Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

chương 28: c28: chương 51 + chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

//

Edit: Nhật Nhật

...

Chương

"A, hết rồi." Bạch Lê đựng dậy khỏi ghế, chậm rãi duỗi eo, cám khái nói: "Xem người khác livestream thích thật đất, có cảm giác áp lực được giải tỏa."

Văn Tinh Diệu bật cười thành tiếng, cũng đứng lên: "[Mì Giòn] mà nghe được lời này của cậu chắc sẽ rất cảm động đấy. Nhưng mà... Cậu là người thiết kế trò chơi này, mà vẫn có áp lực sao?"

Xung quanh không có người khác, hai người có thể thoải mái thảo luận về đề tài này.

"Đương nhiên là có rồi!" Bạch Lê cố ý mở mắt tròn xoe, tỏ vẻ sợ hãi nói, "Anh không biết ở trang chủ trò chơi của tôi, trong phần đánh giá, có bao nhiêu bình luận kêu tôi nhanh tăng tiêu chuẩn đăng nhập lên đâu, từ khi trò chơi mới đăng lên đã bắt đầu thúc giục rồi, giờ lại có thêm càng nhiều người gia nhập đội quân giục giã này, tôi cũng không dám vào xem..."

Dáng vẻ y như ông sếp xấu xa chuẩn bị ôm tiền bỏ trốn.

Nụ cười trên mặt Văn Tinh Diệu rõ nét hơn: "Ra là vậy à, tôi thực sự không biết đấy, người thiết kế của chúng ta khổ cực rồi."

Bạch Lê duỗi cái eo mỏi nhừ của mình xong, bắt đầu đi chậm quanh sân, nghe vậy đột nhiên lại thấy có hơi ngượng ngùng, bèn khiêm tốn nói: "Nào có, nào có, cũng không khổ gì lắm đâu... Vẫn là game thủ như mọi người vất vả hơn, vừa phải canh tác, vừa phải cố gắng làm nhiệm vụ."

Văn Tinh Diệu: "..." Mọi chuyện biến thành như vậy là do ai làm hại hả...

Còn nữa, giọng điệu đùa giỡn vừa thu lại kia, có hơi lộ liệu rồi đấy.

Hoạt động chân tay xong, Bạch Lê vòng lại, đi về phía Văn Tinh Diệu, đột nhiên hỏi: "[Yêu Tinh], không thì anh cũng livestream chơi thử một chút đi, bên tôi vẫn còn giữ mấy slot phát trực tiếp nữa chưa đưa ra ngoài, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài! Nghe đâu, trên diễn đàn game anh cũng khá có tiếng tăm đấy, nếu anh mà livestream, chắc chắn sẽ có không ít khán giả."

Tiếng tăm mà Bạch Lê nói tới, thực ra chính là danh hiệu những người chơi khác phong tặng cho Văn Tinh Diệu – Anh đại nạp tiền số một của "Vùng đất điền viên". Cậu nhớ trên diễn đàn còn có mấy topic liên quan đến đối phương nữa, ví dụ như là "Tính xem trong tay anh đại [Yêu Tinh] có bao nhiêu công cụ vàng (Cập nhật liên tục)..." hay như là "Cùng thảo luận xem anh đại [Yêu Tinh] đã nạp bao nhiêu tiền vào game", còn có tiêu đề càng đơn giản trực tiếp hơn nữa như "Anh đại [Yêu Tinh], lại và lại nạp tiền rồi!"... vân vân và mây mây. Có mấy lần Bạch Lê nhàm chán không có việc gì làm, ấn vào xem bài viết xong cũng sẽ nhịn không được đoán thử, không biết nhà anh bạn này của mình có mấy mỏ quặng, dáng vẻ không nạp tiền thì không chơi game nổi này là thế nào đây?

Văn Tinh Diệu rất nhanh đã lắc đầu từ chối, vẫn là câu nói trước kia, hắn không phải kiểu người thích giao lưu trò chuyện, trước ngày hôm nay, những lần livestream mà hắn xem có thể đếm trên đầu ngón tay, hai nữa là... Hắn vẫn nhớ đến trạng thái "Ràng buộc" bây giờ của mình với Bạch Lê, nhỡ mà hắn ấm đầu đồng ý đi livestream xong, lúc đang live cứ liên tục rớt mạng, phỏng chừng sẽ khiến khán giả xem live cáu tiết, bị mắng chết thôi.

Thấy Văn Tinh Diệu từ chối, Bạch Lê cũng không nói gì nữa, nhìn về phía sân của mình, đúng lúc thấy khoai tây cậu trồng lúc trước đã có thể thu hoạch, bèn nói với Văn Tinh Diệu một tiếng, về nhà làm việc.

"Cậu đi đi." Văn Tinh Diệu nói, " Tôi cũng chuẩn bị ra bờ sông câu cá đây, Cá Koi cậu công bố trong nhiệm vụ thực sự rất khó câu!" Sớm biết vậy, hắn đã học đào mỏ cho rồi.

"Ha ha, cũng được mà, cố gắng một chút là có thể câu được vài con rồi." Bạch Lê dùng nụ cười che giấu cảm giác chột dạ của mình, "Chờ tôi hết bận sẽ tới bờ sông tìm anh, đúng lúc tôi cũng học kỹ năng câu cá. Nhưng mà trước đó, tôi phải out xuống chút đã."

"Logout? Cậu định đi đâu?" Trong lòng Văn Tinh Diệu đánh thịch một cái, phản xạ có điều kiện hỏi.

"Logout đi ăn cơm, nhân tiện cho bé thú cưng trong nhà ăn nữa." Bạch Lê nói lướt qua về Chí Tôn rồi không nói thêm gì.

Văn ⸱ bé thú cưng ⸱ Tinh Diệu: "..."

Giờ phút này, hắn vô cùng hâm mộ bản thân đang trong thời kỳ con non. Ý thức nhân loại của hắn vẫn còn đang ở trong game ăn không khí đây, thời kỳ con non lại có thể ở bên cạnh Bạch Lê, không biết đã được ăn bao nhiều đồ ngon rồi.

Bach Lê tuy chỉ nói là thú cưng, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn của Văn Tinh Diệu có một loại dự cảm, đồ ăn của cậu nhất định là vượt trên mức thông thường của người dân Đế quốc vài cấp bậc, nói không chừng sẽ giống như đồ ăn ở trong game, hương vị ngon đến độ, khiến người ta hoài nghi, bao nhiêu năm mình sống trên đời có phải đã uổng phí rồi không.

"Tôi đi nhé." Bạch Lê chào tạm biệt một lần nữa, rời khỏi sân nhà Văn Tinh Diệu, đi vài bước trở về sân nhà mình, nhanh tay nhanh chân đào khoai tây.

Văn Tinh Diệu đứng tại chỗ trồng chanh một lát, không ngừng tự nhủ với chính mình, bản thân bây giờ và thời kỳ con non là cùng một thể, nó ăn không khác nào ý thức nhân loại cũng được ăn, tâm trạng nhờ vậy mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được. Sau đó, hắn lại đi về phía bờ sông ở ngoài thôn, vốn định ra chỗ cũ câu cá, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua mải câu quá, quên luôn cả chuyện tìm Bạch Lê xác nhận tình huống, thế mà chỉ câu được có hai con cá Koi, thì cảm thấy vị trí đó không được tốt, bèn giữa đường rẽ ngang, đi tới một điểm câu cá khác.

Chờ Bạch Lê đào khoai tây xong, gieo xuống một loạt cỏ chăn nuôi xong, ngẩng đầu nhìn về phía cách vách thì phát hiện Văn Tinh Diệu đã đi rồi. Mà vào đúng lúc này, trong sân nhà hàng xóm khác lại truyền đến thanh âm nức nở "Hức hức" lúc có lúc không.

Bạch Lê ngó đầu nhìn, thấy [Hoài Bích] đang ngồi xổm ở trong sân. Vì vấn đề góc độ, cậu chỉ có thể nhìn thấy một nửa bên mặt của đối phương, những vẫn nhận ra được vẻ đau khổ xoắn xuýt trên đó.

Có chuyện gì xảy ra à? Bạch Lê không khỏi ngạc nhiên, cậu chưa từng gặp người chơi nào trong game có biểu cảm như vậy, nào thấy có ai không chơi game bằng vẻ mặt thoải mái, vui vẻ đâu?

"[Hoài Bích], em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?" Căn cứ vào trách nhiệm phải quan tâm đến người chơi trong game, Bạch Lê liên tiếng, ôn hoài hỏi thăm.

Khương Hoài Bích nghe có người gọi nick game của mình thì cả người cứng còng một chút, chờ nhận ra chủ nhân giọng nói này chính là thần tượng cùng chấp niệm của mình khi vào game, cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, quay đầu nói với Bạch Lê: "Em không có việc gì, sao thế ạ?"

"Hả? Vừa nãy tôi nghe như em đang khóc vậy, cho nên định hỏi thăm một chút..." Bạch Lê bị câu trả lời của Khương Hoài Bích làm cho bối rối, cậu nhìn kỹ mặt của cô, đúng là không có vẻ gì là vừa khóc, trong lòng càng thấy hoang mang.

Không khóc mà sao lại hức hức hức.

Khương Hoài Bích "Phụt" một tiếng, bật cười, đứng lên khỏi mặt đất, để lộ ra một đống đồ vừa rồi bị mình che mất. Nào là cỏ dại, đá vụn, còn có một ít cành cành lá lá nữa, rất rất nhiều.

Bạch Lê liếc mắt nhìn, càng thêm khó hiểu, cô nhóc này đang làm cái gì đây?

Khương Hoài Bích chủ động giả thích: "Anh đại [Lê Bạch], ban nãy không phải em đang khóc đâu. Em chỉ là... Chỉ là không cẩn thận nhét đồ đầy vào ba lô, những thứ này là do em phân loại ra, không có chỗ để, em lại không nỡ bỏ đi, đang phát sầu không biết xử lý chúng nó như thế nào, chắc không cẩn thận gây tiếng ồn."

"Hả? Nhưng mấy thứ này đều không dùng làm gì mà, em giữ lại chỉ chiếm diện tích thôi, còn không bằng vứt đi, hoặc mang đi bán cho trưởng thôn, ít ra còn có thể kiếm được chút tiền đồng." Bạch Lê há hốc miệng, nghĩ đối phương là người chơi mới không biết rõ cách chơi, bèn nhiệt tình hướng dẫn, nói xong còn bổ sung thêm một câu, "Em không cần gọi tôi là anh đại đâu, trực tiếp gọi nick game của tôi là được rồi."

Khương Hoài Bích đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu, không đồng ý nói: "Không không không, sao chúng nó lại không có công dụng gì chứ? Nói không chừng đến một lúc nào đó, chúng nó sẽ phát huy vai trò to lớn của mình! Tính toán một chút, thực ra chúng nó cũng không có nhiều lắm, em để tạm bọn nó vào trong nhà trước vậy..."

Cô vừa nói, vừa muốn nhặt đống đồ kia lên một lần nữa.

Trên trán Bạch Lê rơi xuống ba sọc đen đen, làm người thiết kế trò chơi, ngay cả cậu cũng không biết mấy thứ đó thì có công dụng gì đây, cô nhóc này bộ biết xem bói hả? Chẳng lẽ tại ánh mắt của cậu chưa đủ nhìn xa trông rộng?

Với lại, nếu cậu nhớ không có nhầm, ba lô của người chơi có tổng cộng ô chứa đồ, mỗi ô chứa có thể để vật phẩm cùng loại, một người chơi mới vừa vào game chưa tới tiếng, thế mà đã có thể chất đầy toàn bộ ô chưa này à?

Làm một người chơi cũ chưa từng để đầy được đồ vào ba lô, Bạch Lê không thể không khen ngợi một câu "Trâu bò"!

Cô nhóc này, đúng là nhân tài mà!

Nhưng mà mỗi người đều có cách chơi riêng của mình, sau khi biết chuyện này chỉ là hiểu lầm, Bạch Lê không tiếp tục khuyên đối phương nữa, nghĩ một chút, cậu lại nhắc thêm một câu: "Em có thể mở trang vật phẩm thứ hai, chuyên mục nội thất trong khu mua sắm xem thử, trong đó có một cái là "Tủ chứa đồ", tổng cộng có ô chứa, nếu cần em có thể mua một cái để ở trong phòng, đồ nào tạm thời chưa cần dùng thì cất ở đó."

Hai mắt Khương Hoài Bích sáng lên, hào hứng la hét: "Cái gì! ? Trên đời còn có thứ tốt như vậy nữa ạ, em đi xem liền đây!"

Dứt lời, cô nàng không đẻ ý đến Bạch Lê nữa, hai mắt không có tiêu cự, vừa nhìn là biết đã mở khu mua sắm game ra rồi, chả mấy chốc, cô đã trở lại như thường, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, vui mừng, chủ động báo cáo lại với Bạch Lê: "Thật sự là có món đồ đó, em mua liền tù tì một lúc cái, chờ lát nữa sẽ xếp vào nhà nhỏ. Lần này, em không lo mình hết chỗ để đồ nữa rồi, ha ha! Cám ơn anh [Lê Bạch]!"

Cô cúi người vái một cái thật sâu.

Bạch Lê phản ứng lại, nhanh chóng tránh đi, dở khóc dở cười nói: "Này thì có gì mà phải cám ơn, đồ là em dùng tiền mua, tôi chỉ nói cho em biết sự tồn tại của bọn nó mà thôi." Huồng hồ, số tiền cô nhóc bỏ ra mua tủ chứa, cuối cùng sẽ có % chui vào trong túi tiền của cậu...

"Cần chứ cần chứ! Nếu không phải bây giờ anh nói cho em biết chuyện đó, nói không chừng phải chờ đến ngày mai, ngày kia em mới phát hiện ra bảo bối này, vậy thì sẽ làm lỡ chuyện mất!" Khương Hoài Bích hớn ha hớn hở nói, ánh mắt nhìn đống đồ chất trong góc kia cũng tràn đầy sự trìu mến.

Bạch Lê thực sự không có cách nào với cô, bèn không nói thêm gì nữa. Cậu nhìn ra, toàn bộ tâm trí của Khương Hoài Bích đã đặt lên chỗ đồ vật tạp nham kia rồi, cậu chào tạm biệt cô nàng, rồi quay vào trong nhà mình.

Bạch Lê định gieo hạt giống xong sẽ logout để ăn cơm, kết quả lại nán lại trò chuyện với Khương Hoài Bích nên làm trễ giờ, thấy đã đến năm rưỡi chiều rồi, cách lúc Tống Hân Nhiên livestream chỉ còn có nửa tiếng, cậu không chần chờ thêm nữa, trực tiếp lougout, chuẩn bị dành ra nửa tiếng để ăn tối, xong đó lại nhanh chóng trở lại game.

Đương nhiên là, Văn Tinh Diệu vừa mới đến điểm câu cá chưa được bao lâu cũng bị cưỡng chế out theo.

Đóng khoang trò chơi lại, Bạch Lê giống như bình thường nằm trong khoang chơi với Chí Tôn cũng vừa tỉnh lại một lúc, cảm thán nhóc con này hai ngày nay lớn nhanh như thổi, trong lòng tràn đầy tự hào, thịt trên người Chí Tôn đều là do cậu dùng sữa dê cùng đủ loại món ngon nuôi ra, bây giờ nó lớn được như vậy, ngoại trừ nhờ cơ địa bản thân tốt sẵn ra, thì cậu cũng có phân nửa công lao làm của người đút cơm chứ nhỉ?

Nhưng mà... Lấy tốc độ lớn này của Chí Tôn, Bạch Lê liếc nhìn không gian trong khoang trò chơi một cái, trong lòng thầm nói, chắc chả mấy chốc nữa, cậu sẽ không thể ôm Chí Tôn vào khi đang chơi game nữa rồi.

Chật lắm.

---oo---

Chương

Cách h còn năm phút đồng hồ, Bạch Lê lại một lần nữa login.

Từ trong nhà đi ra, cậu nhìn sang bên cách vách một cái trước, phát hiện trong sân nhà Văn Tinh Diệu hết sức yên ắng, đoán chắc người này ra ngoài câu cá chưa về. Cậu đứng tại chỗ nghĩ một lúc, xong mới đi vòng về phía sau nhà.

Tống Hân Nhiên đang hồi hộp chờ đến giờ livestream, cứ độ một hai phút cậu nhóc lại kiểm tra một lần, xem có bao nhiêu khán giả đang chờ đến giờ chính thức bắt đầu live trong phòng phát sóng của mình. Đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa, cậu nhóc giật bắn cả mình, chạy ra mở cửa, lúc đi lướt qua màn hình thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen, đầu óc trống rỗng một hồi mới chợt nhớ ra đây là dáng vẻ lúc này của bản thân, bèn ngượng ngùng lên tiếng chào.

"Thầy, sao thầy lại tới đây vậy?"

Trong lúc chờ đến giờ phát sóng, trong lòng Tống Hân Nhiên từng vô số lần có suy nghĩ muốn chạy tới chỗ Bạch Lê, tìm kiếm sự an ủi và cổ vũ của đối phương, nhất là lúc xem Mạc Tụng livestream. Mạc Tụng thế mà còn giúp cậu nhóc quảng cáo buổi phát trực tiếp của bản thân nữa, chuyện này khiến Tống Hân Nhiên lại càng thêm căng thẳng, chỉ sợ buổi livestream sẽ bị cậu nhóc tự mình làm hỏng.

Nhưng cảm xúc bốc đồng này bị cậu nhóc mạnh mẽ đè xuống. Cậu nhóc nhớ tới lúc ban ngày nói chuyện với người nhà, nhớ đến chuyện bản thân đã thề là sẽ học được cách tự lập, nếu giờ lại lại muốn chạy đi tìm người lớn động viên, vậy không phải là đã đi ngược lại với mục tiêu ban đầu sao?

Tống Hân Nhiên quyết chí dựa vào chính mình để vượt qua quảng thời gian chờ đợi gian nan này.

Những nghĩ thì nghĩ thế, đến lúc thấy Bạch Lê chủ động tới chỗ mình, cảm giác vui mừng trong lòng cậu nhóc thực sự không thể lừa được ai. Tống Hân Nhiên nghiêng người tránh sang một bên, muốn mời Bạch Lê vào trong nhà, nhưng lại thấy đối phương lắc đầu.

"Anh ghé qua nhìn cậu một chút, sắp đến giờ livestream rồi, anh không vào đâu." Bạch Lê nói, thấy biểu cảm căng thẳng trên mặt Tống Hân Nhiên, lại an ủi thêm một câu, "Nhóc Tống, cậu không cần lo lắng qua đâu, vừa rồi có xem livestream của [Mì Giòn] không? Cậu cứ học theo anh ta là được, coi khán giả như bạn bè của mình, giữa bạn bè nói chuyện đùa giỡn rất bình thường mà, không phải sao? Chờ cậu chính thức phát trực tiếp, anh cũng sẽ ở nhà xem, cậu cứ bình tĩnh tự tin, làm tốt chuyện cần làm là được rồi."

"Dạ dạ!" Tống Hân Nhiên yên lặng lắng nghe, rồi ngoan ngoãn gật đầu, "Em sẽ cố gắng!"

Cậu nhóc đưa tay lên, dùng sức xoa xoa hai má mình, suýt chút nữa làm mặt đỏ bừng lên. Cậu nhóc lấy tay kéo hai bên khóe miệng thành một nụ cười, sau đó hỏi Bạch Lê, cười vậy trông thế nào.

Bạch Lê đương nhiên là cho cậu nhóc một lời khen, còn khích lệ thêm vài câu rồi giục Tống Hân Nhiên tiếp tục chuẩn bị cho buổi phát sóng, bản thân thì chào tạm biệt cậu nhóc, đi về.

Chờ cậu quay về nhà mình, cũng vừa lúc bên Tống Hân Nhiên bắt đầu live.

"Bắt đầu chưa? Sáu giờ rồi, tôi đã ngồi xổm ở đây ngóng từ nửa tiếng trước, quà tặng trong tay đã khao khát muốn được tung ra lắm lắm rồi!"

"Không biết nội dung streamer này phát sóng là cái gì nhỉ, Mì Gấu Đỏ không chịu nói rõ ràng cho chúng ta biết, nhưng mà theo tôi đoán, chủ đề của streamer này sẽ không giống với Mì Gấu Đỏ đâu."

"A ~ Lâu rồi không gặp Tiểu Song Song, không biết có phải vẫn hay ngại ngùng xấu hổ như trước đây không ~"

Tống Hân Nhiên còn chưa mở máy quay phát trực tiếp ra, chỉ thấy trên khu bình luận đã có lít nha lít nhít một đống chữ. Lại nhìn số liệu hiển thì người xem ở góc trên bên phải màn hình, mặc dù nhân số không khoa trương như của Mạc Tụng, nhưng có có đến gần nghìn người, đây là con số mà có nằm mơ cậu nhóc cũng không dám nghĩ tới. Tống Hân Nhiên chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Một gương mắt trẳng trẻo non nớt, cùng hai má bánh bao tròn tròn xuất hiện trên màn hình. Tuy so với ngoại hình của Tống Hân Nhiên ngoài thực tế có khác biệt rất lớn, nhưng vẫn có những nét tương đồng, khiến người quen vừa nhìn cái là có thể đoán ra cậu nhóc.

"Oa! Em trai đáng yêu quá, sao mặt lại hồng dữ vậy, có phải đang xấu hổ không?"

"Ồ, bắt đầu live rồi à, không ngờ streamer lại là một bé shota! Xem livestream mà có thể gặp một cậu nhóc nhỏ như vậy, thực sự rất hiếm thấy!"

Trong lòng khán giả nữ đang xem phát sóng lập tức tràn ngập tình mẹ, kéo nhau trêu cậu nhóc. Ngay cả khán giả nam cũng ồn ào theo, nhưng sự chú ý của họ phần lớn vẫn là về nội dung phát sóng sắp tới của Tống Hân Nhiên.

Tống Hân Nhiên căng thẳng tự giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, em là streamer [Đào ăn thật ngon], chủ để livestream của em là Học nấu ăn từ con số , trước đây em chưa từng nấu ăn, cho nên muốn học tập ở trong game. Sau này mỗi lần livestream, em sẽ nấu dựa theo công thức món ăn có được, hoặc tự chế ra một hai món theo ý nghĩ của mình. Đúng rồi đúng rồi, tí nữa thì quên nói thời gian livestream, bây giờ tạm thời là một ngày live hai lần, buổi sáng từ h đến h, buổi chiều từ h đến h, mong sẽ được mọi người ủng hộ!"

Cũng không biết cậu nhóc đã tập thầm câu này ở trong đầu bao nhiêu lần rồi, nói xong một đoạn dài như vậy, sắc hồng trên mặt Tống Hân Nhiên không những không giảm bớt, trái lại còn đỏ bừng bừng hơn, càng nhìn càng khiến người ta thấy đáng yêu.

Nhân dẫn vũ trụ luôn có nhiều kiên nhẫn hơn đối với trẻ em, nhất là đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện thế này, khiến nội tâm cứng rắn sau khi lên chiến trường, trải qua bao trận đánh khốc liệt của bọn họ như tan ra.

"Ủng hộ, nhất định sẽ ủng hộ! Streamer đáng yêu quá, tặng em một gà nướng đất sét ~"

"Học nấu ăn? Là làm những món như là bánh bao trắng à, streamer sẽ học làm bánh bao trắng hả? Không cần biết có làm được hay không, streamer cố lên nha, tặng trước cho nhóc một thịt kho Đông Pha!"

"Nghe có vẻ thú vị đấy, không biết chúng ta có thể cùng học không... Mà thôi, nghĩ đến hương vị của mấy món nguyên liệu ngoài thực tế, tôi héo luôn rồi!"

Sau khi nghe Tống Hân Nhiên nói xong, biểu hiện của khán giả rất nhiệt tình, lốp bốp ném ra một đồng quà tặng, nhìn mà Tống Hân Nhiên hoa hết cả mắt, phải ngây ra một lúc mới nhớ nói cảm ơn.

Nếu nói đến việc cảm ơn quà tặng của khán giả, Tống Hân Nhiên vẫn rất thành thạo, dù sao trước đây lúc cậu nhóc livestream, bên trong phòng phát sóng luôn có mấy fan đại gia, cứ cách một lúc cậu nhóc lại phải nói cám ơn một lần đây!

"Cám ơn quà tặng của mọi người! Hỏi em tại sao muốn học nấu ăn trong game ạ? Cái này... Là vì em muốn tự tay nấu đồ ăn cho những người quan trọng của mình, cũng là để cảm ơn... Ai nha, tóm lại chỉ cần biết em phải cố gắng học nấu ăn là được rồi! Không nói nhiều nữa, giờ chúng ta bắt đầu luôn nha."

Tống Hân Nhiên không biết là, sau khi cậu nhóc nói câu đó xong, có sáu người đang len lén xem phát sóng sau màn hình đột nhiên trở nên phấn khích.

"Ha ha, người quan trọng mà cục cưng nói nhất định là chúng ta! Trời ạ, cục cưng đáng yêu quá đi, cảm động chết mất, giờ chúng ta có thể lập tức tới chỗ con trai ở để tìm thằng bé không..." Mẹ Tống nắm chặt khăn tay, nước mắt lưng tròng nhào vào trong lồng ngực ba Tống.

"Ừ, đứa nhỏ này thật là... Ra ngoài một thời gian quả nhiên trưởng thành, chín chắn hơn không ít." Ba Tống càng vui mừng hơn, cố gắng để nụ cười trên mặt mình không quá khoa trương, "Có lòng là được rồi, làm gì mà phải thực sự luyện tập như vậy chứ, nhỡ đâu bị thương thì làm sao bây giờ? Nhưng mà nếu chúng ta đã hẹn với thằng bé, vậy thì cứ chờ ngày kia rồi hãy tới chỗ nó. Hai ngày nay tranh thủ chuẩn bị thêm một chút đồ dùng, thực phẩm, đến lúc đó mang hết qua cho cục cưng."

Nhóm anh Tống chị Tống đã bắt đầu thò tay ấn tặng vật phẩm quý nhất trong phòng phát sóng – Phật nhảy tường, bọn họ vừa điên cuồng ấn tặng quà, vừa đáp lời ba mẹ: "Được ạ, chờ xem em trai livestream xong, bọn con sẽ đi mua đồ ngay!"

Ba Tống hài lòng gật đầu, cũng nhắc mấy người nhanh nhanh bình tĩnh lại, không thì lại không thu tai với móng vuốt về được. Bốn anh chị em ngượng ngùng gật đầu, lo thu tai thu móng vuốt, sau đó lại tiếp tục xem em trai cưng nhà mình livestream.

Nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc trong phòng phát sóng của mình lại tặng không ít quà donate, Tống Hân Nhiên ngọt ngào cười híp mắt, lễ phép nói cảm ơn, sau đó giống như trước đây, bảo họ đừng tặng thêm nữa, quá tốn kém.

Cho dù cậu nhóc biết, mình có nói như vậy thì mấy fan đại gia này vẫn sẽ làm theo ý mình như cũ.

"Được được, cục cưng nói chúng ta ngừng lại, chúng ta xem thằng bé tính học nấu cái gì trước đã, quà tặng lát nữa lại đưa thêm cũng không muộn."

Mẹ Tống cản lại hành động điên cuồng tặng quà của người lớn trẻ nhỏ trong nhà, ngồi thẳng dậy chăm chú theo dõi livestream.

Lúc này, Bạch Lê đã vào phòng phát sóng xem rồi, cũng đang chuẩn bị tặng Tống Hân Nhiên "Quà livestream", giống với Mạc Tụng, cũng là phật nhảy tưởng.

Thấy tên Bạch Lê xuất hiện trong livestream của mình, nụ cười trên mặt Tống Hân Nhiên lại càng thêm tươi, trong lòng vốn còn chút tháp thỏm bất an, lúc này cũng chậm rãi bình ổn xuống.

Cậu nhóc lấy công cụ cùng nguyên liệu nấu ăn mà mình đã chuẩn bị kỹ càng từ trong ba lô ra, vừa lấy vừa giải thích.

"Kỹ năng sinh hoạt trong game chỉ cần level một là đã có thể học rồi, em tạm thời chỉ học có kỹ năng nấu nướng, đây là xẻng cơm thường mà phu nhân trưởng thôn cho em, trọng lượng rất nhẹ, cầm trong tay không quá tốn sức. Còn mấy cái này là đồ em mua ở chỗ trưởng thôn, dầu, muối, dấm, đường, bếp lò với than, đây đều là những công cụ cơ bản cần để nấu ăn."

Khu bình luận coi như yên tĩnh, khán giả đều đang chăm chú xem.

Tống Hân Nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, sau đó rất nhanh quay về tư thế cũ, tiếp tục lấy đồ trong ba lô ra.

"Vì nhân vật của em bây giờ mới có level hai thôi, nguyên liệu có thể sử dụng để nấu ăn không nhiều, cho nên hôm nay em chỉ tính làm món nào đơn giản thôi. Đây là bắp ngô, level một đã có thể trồng được rồi, còn đây là dưa chuột, mở khóa ở level hai. Chắc mọi người đối với ngô đã rất quen thuộc rồi, nó chính là nguyên liệu để nấu Ngọc Mễ áp chảo và bỏng ngô, nhưng mà hôm nay em không định nấu hai món này."

Khán giả bắt đầu trở nên náo động.

"Thấy được bắp ngô quen thuộc, tuổi trẻ của ông đây như đã trở lại! Nhưng mà ngô không dùng để làm hai món kia thì còn làm được cái gì nữa?"

"Tôi nói này, tần suất sử dụng ngô hơi bị nhiều rồi đấy, thật sự muốn biết có thể dùng ngô nấu được ra bao nhiêu món!"

"Đồ ăn đơn giản? Đơn giản đến mức nào?"

"Còn cái quả dài dài xanh xanh kia nữa, đó là dưa chuột à? Sao tên là dưa chuột mà lại có màu xanh lục, dị thế!"

Tống Hân Nhiên liếc mắt đọc bình luận, chọn ra mấy cái để trả lời: "Mọi người yên tâm, thực sự rất đơn giản, trước đây em đã từng ăn ở nhà người quen rồi, nguyên liệu cũng chỉ cần có đường trắng thôi. Còn chuyện vì sao dưa chuột lại có màu xanh thì em cũng không biết, đây là cách gọi có từ thời Trái Đất cổ rồi."

Cậu nhóc vừa nói vừa cầm một trong ba bắp ngô lên, bóc từng lớp, từng lớp vỏ bên ngoài ra ngay trước mặt khán giả đang xem live, để lộ ra từng hàng hạt ngô vàng óng bên trong. Sau đó, lại thấy ra một cái đĩa nông, tay trái giữ chắc đầu lớn của bắp ngô, ngón tay phải tẽ hạt ngô ra, dùng sức tách về phía bên phải.

Trong lúc khán giả đang hoài nghi không biết cậu streamer nhỏ này đang làm gì, thì nghe "Rốp" một tiếng, nguyên một hàng hạt được tách xuống, sạch sẽ chỉnh tề, nơi bị tách ra trắng bóc, còn chảy ra một ít nước ngọt.

Mùi ngô thơm ngát lan tỏa trong nhà trúc cùng phòng phát sóng trực tiếp.

"Hả? Mùi gì thơm thế, đừng nói là mùi từ bắp ngô nhé?"

"Oa, ngọt ngào, man mát, mùi ngô thơm quá, cho dù streamer không nấu thành công, tôi cũng sắp yêu loại thực phẩm tên bắp ngô này rồi!"

"Nhanh nhanh! Streamer, cậu mà còn không làm nhanh, tôi sẽ gặm luôn ngô sống đấy!"

"Lầu trên này, tôi nhá thử một hạt rồi, giòn giòn, ngon lắm!"

"Thật không? ! Vậy tôi cũng ăn thử xem!"

Tống Hân Nhiên không để ý đến hành vi kỳ lạ của khán giả, sau khi cậu nhóc tách hết hạt ở hàng đầu tiên, chỗ hạt ngô còn lại lập tức dễ tách hơn nhiều, rốp rốp rốp, cậu nhóc không ngừng lấy một giây, nhanh nhẹn tách hạt, chẳng mấy chốc đĩa đựng đã gần đầy.

Nếu người chủ trì phòng phát sóng trực tiếp, cũng chính là Tống Hân Nhiên có thể thấy được khán giả ở phía sau màn hình, vậy cậu nhóc sẽ phát hiện, những người này ai nấy đều đang dùng một tư thế quái dị, ghé đầu ở trên đĩa há to miệng, chờ hạt ngô Tống Hân Nhiên tách ra rơi vào trong miệng mình. Sau đó nhân lúc Tống Hân Nhiên đổi sang tách hàng tiếp theo, họ sẽ vội vàng nhai số hạt ngô trong miệng, rồi chờ một lượt ngô mới rơi xuống.

Trong livestream của "Vùng đất điền viên", dường như giới hạn dưới của khán giả luôn không ngừng được làm mới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio