Bạch Lê vốn còn định để ý một chút đến tình huống của hoạt động trên mạng mấy ngày nay, nhưng hôm sau lại xảy ra một chuyện khiến nhịp điệu của tất cả mọi người bị gián đoạn.
Ông Rùa, ông nội Văn, Lục Doanh, Kha Viêm Thần, Thành Kim Đào, ba mẹ của Bạch Lê và Đường Nghênh, còn có vài thú nhân tộc thiên hồ, tộc voi, tộc hươu cao cổ, cùng tộc rồng, thế mà lại lục tục khôi phục về hình người trong mấy ngày đó.
Ông Rùa thoạt nhìn là kiểu cụ già thông thái, phong thái của ông nội Văn vẫn như năm đó, không giảm chút nào, Kha Viêm Thần là một ông già gầy gò có chút trầm lặng, hai chị em tốt Lục Doanh và Thành Kim Đào khoác tay nhau nhìn Bạch Lê cười híp cả mắt. Ba mẹ Bạch Lê và Đường Nghênh sau khi khôi phục thì lập tức ôm chặt lấy con trai nhà mình.
Ồn ào nhất là một vài thú nhân có hình thú lớn. Bọn họ đầu tiên là vui mừng vì bản thân nhanh như vậy đã có thể khôi phục hình người, sau đó chính là hối hận đấm ng.ực dậm chân, lớn tiếng kêu gào nói nếu mình khôi phục sớm thêm mấy ngày thì tốt rồi, như vậy có thể cùng cư dân mạng tranh tiêu chuẩn đăng nhập của "Vùng đất điền viên". Sau đó nghe người khác nhắc nhở, nhớ ra còn có hoạt động nhận thưởng tiêu chuẩn game trên Xingbo và diễn đàn bèn vội vội vàng vàng chạy đi tham gia.
Khó lắm cảm giác hậm hực mới tan hết, họ lại vui vẻ phấn khởi chạy đi xếp hàng chờ đến lượt vào khoang trò chơi. Trong lúc xếp hàng còn không quên liên lạc với người thân của mình, để người nhà nhanh nhanh chua một khoang trò chơi gửi tới đây, hoặc không thì tới đón mình về thẳng nhà. Bọn họ đã không thể chờ thêm được nữa, muốn lên mạng vũ trụ tìm tòi nghiên cứu!
Các thú nhân còn chưa khôi phục hình người trên "Sao Hi Vọng" nhìn mà mê tít cả mắt, vi thế càng thêm cố gắng tích trữ năng lượng trong cơ thể.
Qua thêm một ngày nữa, lại có nhiều người khôi phục lại từ hình thú hơn.
Cũng không biết có phải là ngẫu nhiên hay không, nhóm người khôi phục đợt này, hầu như đều có tuổi tác khá lớn, là thú nhân đã ngốc ở "Sao Hi Vọng" ít nhất năm năm trở lên. Còn mấy thú nhân trẻ tuổi vừa mới tới lại không có lấy một người khôi phục.
Đối với tình huồng này, nhóm người ông Rùa và Bạch Lê tụ lại thảo luận một chút, cuối cùng cho ra một kết luận nghe có vẻ hợp lý.
Vẫn là cùng năng lượng tích trữ trong cơ thể có liên quan, năng lượng các thú nhân có thời gian sinh sống trên "Sao Hi Vọng" lâu hơn nhiều hơn, chỉ cách cánh cửa có một bước, "Mộc thanh linh khí" mà Bạch Lê cung cấp vừa vặn trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa này, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, cửa sẽ theo đó mà mở ra.
Nhưng những thú nhân trẻ tuổi hơn, mặc dù đã có chìa khóa trong tay, nhưng năng lượng trong cơ thể lại chưa đủ, vì thế còn cần rèn luyện thêm, tin rằng chỉ cần có đủ thời gian, bọn họ cũng có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Ví như Bạch Trường Thắng và cháu gái nhỏ đã lui về kỳ con non mà bọn họ tình cờ gặp được trên phi thuyền lúc tới đây, người sau tuy rằng vẫn chưa khôi phục hình người, nhưng đã lấy lại được ký ức nhân loại, hiện giờ đang ở cùng ông nội mình, hai ông cháu tràn ngập hi vọng sống.
"Chẳng trách." Chúc Mặc Lăng trầm tư một chốc, nói, "Thời gian để chứng đưta gãy gien của cháu và Văn Tinh Diệu hoàn toàn khôi phục, so với mọi người phải nhiều hơn gấp đôi, đây còn là dưới điều kiện mỗi ngày em trai đều truyền năng lượng cho bọn cháu, chắc là vì thời gian bọn cháu lui về kỳ con non còn chưa lâu, nói như vậy thì có thể hiểu được là tại sao..."
Mọi người cảm khái một hồi, dù sao thì đây vẫn là một tin vui lớn, sau đó, Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh tìm một nơi yên tĩnh, cùng các thành viên cao cấp trong quân đội cộng thêm hai vị viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc và các lãnh đạo khác mở họp trực tuyến, thảo luận xem nên công bố tin này cho nhân dân toàn quốc như thế nào.
Một nhà bốn người Bạch Lê cũng tìm một chỗ để nói chuyện, nói lại chuyện từng người gặp được trong mấy năm nay.
Chúc Mặc Lăng tìm kiếm em trai suốt ba năm, đến lúc sắp tìm được thì bản thân lại lui về kỳ con non, nhưng cuối cùng kết quả vẫn tốt. Mới đầu hai người Chúc Thước và Nhan Tư Nhã cũng cùng con trai cả nơi nơi tìm kiếm tung tích con út suốt một năm, năm tiếp theo thì chứng đứt gãy gien của hai người lần lượt vào giai đoạn cuối, bất đắc dĩ đành ở lại "Sao Hi Vọng".
Là đối tượng bị tìm kiếm, Bạch Lê nghiêm túc lại chân thành xin lỗi cả ba người, nói cậu lúc trước quá tùy hứng, không suy nghĩ tới người nhà nhiều, khiến mọi người gấp đến độ không giữ được bình tĩnh...
"Đó không phải là lỗi của con, chuyện cứu giúp thế giới quan trọng hơn." Chúc Thước xoa đầu nhỏ của con trai, nói ra một câu khá hoang tưởng tuổi teen, sau đó tổng kết lại, "Tuy nhà mình mất ba năm mới có thể đoàn tụ, như mọi người đều không bệnh không đau, điều này có nghĩa những nỗ lực suốt ba năm nay của chúng ta không phải là vô ích."
"Đúng vậy Thanh Lăng, chúng ta là người một nhà, không cần so đo được mất như vậy, con không cần phải xin lỗi, còn thế nữa là mẹ giận đấy." Nhan Tư Nhã vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Lê, mìm cười dịu dàng hạnh phúc, nhưng lại nhắc đến một chuyện khác, "Nhưng mà... Bây giờ ba mẹ đã khôi phục, chúng ta có phải nên tìm thời gian quay lại tộc một chuyến không? Tộc ta luôn đoàn kết với nhau, mà anh trai con, thân là tộc trưởng lại lâu như vậy rồi không xuất hiện, tất cả mọi người chắc sẽ lo lắng. Bây giờ về là vừa vặn, vừa có thể khiến mọi người an tâm, còn có thể thông báo tin tức tốt cho bọn họ."
Bạch Lê nghĩ một chút, cảm thấy mẹ nói rất có lý, không chỉ có anh trai đã lâu chưa về, cậu còn đi hơn ba năm chưa ló mặt về lần nào, suýt chút nữa ngay cả cổng lớn của tộc ở chỗ nào cũng quên luôn.
Hơn nữa, bọn họ đã ngốc ở "Sao Hi Vọng" một thời gian, hạt giống gieo ở khu thử nghiệm đã nảy mầm thành công, phát triển rất tốt, tạm thời không có chỗ nào cần cậu phải bận tâm, rời đi một thời gian cũng không vấn đề gì.
"Vậy chiều nay, hay là ngày mai chúng ta xuất phát ạ?" Bạch Lê gật đầu đồng ý, "Nhưng mà có thể về "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt" trước một chuyến không, dẫn cả học trò nhỏ Tống Hân Nhiên của con theo nữa, nhà cậu nhóc cũng là một chi của tộc mình, đúng lúc hôm qua cậu nhóc nhắn tin cho con, nói ba mẹ đang giục mình về nhà, cậu nhóc từ chối, nói là phải ở lại giúp con trông nhà..., chờ lần này quay lại, con sẽ thu hoạch hết số hoa màu đã chín trong sân, còn lại thì trước hết bứng vào trong không gian của con, đến lúc đó mang về trồng trong tộc hay là ở "Sao Hi Vọng" đều được!"
Bạch Lê mất hai ba giây đã thu xếp xong xuôi cho đám rau màu ngoài sân, còn lặng lẽ chuẩn bị cho Tống Hân Nhiên một "Niềm vui bất ngờ".
Ba người kia đương nhiên là đồng ý với sắp xếp này.
"Khụ khụ." Chúc Mặc Lăng hắng giọng ho khan mấy tiếng, nhìn em trai hỏi, "Thanh Lăng, em có muốn hỏi Văn Tinh Diệu một câu, xem cậu ta có muốn cùng chúng ta quay về không? Chuyện của hai người, ba mẹ thực ra đã lén thương lượng với ông nội Văn rồi, cảm thấy tốt nhất là định xuống trước."
Về phần "Định xuống" thế nào, đơn giản là gặp gỡ thân hưu hai bên một lượt, để mọi người biết quan hệ của hai người, cũng bày tỏ sự chúc phúc. Nói trắng ra là, chưa vội lấy giấy đăng ký thì ta đính hôn trước cái đã.
Lúc nói đến chuyện này, biểm cảm của Chúc Mặc Lăng không được tốt lắm, mang theo cảm giác ghét bỏ rõ ràng, nhưng vì em trai nhà mình thích nên không thể không bóp miệng bóp mũi, cố mà chấp nhận ông "Em rể" này. Có đôi lúc, anh ta cũng không nhịn được mà hoài nghi, em trai mình sao lại thích một tên ác ôn, chuyên đi bắt nạt động vật nhỏ đằng sau lưng (Nhất là khi anh ta lùi về kỳ con non mất đi ý thức của mình) như thế?
Nhưng thích là thích, Chúc Mặc Lăng nhìn tình cảm của hai người ngày một tốt hơn thì biết mình ngăn cản cũng chỉ là vô nghĩa, đành phải cho qua.
Ngược lại, Bạch Lê không cảm thấy lời giải thích của anh trai cho chỗ nào không đúng, hơn nữa hai vị phụ huynh nhà mình cũng có vẻ "Mong đợi", cậu nghĩ một chút rồi bảo lát nữa sẽ tìm Văn Tinh Diệu hỏi thử, nếu đối phương đồng ý, bọn họ sẽ cùng nhau về một chuyến.
Văn Tinh Diệu đương nhiên không từ chối, hắn còn ước gì quan hệ của mình và Bạch Lê được người người nhà nhà biết đến đây. Sau khi ông nội Văn biết chuyện, cũng nói muốn về cùng. Ông là ông nội của Văn Tinh Diệu, không muốn bỏ lỡ đại sự cả đời của tráu trai là một phần, còn một nguyên nhân khác chính là...
"Nhóc hồ ly, nhóm hạt giống đầu tiên đã nảy mầm rồi, có phải nên chuẩn bị nhóm thứ hai rồi không? Trước đó ông chưa khôi phục nên không nói được, bị quân đội và Viện nghiên cứu Đế quốc đoạt trước, lần này về ông sẽ giúp cháu lôi hết đám thanh niên trai tráng trong tộc Kim Dực Sư đến, để bọn nó giúp cháu trồng trọt!"
"Còn cả tộc Rùa bọn ông nữa! Tuy động tác hơi chậm một chút, nhưng mà cẩn thận thì không ai bằng đâu!"
"Tộc Hươu nhà ta cũng tới góp một phần sức!"
"Tộc Báo cũng có thể giúp một tay!"
"Chuyện như vậy làm sao có thể thiếu tộc Bồ Câu ta chứ, lần này tuyệt đối không nói suông!"
Mấy người ông Rùa không biết từ góc nào đột nhiên nhảy ra, nhanh nhau muốn nhét người cho Bạch Lê.
Sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, Bạch Lê thoải mái nhận ý tốt của mấy ông bà cụ, còn tự tin tuyên bố: "Mọi người có thể gọi bao nhiêu người đến thì cháu nhận bấy nhiêu người, dù sao "Hành tinh Hi Vọng" cũng lớn như vậy, nhất định có đủ chỗ cho mọi người trồng trọt!"
Nhưng cậu không ngờ, nhiệt tình với việc gieo trồng của nhân dân vũ trụ, vượt xa sức tưởng tượng của bản thân...
Bởi vì phải quay về tộc của mình kéo người, nhóm ông Rùa cũng đi cùng Bạch Lê luôn, trước đến "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt" đón Tống Hân Nhiên, sau đó lại lên phi thuyền, hướng thẳng đến "Hành tinh Phật Nhảy Tường".
Ba năm không thấy "Hành tinh Phật Nhảy Tường", nó cùng hình ảnh trong trí nhớ của Bạch Lê gần như không có bất cứ sự thay đổi nào. Hoặc là nói, thực ra phong cảnh của tất cả các hành tinh cư trú đều không khác nhau lắm, rừng sắt theo bê tông lạnh lẽo, người ở trong đó có thể duy trì tâm trạng vui vẻ mới là lạ.
Bạch Lê thương lượng với người nhà, chờ về đến nơi, nhất định phải thực hiện đại trùng tu cho tộc, chỗ nào trồng cây, chỗ nào trồng hoa, chỗ nào lại nuôi mấy con cá cảnh. Đương nhiên, mấy luống trồng rau cũng không thể thiếu.
Việc này nếu để người dân vũ trụ bình thường làm, vậy nhất định sẽ là một công trình lớn, nhưng nếu đổi lại thành Bạch Lê, có thân phận Nông thần, cộng thêm số mộc thanh linh khí nồng đậm quanh thân, trồng cái gì cũng sống thì chỉ cần một chút đã cải tạo xong rồi.
Mọi người trao đổi thảo luận hăng say, âm thanh không kiềm được hơi to hơn chút, chằng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những người khác, bọn họ gần như ai cũng thay mặt cho tộc mình, toàn bộ quăng cho Bạch Lê ánh mắt khát vọng "Tôi cũng muốn".
Sau đó không biết là như thế nào, Bạch Lê chẳng hiểu sao lại nhận được mấy đơn hàng, giúp các tộc tiến hành cải tạo xanh hóa nơi ở.
Thời gian cải tạo cụ thể không ấn định trước, mọi người chuẩn bị quay về đánh tiếng trước với người trong tộc, đến lúc đó cần vật liệu gì thì có thể chuẩn bị trước.
Chào tạm biệt nhau xong, Bạch Lê cùng ba mẹ anh trai, Tống Hân Nhiên, còn cả hai người Hồ Nhất, Hồ Nhị cùng nhau quay về tộc Thiên Hồ. Mà trong lúc cậu không biết, có vài bức ảnh cậu đi cùng Văn Tinh Diệu, vừa nói vừa cười đã bị phát tán lên mạng vũ trụ.
"Xin hỏi, thiếu niên thần bí trong bức ảnh rốt cuộc là ai? Tôi ở "Sao Hi Vọng" và "Hành tinh Phật Nhảy Tường" đều nhìn thấy cậu ấy và thượng tướng Văn ở cùng một chỗ. Mọi người đều biết, thời gian trước Lê Lê, quân đội, Viện nghiên cứu Đế quốc, tại "Sao Hi Vọng" tiến hành một hạng mục hợp tác bí mật, các anh em, bây giờ tôi đang có một suy đoán vô cùng lớn mật..."
- --oo---