng và cậu chủ nhỏ, ngay cả sự tồn tại của Hồ Nhất và Hồ Nhị cũng suýt chút nữa là quên bẵng đi. Chờ khi tâm trạng kích động bình ổn lại, y mới chợt nhận ra, xung quanh tộc trưởng và cậu chủ nhỏ toàn những người vô cùng có máu mặt.
Thượng tướng Đế quốc Văn Tinh Diệu, sĩ quan phụ tá của hắn Đường Nghênh, viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc Đỗ Gia Âm, phó viện trưởng Phàn Vân Bình. Trước đây chỉ có thể nhìn thấy người trên mạng vũ trụ, giờ thế mà lại có thể thấy người thật bằng xương bằng thịt, hơn nữa... Quan hệ với cậu chủ nhỏ trông còn rất thân mật là đằng khác.
Lẽ nào, mấy vị này chính là kỳ ngộ của cậu chủ nhỏ ba năm nay?
Đừng nói là cậu chủ nhỏ chủ động chạy tới Viện nghiên cứu Đế quốc để làm vật thí nghiệm nhé? Hu hu hu, cậu chủ nhỏ, cậu phải chịu khổ rồi! Người nọ càng tưởng tượng lại càng quá đà, trong đầu có một đống câu hỏi hiện lên.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuộc họp vẫn phải nghiêm túc lắng nghe.
Nhìn thái độ của anh trai, Bạch Lê biết người này có thể tin được, không những thế còn làm theo sự sắp xếp của bọn họ, vì thế cậu không giấu giấu giếm giếm, thẳng thắn nói hết những chuyện mình định làm ra.
Đầu tiên, cậu phải đi tìm nhóm "Bạn cũ" của mình, đặc biệt là Ông Rùa từng thấy trước sự tồn tại và tương lai của cậu. Bọn họ đều đã ở "Sao Hi Vọng" ngây người mấy chục, mấy trăm năm, đã sớm khôi phục ý thức nhân loại.
Chuyện tình cảm là một yếu tố, nếu như có thể, cậu muốn thử trước xem, dưới sự kích thích của mộc thanh linh khí, có thể khiến bọn họ khôi phục hình người được hay không.
Ngoài những người này, còn có một nhóm người mà Bạch Lê mong nhớ, cha mẹ người thân, cùng người trong tộc của cậu, những người này được Bạch Lê phân vào hàng ngũ nhóm có thể khôi phục đầu tiên. Văn Tinh Diệu cùng đi với cậu tới đây, hai vị viện trưởng cũng có người thân bạn bè cần giúp đỡ, cậu cũng nhét chung vào nhóm này luôn.
Bây giờ, "Vùng đất điên viên" có triệu người chơi, giá trị tín ngưỡng mỗi ngày cậu có thể nhận được đã sớm từ suối nhỏ róc rách biến thành dòng chảy lớn rồi, cậu còn chưa thử dùng hết giới hạn mộc thanh linh khí của một ngày bao giờ đâu.
Đây là chuyện đầu tiên Bạch Lê muốn làm sau khi tới đây, vì trị liệu cho mỗi người thời gian dài ngắn khác nhau, nên cậu còn định chọn một khối đất thích hợp gieo trồng trên "Sao Hi Vọng", tốt nhất là có diện tích rộng một chút, hoàn cảnh xung quanh cũng an toàn một chút, nhóm bọn họ trước hết chọn ra địa điểm gieo trồng, chờ có người khôi phục được như cũ, hoặc ai có lòng, cũng có thể chạy tới giúp đỡ.
Nói đến sắp xếp này, Đường Nghênh ra hiệu mình có lời muốn nói.
"Là thế này, lần trước, trước khi đi, tôi và thượng tướng không phải có mang theo một phần hạt giống về quân bộ đó sao, các chiến sĩ đồng tâm hợp lực gieo xuống, sau đó cẩn thận chăm sóc, dần dần cũng ra hình ra dáng. Giờ có một vấn đề, sói nhiều mà thịt ít... Ấy không, là người nhiều mà rau ít, dạo gần đây, bọn họ đều sắp lao vào choảng nhau để tranh đi chăm rau rồi. Nếu Lê Lê cần, tôi và thượng tướng có thể báo cáo lên phía trên, kéo một nhóm người đến bên đây giúp một tay, cậu yên tâm, tới tuyệt đối đều là những người đã có kinh nghiệm, sẽ không làm lỡ chuyện!"
Giờ Bạch Lê đang phát sầu vì vấn đề thiếu nhân lực này, nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nhìn về phía hai người Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh, hỏi: "Vậy có được không? Liệu có chỗ nào ảnh hưởng không tốt không?"
Văn Tinh Diệu lắc đầu: "Không đâu, hoặc nên nói, nếu suy đoán của em được thành lập, toàn bộ quân đội đều sẽ tới giúp. Chiến sĩ trong quân đội hầu hết đều mắc "Chứng đứt gãy gien", chỉ cần có phương pháp trị liệu, không cần biết là tự bọn họ, hay là lãnh đạo trong quân, tất cả đều sẽ sẽ chọn đi thử nghiệm."
"Đúng đấy đúng đấy." Đường Nghênh càng nghĩ càng thấy đề nghị này của mình thực sự quá hay, "Hơn nữa cậu quên rồi à, cậu chính là người thiết kế trò chơi "Vùng đất điền viên" mà, Viện nghiên cứu Đế quốc đã đính thân chứng thực, trò chơi của cậu có "Điểm động viên tinh thân" %, có một tấm biển chữ vàng như vậy, cậu muốn tìm người đến giúp đỡ, phải nói là hô một cái ai cũng đáp lời."
Hai vị viện trưởng ở bên cạnh cũng rục rà rục rịch: "Thực ra... Bên viện nghiên cứu bọn ông cũng có không ít thanh niên trai tráng nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ cần cháu nói một câu thôi, bọn ông lập tức kêu họ tới ngay!"
Quản lý, người duy nhất có mặt lại đáng thương không biết một chút gì, trải qua một ngày tâm trạng thấp thỏm trập trùng lên xuống nhất trong đời mình.
Đến "Sao Hi Vọng" thăm bạn cũ, y có thể hiểu được, dù sao cậu chủ nhỏ của bọn họ nói thế nào cũng đã từng sống ở đây một thời gian. Nhưng vì sao y nghe cậu chủ nhỏ giải thích, những thú nhân lui về kỳ con non sau đó bắt đầu lớn lên, rồi lại lần nữakhôi phục ký ức con người? Hơn nữa, cậu chủ nhỏ có thể trao đổi với bọn họ không chút trở ngại nào, chuyện này thực sự khiến người ta khó mà tin được!
Quản lý được phái tới đây đóng quân sau khi tộc Thiên Hồ mua lại hành tinh này, bây giờ cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Y nhớ lại một chút, những thú nhân trong hình thái con non lúc mới tới đây, đúng là tương đối ồn ào, rất khó quản lý, nhưng chờ bọn họ đưa chúng đến nơi đồng tộc ở một thời gian ngắn, tình huống sẽ tốt hơn không ít, tuy ngày thường vẫn chạy cung quăng kháp nơi gây sự, nhưng hình như là nghe hiểu được tiếng người.
Trước y có cùng đồng nghiệp thảo luận qua, có phải trong tộc có "Già làng" chuyên môn dạy cho người mới tới không? Ừm... Bây giờ nghĩ lại, chuyện những thú nhân này khôi phục ký ức nhân loại, không phải không có khả năng.
Nhưng mà khôi phục được ý thức nhân loại cũng không có tác dụng gì, rõ ràng đều là thú nhân, bọn họ nói, nghe vào tai thú nhân đang trong hình thái con người chỉ như đang kêu "Gừ gừ gừ", giữa hai bên hoàn toàn không thể giao tiếp.
Thiết thú nhân kỳ con non có "Ngôn ngữ" của riêng mình thì cũng thôi đi, nhưng muốn trồng trọt trên "Sao Hi Vọng" thì là cái quỷ gì? Tuy tiền thân của "Sao Hi Vọng" đúng là một hành tinh nông nghiệp không sai, nhưng bây giờ nó đã được quy hoạch này viện an dưỡng của những thú nhân lui về kỳ con non rồi mà?
Còn nữa, "Vùng đất điền viên"... Chính là game nông trại mà y đang nghĩ đến sao? Cậu chủ nhỏ của bọn họ, thế mà lại chính là người thiết kế của "Vùng đất điền viên" ư?
Này này này, thực sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ!
Nhưng mà... Nhà thiết kế game không phải tên là "Bạch Lê" à, có liên quan gì đến cậu chủ nhỏ "Chúc Thanh Lăng" của bọn họ. Đừng nói đó là tên giả nhé, a ha ha... Ha... Ha...
Đột nhiên nhớ ra năng lực thiên phú của cậu chủ nhỏ, người quản lý nọ lâm vào nỗi nghi hoặc tĩnh mịch.
Cái này không phải không thể.
Sau khi tiếp nhận sự thực này, y lặng lẽ xoa xoa mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy lời Đường Nghênh và hai vị viện trưởng nói.
Ngữ khí bên trong lời này, phải hình dung thế nào nhỉ, trong bình tĩnh còn mang theo chút sốt ruột không thể chờ thêm, rõ ràng là đề nghị vô cùng hăng hái, những không hiểu sao lại khiến y có cảm giác, chỉ cần cậu chủ nhỏ gật đầu đồng ý, một giây sau hai người này sẽ rơi vào ảo giác.
Tình huống bây giờ rốt cuộc là sao đây, trồng trọt trong game đã không đủ để thỏa mãn những người này nữa rồi à?
Nói tóm lại, tâm trạng y lúc này là phức tạp, rất phức tạp, cực kỳ phức tạp.
Cuộc họp kết thúc trong cảnh Đường Nghênh cùng hai vị viện trưởng vui mừng chạy đi thông báo, sắp xếp người tới đây, quản lý ngơ ngơ ngác ngác sắp xếp khách sạn cho cả nhóm, sau đó được sự đồng ý của Chúc Mặc Lăng, rời đi trước.
Y phải nghỉ ngơi tiêu hóa tin tức một chút, sau đó sẽ đi theo tiến hành nhiệm vụ kế tiếp.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tự nhiên là vào cùng một phòng, trong phòng còn được trang bị một khoang trò chơi chất lượng khá tốt, không gian đủ để hai người bận bịu xong thì thỉnh thoảng lên game thả lỏng một chút.
Cất hành lý xong, Bạch Lê kéo Văn Tinh Diệu ra ngoài
Hai vị viện trưởng vì đã lớn tuổi, sức lực không so được với thanh niên bọn họ, cho nên quết định ở lại khách sạn nghỉ ngơi, chờ nghỉ ngơi xong sẽ ra ngoài gặp gỡ hội bạn cũ của mình.
Vì thế, ra ngoài chỉ có sáu người bọn họ.
"Em định đi tìm Ông Rùa trước, anh, không thì anh với Hồ Nhất, Hồ Nhị tới chỗ người tộc mình ở trước đi, xem bọn họ thế nào?" Bạch Lê nhìn mấy người đang vây quanh mình, "Còn hai người nữa, có muốn đi tìm bạn và người nhà của mình trước không?
Chúc Mặc Lăng nghĩ một chốc: "Được, vậy anh và Hồ Nhất, Hồ Nhị tới bên kia trước chờ em, em tìm được người thì báo cho anh một tiếng."
Em trai đi tìm bạn cũ, anh ta là anh trai sẽ không đi cùng, tránh cho lúc đó lại lúng túng. Ầy, em trai lớn rồi, nên cho thằng bé chút không gian cá nhân.
Văn Tinh Diệu lại nói: "Để mình Đường Nghênh đi được rồi, tôi đi với em trước, chờ bên em xong, tôi lại đi thăm ông nội."
Cha mẹ hắn đã hy sinh mười mấy năm trước, hiện giờ người thân duy nhất còn lại chính là ông nội Văn Kiêu. Ông nội Văn trước kia giữ chức nguyên soái Đế quốc, bây giờ cũng vì "Chứng đứt gãy gien" mà cư trú trên "Sao Hi Vọng".
Lúc đó, ông có căn dặn từ trước, còn đặc biệt báo với cháu trai, để hắn không có việc gì thì đừng tới thăm, tới chỉ buồn thêm thôi. Văn Tinh Diệu nghe lời, một lăm chỉ đến thăm hai, ba lần.
Bạch Lê nghĩ một chút rồi đồng ý. Cậu vẫn nhớ Ông Rùa ở chỗ nào, chỉ cần người vẫn còn, muốn tìm đối phương không phải chuyện khó.
Đường Nghênh còn biết làm thế nào được nữa, anh ta chỉ là một phó quan nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực mà thôi, bị người khác sắp xếp hết mọi đường đi nước bước chính là số của anh ta rồi. Tuy anh ta vốn cũng định đi thăm người nhà mình trước...
Nhóm người chia làm ba đường, lần lượt hành động.
Diện tích "Sao Hi Vọng" rất lớn, nhưng giao thông vô cùng phát triển, bốn phía đều thông suốt, xe bay hình động vật nhỏ qua lại nườm nượp, có thỏ, hươu cao cổ, voi, sư tử, hổ, heo rừng, có thể nói là không thiếu loài nào. Bạch Lê còn nhìn thấy trên trời có xe bay hình rồng vút qua, không khỏi cảm thán một câu, thực sự rất sáng tạo.
Hơn nữa những xe bay công cộng này đều là miễn phí, người đến thăm thân hoặc đưa người nhà tới có thể lên thẳng xe, chỉ cần chú ý trạm dừng của mỗi xe là được.
Nhìn những chiếc xe bay hình dáng đáng yêu kia, Bạch Lê còn kinh ngạc một hồi, ba năm trước cậu tới đây, vẫn chưa có phương tiện giao thông kiểu này. Tò mò hỏi anh trai một chút, thì được đối phương trả lời là "Mấy xe bay đó là sau khi em mất tích mới sản xuất, em không biết rất bình thường."
Chưa chờ Bạch Lê trả lời lại, câu tiếp theo của Chúc Mặc Lăng đã tới.
"Lẽ nào em quên rồi à, mấy thứ này đều là hồi còn bé em vẽ ra đấy, nói là xe bay trông quá xấu, dùng hình dáng động vật đáng yêu hơn. Anh nghĩ em mất tích, nếu nhìn thấy xe bay có dáng vẻ này có khi sẽ chủ động quay về, không ngờ em đã sớm không còn ở trên "Sao Hi Vọng"..."
Trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt, còn có cả sự quan tâm bảo vệ của một người anh trai.
Bạch Lê: "..." Là, là thế à... Cậu thực sự không có ấn tượng gì...
Người thiết kế xe bay lại là mình.
Bạch Lê mang theo tâm trạng phức tạp khó giải thích được, cùng Văn Tinh Diệu lên một chiếc xe bay hình thỏ, kiểu chạy xe cùng dựa theo hình dáng của nó mà có chút chút thay đổi, từ di chuyển ổn định vững vàng thành cách một đoạn lại nhảy lên một cái. Nhưng mà hành khách trên xe cũng không vì vậy mà cảm thấy xóc nảy hoặc khó chịu, hiệu quả giảm xóc vẫn rất ổn.
Trên xe ngoài con người ra, cũng không thiếu cư dân địa phương của "Sao Hi Vọng", cũng chính là các thú nhân đã lui về kỳ con non, dường như đã từ rất lâu về trước đã xuất hiện hiện tượng này, bọn họ sẽ từ khu của mình chạy ra để đón xe bay.
Tuy cảm thấy bất ngờ, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đó là do bọn họ hiếu kỳ, chứ thực ra không hề biết đón xe bay nghĩa là gì, học theo dáng vẻ con người lên lên xuống xuống xe, sau đó lạc đường, được nhân viên công tác trên "Sao Hi Vọng" đưa về chỗ ở ban đầu.
Không ai nghĩ là, bọn họ thực ra cũng đang sinh hoạt, đi thăm người thân thăm bạn bè gì đó, không phải chỉ dành cho thú nhân trong hình người.
Nhìn có mèo Ba Tư, Samoyed, Totoro, khỉ lông vàng với alpacas cùng lên xe với mình, Bạch Lê phải rất vất cả mới nhịn được suy nghĩ muốn sờ sờ lông bọn họ. Lông xù gì đó, thật sự quá hấp dẫn mà...
Bạch Lê thu hồi tầm mắt, nhìn phong cảnh chợt cao chợt thấp ngoài cửa sổ, sờ sờ tay vịn được bọc lông thỏ nhân tạo, trong lòng chợt nảy ra vài chủ ý, định chờ liên lạc với bạn cũ xong, sẽ đến chỗ tộc thỏ ở xem một chút.
Thỏ lớn lên trông đáng yêu, tính tình lại hiền lành ngoan ngoãn, nếu xay dựng nông trường gần chỗ họ ở, hình như cũng không tồi nhỉ?