//
Edit: Nhật Nhật
...
Chương
Trong không khí dường như có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, xung quanh yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Văn Tinh Diệu trầm mặc mấy giây, mới chậm rì rì giải thích một câu: "Kỹ năng sinh hoạt tôi học có cả nấu nướng, để học tốt kỹ năng này, tự mình thiết kế một phòng làm việc cũng không có gì quá đáng cả, đúng không?"
Mà thực tế, Văn Tinh Diệu trang trí nhà cửa, bày biện đồ đạc xong đâu vào đó cả rồi, mới phát hiện, nhà bếp lại là căn phòng chiếm diện tích lớn nhất trong nhà. Lần theo căn nguyên ban đầu, một hình ảnh trong ký ức của kỳ con non bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn:
Góc độ đó là từ bên dưới nhìn lên, thiếu niên diện mạo thanh tú hơi có vẻ gầy yếu một tay chỗng cằm, lắc đầu cười khổ, nói: "Đồ ăn nấu sẵn càng ngày càng ít, sau này Chí Tôn phải theo anh sống Kham khổ rồi, giá mà anh nấu ăn ngon một chút thì tốt..."
Mà bàn tay để không kia của cậu thì như có như không mà xoa xoa vành tai kỳ con non, vì thấy ngứa, vành tai nhỏ thỉnh thoảng lại giật giật một cái, khiến ánh mắt thiếu niên càng thêm chăm chú.
Lúc đó nghe ra ý trong lời của Bạch Lê, kỳ con non nghĩ thế nào? Nó nghĩ, nếu mình có thể cho ăn loại ăn đồ ăn ngon thì tốt biết mấy, con người sẽ không phải khổ não như thế nữa, thời gian khổ não đó để dành chơi với nó có phải tốt không!
Kết quả là, Văn Tinh Diệu còn chưa kết nối ký ức với kỳ con non, không hiểu sao lần tiếp theo lên game lại lấy đồ làm bếp ra, cẩn thận từng tí một đối chiếu theo công thức để nấu ăn.
Sau đó, nhờ đồ ăn mình làm ra mà có được những trải nghiệm thần kỳ, Văn Tinh Diệu bắt đầu cảm thấy có một ngón nghề trong người cũng không tối, bèn cứ thế kiên trì đến giờ.
Bây giờ giải thích như vậy, nghe sao cũng có lý.
Trên đời, sợ rằng sẽ không có người thứ hai biết được, ý nguyện ban đầu của hắn khi cố gắng chăm chỉ học nấu ăn, chính là vì Bạch Lê.
Văn Tinh Diệu: "..." Tại sao "Tội nghiệt" kỳ con non gây ra, hắn lại phải đi trả giùm?
Mặc dù nói, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ kháng cự với việc nấu cơm cho Bạch Lê.
"Không quá đáng, không quá đáng, đương nhiên là không quá đáng rồi!" Mạc Tụng bỗng nhiên tỉnh táo lại, còn giúp giải thích với khán giả xem live, "Mọi người đều nghe được cả rồi đúng không, anh đại đây là muốn phát triển hứng thú của mình trở nên huy hoàng vang dội, muốn chăm chỉ học tập kỹ năng sinh hoạt đó."
Văn Tinh Diệu: "..." Bị nói như vậy, đúng là có cảm giác mình là ông nội trợ thật.
Mọi người ở lại thêm mấy phút, nhà Văn Tinh Diệu cũng đã tham quan xong, lúc này đều không chần chờ thêm, lập tức xuất phát về phía nhà Bạch Lê bên cạnh.
Dọc theo đường đi, biểu hiện của Bạch Lê vẫn rất bình tĩnh, điều này khiến cho tất cả mọi người, trừ Văn Tinh Diệu, đều có chung một ảo giác, bài trí trong nhà cậu cũng không khác lắm với mọi người, đều có dấu vết tham khảo trang trí phòng ốc ngoài thực tế.
Mãi đến tận khi cậu mở cửa, nghiêng người qua một bên, ra hiệu cho Mạc Tụng mang theo máy quay đi vào trước.
Mạc Tụng cười phớ lớ nói tiếng cảm ơn, không hề chuẩn bị tâm lý gì đã thò chân bước vào. Sau đó không tới một giây, y đã ngơ ngác sững sờ rụt lùi ra ngoài, còn vội vội vàng vàng nhìn quanh một vòng, xác nhận mình vẫn đang ở trong sân nhà Bạch Lê mới khoa trương thở phào một hơi.
Phản ứng của khán giả đang xem livestream cũng không tốt hơn được là mấy, có mấy người đã nhịn không được kích động thét chói tai.
"? ? ? ? Vừa rồi chúng ta mới xuyên không tập thể à, sao tui có cảm giác mình đã nhìn thấy một thứ vô cùng lạ thường nhỉ? ?"
"Hình ảnh ban nãy, là thứ chúng ta có thể nhìn được trong phòng phát sóng trực tiếp sao? Mấy cái đó không phải chỉ nên xuất hiện trong sách lịch sử thời Trái Đất cổ thôi hả?"
"Streamer sao tự nhiên lại rụt ra ngoài rồi, tôi còn chưa nhìn rõ đâu, thời gian ngắn chỉ đủ chớp mắt như vậy, xem được cái gì chứ, tỉnh táo lại, tiếp tục dẫn mọi người xông vào bên trong đê!"
"Hay lắm! Tui nói hay lắm! Anh đại [Lê Bạch] không hổ là Nông dân kiểu mẫu thời vũ trụ, ngay cả trang trí trong phòng cũng không giống người khác, cảm giác kiểu trang trí này chính là tuyệt phối với nhà của trưởng thôn ấy!"
"..."
Lúc này, Mạc Tụng cũng hoàn hồn lại, dùng sức túm chặt cánh tay [Hạt tía tô] bên cạnh để giữ bản thân tỉnh táo, lúc mở miệng, giọng vẫn còn hơi run run: "Trời, trời ạ! Đi vào xong, phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghi mình đã giẫm lộn chỗ nào rồi, hoàn toàn khác một trời một vực với tưởng tượng của tôi về nhà của anh đại [Lê Bạch], sao lại như vậy chứ..."
Cảm giác này khiến y trong nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, trong nháy mắt đó, y dường như đã xuyên qua không gian thời gian, đột nhiên xuất thần đến một nơi đầy tính lịch sử. Nhưng chờ y hơi bình tĩnh lại, thì lại không nhịn được nhớ đến cảnh tượng ngắn ngủi mình vừa thấy, rất muốn một lần nữa tiến vào trong đó, cẩn thận thưởng thức một phen.
[Hạt tía tô] bị túm đến phát đau, hít vào một hơi: "Anh nói chuyện thì cứ nói bình thường đi, túm tôi làm gì hả, nhanh thả cái tay ra, tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi đây này! Nói đi, rốt cuộc là anh nhìn thấy cái gì? ?"
Ban nãy, lúc Mạc Tụng đi vào, y đứng cách khá xa nên không nhìn thấy trong nhà như thế nào cả, chờ Mạc Tụng ngơ ngơ ngác ngác lùi ra, y lại càng không hiểu gì.
Mạc Tụng hung hăng lau mặt một cái, liếc Bạch Lê, thấy cậu mỉm cười cổ vũ cho mình, thì trực tiếp đổi sang túm tay kia của [Hạt tía tô], một lần nữa đi vào trong nhà, còn nói: "Không biết nên giải thích thế nào cả, cậu theo tôi vào nhìn là biết ngay!"
Rất nhanh, lại có thêm một người nữa thế giới quan vỡ nát.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nhìn nhau, cũng đi theo họ vào bên trong.
[Hạt tía tô] ngây ra nhìn đúng hơn một phút mới hồi thần lại. Mà sau khi hồi thần, chuyện đầu tiên người này làm chính là nắm lấy tay Bạch Lê, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết sôi trào.
"Anh đại [Lê Bạch], cậu... Không, ngài thực sự là Bàn tay của Thần! !" Y thán phục hết nấc nói, "Nhưng món nội thất này, tôi vừa trông thấy đã trực tiếp lướt qua, kết quả vào tay của ngài, chúng nó lại có hiệu quả lớn như vậy!"
Nụ cười trên mặt Bạch Lê suýt chút nữa là đông cứng, thực sự không biết phải đối mặt với vị game thủ đột nhiên trở nên nhiệt tình này thế nào.
Cậu luôn không giỏi đối phó với những tình huống này.
Lúc này, có một đôi tay khác ở bên cạnh đưa tới, mạnh mẽ kéo tay [Hạt tía tô] đang nắm lấy tay Bạch Lê ra, còn tỏ vẻ ghét bỏ ném nó sang bên cạnh.
Lúc đối phương kinh ngạc nhìn sang, hắn còn nghiêm trang bổ sung thêm một câu: "Nói thì cứ nói, đừng có táy máy tay chân."
[Hạt tía tô]: "..." Táy máy tay chân cái mẹ gì, ông đây rõ ràng là đang bày tỏ lòng tôn kính đối với anh đại mà!
Nhưng mà thôi, anh đại này cũng không phải là người y có thể chọc nổi.
Bạch Lê mỉm cười với Văn Tinh Diệu vừa giải vây giúp mình, dùng thanh âm mà chỉ hai người nghe được, nói "Cám ơn".
Sau đó mới quay lại nói với [Hạt tía tô]: "Anh nói quá rồi, tôi cũng không giỏi như anh tưởng đâu, chỉ là nội thất trong nhà theo kiểu phong cách khác với mọi người, nên trông mới có vẻ đặc biệt thôi."
"Nhưng mà..." Mạc Tụng vất vả lắm mới nói chen được vào một câu, "Trước đó tôi cũng từng mua đồ gia cụ kiểu này, nhưng vừa đặt vào phòng, trông lại không hài hòa tí nào cả, sau đó tôi chỉ đành từ bỏ, chỉ chọn mua những loại đồ dùng trong nhà mà mình biết. Nhưng cảm giác mà nhà của anh đại [Lê Bạch] mang tới cho tôi lại hoàn toàn không giống thế, cứ như chúng ta đang thực sự đứng trong căn nhà mà sách cổ miêu tả lại, cổ kính trang nhã, rất có hương vị."
Chỉ có mấy chữ "Cổ kính trang nhã" mới có thể diễn tả chính xác, cảm giác mà bài trí trong nhà của Bạch Lê mang đến cho mọi người, [Hạt tía tô] từ nãy đến giờ vẫn nghĩ mãi không ra từ nào để hình dung bắt đầu gật đầu lia lịa, bày tỏ sự nhất trí của mình với cái nhìn của Mạc Tụng.
Tất cả comment trên khu bình luận cũng đều là những lời ngợi khen dành cho cách bố trí trong phòng khách, khán giả cảm thấy căn phòng này chỗ nào nhìn cũng đẹp, hoàn toàn không giống với mấy thứ hoa hòe hoa sói bên ngoài.
Đây mới chỉ là một phần của căn nhà, theo sự xuất hiện lần lượt của từng phòng trong ống kính máy quay, sự chấn động trong lòng khán giả ngày càng tăng, đến cuối cùng còn xuất hiện tình trạng nghèo từ, không còn nghĩ ra từ nào để mà khen nữa, chỉ có thể máy móc đánh mấy câu "Trâu bò" hoặc là "".
Mạc Tụng còn giúp khán giả hỏi ra chuyện mà bọn họ vẫn luôn muốn làm: "[Lê Bạch], tôi có thể chụp lại bài trí trong phòng cậu, rồi đăng lên diễn đàn game để chia sẻ với các cư dân mạng khác không? Tôi cảm thấy cách bài trí trong nhà cậu thực sự quá hoàn mỹ, nếu cái gì cũng không làm, vậy có hơi lãng phí, không phải sao?"
Mà chuyện khán giả muốn làm, chính là ở dưới những hình ảnh này, điên cuồng khen khen khen. Chờ mà xem, sau khi buổi livestream kết thúc, bọn họ nhất định sẽ đi tra từ điển để làm phong phú thêm vốn từ vựng của mình!
Bạch Lê gật đầu cười: "Anh chụp đi, tôi không có vấn đề gì đâu."
Dù sao, ảnh có tuồn ra nhiều hơn nữa, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu.
Mà lúc này, Bạch Lê không hề biết, sau khi Mạc Tụng đăng những bức hình này lên, trong topic cũng lục tục có mấy người chơi khác cũng đăng ảnh bài trí phòng ốc của mình, nói là muốn ké tí nhiệt độ của anh đại, tiện thể khiến đám dân mạng ước ao ao ước vì bọn họ ở thể ở trong game giả lập tự mình trang trí nhà ở.
Chờ đến khi phong trào này càng lúc càng lên cao, người chơi lại bắt đầu không hài lòng vói việc chỉ đăng có mấy tấm hình lên, ngoài việc trồng trọt canh tác, bọn họ đã bắt đầu nghĩ xem nên trang trí làm sao cho nhà mình càng thêm bắt mắt hơn, khác biệt với tất cả mọi người.
Muốn nhà mình đẹp hơn, cách thức chỉ có một, đó chính là mở khu mua sắm game ra, mua thật nhiều đồ nội thất để phối hợp. Một bộ không đủ thì hai bộ, hai bộ không đủ thì năm bộ, sáu bảy tám chín bộ, tóm lại luôn có thể chắp vá ra hình dạng khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn.
Nhất thời, lượng tiêu thụ cùng doanh số bán ra của các loại đồ đạc nội thất trong game đều tăng cao không ít.
Sau đó, người chơi lại tiếp tục đăng tải những bức ảnh chụp cách trang trí nội thất trong nhà mình lên, đám dân mạng thấy được mà chơi không được thì tự động biến thành ban giám khảo, đối với mấy bức ảnh xoi mói bình phẩm đủ điều, còn thông qua lượt like để xếp hạng, xem kiểu trang trí nào được yêu thích nhất. Gần nửa tháng trôi qua, trong bộ nhớ của những game thủ dự bị này đã lưu được không ít bức ảnh mà bản thân yêu thích, chỉ chờ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập sẽ tự mình trang trí nhà cửa một phen.
Đương chuyện, chuyện này hãy còn xa, tạm thời không đề cập tới.
Chờ Mạc Tụng quay chụp cẩn thận tỉ mỉ tất cả các phòng xong, buổi livestream ngày hôm nay cũng coi như kết thúc. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Bạch Lê bèn mời tất cả mọi người ra bàn nghỉ dưới giàn dây leo ngồi một chốc, chờ lấy lại sức xong rồi đi cũng không muộn.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống ghế, Bạch Lê rót cho mỗi người một chén trà, còn lấy ra một cái đĩa nông màu vàng, đổ vào một ít nước suối thần kỳ để đám tôm tít cùng cá Koi vàng giải khát.
Mạc Tụng và [Hạt tía tô] yên lặng ngồi uống trà, trong lòng còn thầm cảm thán, anh đại thiệt là săn sóc.
Lúc này livestream vẫn chưa ngừng, đi thăm quan nhà người chơi cả một ngày, khán giả cũng thả lỏng, ở phần bình luận, câu có câu không trò chuyện với nhau.
"Giờ Mị chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu tự động hiện ra nhà cây hôm nay được tham quan, cùng đủ loại gian phòng, kiểu gì tối nay cũng nằm mơ thấy bọn nó cho xem."
"Lầu trên còn có thể nằm mơ, ghen tỵ quá đi, từ hồi mắc chứng đứt gãy gien, tui đã không còn biết mơ là cái gì nữa rồi, hiếm lắm mới nằm mơ được một lần thì trúng ngay quả ác mộng, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!"
"Đang lúc thư thái dễ chịu như thế này, đừng có nhắc đến mấy chuyện không vui đó được không, khó lắm tôi mới quên cái chứng bệnh khỉ gió đó đi được! Nhưng mà nói thật, mấy người không cảm thấy, xem livestream game Vùng đất điền viên xong, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều sao?"
"Thật ra... Tôi cũng cảm thấy thế, suốt cả buổi lúc nào khóe miệng tôi cũng vô thức nhếch lên hết, rõ ràng không hề có cảnh nào nhiệt huyết sôi sục như là đánh quái..."
"Chúng ta xem livestream thôi mà đã thích thế này rồi, thật sự không thể tưởng tượng ra nếu được vào game chơi thì còn thích đến thế nào nữa. Ai ~ tiếc là lúc đó tôi ra tay chậm mất một bước!"
"..."
Bốn người trong game cũng không để ý đến khu bình luận mà tự trò chuyện với nhau.
Mạc Tụng thấy Bạch Lê thỉnh thoảng lại thò ngón tay trêu cá Koi vàng của Văn Tinh Diệu thì tò mò hỏi: "[Lê Bạch], lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy thú cưng của cậu bao giờ, cậu không cho nó ra ngoài hít thở không khí tí à?"
"Tôi tạm thời vẫn chưa nhận thú cưng." Bạch Lê nói, "Hoạt động hôm trước tôi có đổi một quả trứng thú cưng về, không lâu nữa sẽ ấp nở, đến lúc đó cho mọi người chiêm ngưỡng sau."
Bạch Lê nói xong, [Hạt tía tô] đều lộ vẻ hâm mộ, lúc hoạt động "Cao thủ trồng ngô" kết thúc, y cũng tích đủ điểm để đổi trứng thú cưng, nhưng mà lại không tranh lại được với đám người chơi như hùm như hổ kia, cuối cùng chỉ đành ôm nỗi hận không có duyên với vật phẩm giới hạn số lượng.
Chỗ này gốc là Hhatj tía tô và Mạc Tụng, nhưng tôi lướt đoạn sau lại thấy Mạc Tụng có trứng thú cưng nên tự sửa lại đó. Truyện dài lại nhiều nhân vật phụ, chỗ nào tôi bị lộn nhân xưng thì các cô bỏ qua nhé.
"Thích thật đấy, không biết bên trong sẽ nở ra thú cưng kiểu gì nhỉ?" [Hạt tía tô] nhìn chằm chằm vào quả trứng trên tay Bạch Lê, hận không thể khiến vỏ trứng vỡ ngay tức thì, để hắn thấy mặt bé con đáng yêu bên trong.
"Cái này thì không biết được, hệ thống nói là sẽ ra ngẫu nhiên." Bạch Lê nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng bó tay thôi.
"Nhưng mà..." Cậu nhìn về phía Văn Tinh Diệu, "[Yêu Tinh] không phải còn đổi được một quả trứng thú cưng từ trước đó nữa rồi à, thú cưng của anh ấy chắc chắn sẽ ấp nở sớm hơn của tôi."
"Ừ." Văn Tinh Diệu gật đầu, "Quả trứng thú cưng đầu tiên có thể sẽ nở vào cuối tháng này, còn quả thứ hai, sẽ nở cùng ngày với những người chơi khác."
"Cái gì! ? Anh lại còn đổi thêm một quả nữa á! ?" Mạc Tụng cùng [Hạt tía tô] không hẹn mà cùng rít lên.
Chỉ có Bạch Lê là coi như còn bình tĩnh, ném một ánh mắt "Không hổ là anh" cho [Yêu Tinh]. đây là tính đẻ luôn một cặp nha!
---oo---
Chương
Nghe nói một mình anh đại [Yêu Tinh] có những hai quả trứng (Lưu ý đặc biệt: Đây là trứng thú cưng), khu bình luận lại một lần nữa nổ tưng, không ít khán giả đều nói, nếu không phải mình không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, thì nhất định sẽ chạy đến nhà người này úp sọt.
Ngay khi cách nói này xuất hiện, có người chơi đang len lén xem livestream lập tức gửi tới nhắc nhở thân thiện: Tuyệt đối đừng có tìm đường chết, nhà mi đánh không lại anh đại [Yêu Tinh] đâu!
Đừng nói là anh đại [Yêu Tinh], anh đại [Lê Bạch] mấy người cũng đánh không lại! Sự trâu bò của hai người này đã truyền khắp thôn Nấm rồi nha!
Cầm hai quả trứng thú cưng lắc lư trước màn hình một vòng, Văn Tinh Diệu mới cất lại chúng nó vào ba lô. Khán giả tuy vẫn còn muốn xem nữa, nhưng cũng biết chuyện đó là không thể, bèn giả vờ "Hức hức" hai tiếng, rồi chuyển hướng sang công kích Mạc Tụng.
"Streamer! [Mì Giòn]! Mì Gấu Đỏ! Nói đi, ông gạt bọn này vào xem livestream có phải có ý đồ xấu không? Nghĩ để bọn này nhìn mấy người vui vẻ chơi game, để bọn này không ngừng ao ước ước ao, hâm mộ mấy người chứ gì, Có giỏi thì đưa tiêu chuẩn game của mình cho ông đây đi, để ông đây vào chơi giùm cho!"
"Đồ xấu xa nhà ông, gã đàn ông tàn ác!"
"Hóa ra là như vậy! Lúc người chơi ảo, chỉ có thể hít game từ xa khóc ngất trong nhà vệ sinh, không có ai ở đây là vô tội hết! Tôi mặc kệ đó, mấy người phải chịu trách nhiệm với tôi, đưa tôi một tiêu chuẩn đăng nhập đi mà!"
"Cho dù bây giờ game đã hết chỗ rồi, ông cũng cứ giúp bọn tôi đi tìm người thiết kế game thúc giục tí đi, nha Mì Gấu Đỏ? Ông đã ký hợp đồng stream với Vùng đất điền viên rồi mà, vậy nhất định là có quen biết với người thiết kế game, đi, nha!"
"Đúng đúng, chính là như vậy, đi đi mà, Mì Gấu Đỏ, ông chính là niềm hi vọng vủa toàn thôn, í nhầm, toàn Đế quốc đó!"
Không hiểu làm sao mà chủ đề càng lúc đi càng xa, sau khi có một người nghĩ ra ý tưởng để Mạc Tụng giúp chuyển lời thì ngày càng có nhiều khán giả gia nhập vào đội ngũ này, không ngừng giật dây y đi thúc giục giùm.
Mạc Tụng nhìn phần bình luận đầy những chữ là chữ, quả thực khổ mà không thể nói, nghĩ thầm, người thiết kế trò chơi đang ngồi ngay cạnh y đây này, nhưng bộ y có thể trực tiếp mở mồm nói với người ta à, đương nhiên là không rồi, mấy tên này bảo y làm vậy, không phải muốn giết chết y sao?
Ánh mắt Mạc Tụng bắt đầu đảo trái đảo phải, liếc vội Bạch Lê một phát, phát hiện đối phương đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, y mới bình tĩnh lại, cười ha ha nói với khán giả, người thiết kế nhất định tự có cân nhắc của mình, lúc nào sẽ tăng thêm tiêu chuẩn cho game cũng tự có sắp xếp riêng, mọi người nếu muốn vào game chơi, vậy vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi thêm đi.
Lưu loát nói một tràng dài, cuối cùng tổng kết lại là, y chỉ là một game thủ bình thường, nào có năng lực xuất chúng gì mà thuyết phục được người thiết kế.
Khán giả thấy thế cũng chỉ đành hậm hực từ bỏ, nhưng bên dưới vẫn âm thầm nhắc tin riêng cho nhau, bàn xem liệu có người chơi nào có thể giúp mình truyền lời không.
Cái này cũng đành chịu thôi, ai nói người thiết kế chưa bao giờ trả lời bình luận của bọn họ trong khu đánh giá game, cũng chẳng hé một lời với tin nhắn riêng trong Xingbo chứ!
Thấy khán giả không nói nữa, Bạch Lê và Mạc Tụng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng bọn họ không biết là, khoảnh khắc Mạc Tụng liếc Bạch Lê được ống kính quay lại vừa rồi, trong tương lai không xa đã trở thành một trong những bằng chứng thép để cư dân mạng thần thông quảng đại chứng minh rằng, [Lê Bạch] = Bạch Lê.
Lúc này, bọn họ không ai biết gì cả, cho nên mới có thể cười tươi roi rói nói hẹn gặp lại với khán giả, chính thức kết thúc buổi livesrteam hôm nay.
"Haizz ⸺⸺ " Sau khi đóng ống kính, Mạc Tụng thở dài một hơi, lần thứ hai cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nói, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta đi về trước đã, hai anh đại, ngày mai tôi lại tới tìm hai người nhé!"
Buổi livestream hôm nay có thể vẽ nên một kết thúc viên mãn, không thể không kể đến sự hỗ trợ của tất cả những người chơi đồng ý tham gia, tuy bọn họ đều nói đây coi như bạn bè giúp đỡ lần nhau, nhưng Mạc Tụng vẫn không nghĩ là mình có thể thoải mái nhận ý tốt của mọi người. Y định sau khi về nhà sẽ chuẩn bị mấy món quà nhỏ, ví dụ như mấy loại vật phẩm thường xuyên sử dụng, ngày mai đưa tặng cho mọi người, coi như là để bày tỏ tấm lòng.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu không biết tính toán trong lòng Mạc Tụng, chào tạm biệt rồi nhìn Mạc Tùng cùng [Hạt tía tô] cưỡi tôm tít đi xa.
Mà livestream "Bình chọn bài trí phòng ốc của người chơi" vừa kết thúc không lâu, ở một chỗ khác trong game cũng xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Sau khi có người lại được "Bánh xe phụ trợ" xong, lại có một người chơi không gì không được chế tạo ra một chiếc xe đạp
Không giống với xe đạp đổi được bằng điểm tích lũy, cấu tạo của chiếc xe đạp bản này có đến % là làm từ gỗ, chất lượng tuy không thể nói là nồi đồng cối đá, nhưng thực sự có thể đi được, hơn nữa so với "Xe đạp inch" thì nhẹ hơn nhiều, phía sau cũng được lắp bánh xe phụ trợ, người mua không cần phải mua riêng nữa.
Nhìn chiếc xe đạp bản mới xuất hiện kia, hai mắt [Cải Thìa] muốn trố lồi ra ngoài luôn, quay đầu nhìn chiếc xe đạp của đối tác làm ăn, cô vất vả lắm mới kiếm được, cống hiến ra, lập tức có cảm giác còn chưa mở cửa kinh doanh đã phải đối mặt với nguy cơ dẹp tiệm.
Nếu xe đạp có thể sản xuất số lượng lớn thì ai còn muốn chạy đi thuê xe theo giờ nữa, trực tiếp mua luôn một cái không sướng hơn à QAQ!
Nhưng may mắn là, người chơi chế tác chiếc xe đạp này - [Xới cho tôi bát cơm], đã nói rõ trước mặt tất cả mọi người, vì nguyên liệu có hạn, công nghệ chế tạo phức tạp, tạm thời chỉ nhận đặt hàng, hơn nữa giá một chiếc xe cũng tương đối cao, để mọi người tự có cân nhắc.
Một chiếc xe đạp chào giá vàng, đây thực sự không phải mức chi tiêu mà một người bình thường có thể đáp ứng, cũng chỉ có mấy thanh niên "Nhà giàu" chạy tới chỗ [Xới cho tôi bát cơm] đặt hàng, sau khi đặt cọc % tiền xe, thì nhận số thứ tự.
Chiếc xe kia là hàng mẫu, không bán.
[Xới cho tôi bát cơm] vội vàng quay về, sau khi nhận đơn đặt hàng thì tính toán số vật liệu mình đang có, lập tức bắt tay vào làm. Mà sau khi đối phương rời đi rồi, trận rối loạn ở cửa thôn vẫn chưa ngừng lại, người chơi mới hoàn hồn lại sau cú sốc cũng bắt đầu mồm năm miệng mười, bàn tán rôm rả.
"Cái quỷ gì vậy! Xe đạp mà người chơi cũng tự làm được à, game có lỗi to rồi! Vậy tôi dùng điểm tích lũy đổi xe đạp không phải bị lỗ sao?"
"Người anh em, nghĩ thoáng chút đi! Đổi sang ngẫm từ một góc độ khác, chúng ta không phải tự nhiên lời được vàng à? Hơn nữa dáng vẻ hai mẫu xe cũng không giống lắm, chất lượng xe của chúng ta rõ ràng là tốt hơn, so ra, xe đạp của chúng ta vẫn lời chán."
"Đầu tiên là Bánh xe phụ trợ, xong lại tới xe đạp gỗ, hiện thực trước mắt luôn không ngừng nhắc nhở tôi, tôi chỉ là một tên vô tích sự chỉ biết ăn với chơi, hức hức!"
"Chậc... Có đôi khi, vô tích sự tí cũng không tồi mà !"
"..."
Ở đầu bên kia, [Xới cho tôi bát cơm] về đến nhà, dừng vài giây, lại quyết định sang gõ cửa nhà cách vách.
[Mi có gan không] từ trong nhà đi ra mở cửa cho anh ta, nhướn nhướn lông mày uể oải hỏi: "Có chuyện gì à? Không phải ang mang xe đạp mình làm ra cửa thôn chào bán sao, về nhanh thế, đừng nói đến một đơn đặt hàng cũng không có nhé?"
"Làm gì có chuyện, đơn đặt hàng đúng là có vài cái." [Xới cho tôi bát cơm] nhún nhún vai, "Nhưng mà không cẩn thận nhận hơi nhiều đơn, vật liệu chỗ tôi chắc không đủ, cho nên sang chỗ anh đặt trước, làm phiền anh nhé."
Hai người đều là nhóm thứ hai vào game, vận may run rủi thế nào lại trở thành hàng xóm, gặp gỡ tiếp xúc một thời gian thì phát hiện, một người thích chế tác các loại đồ vật, một người lại thích luyện tập kỹ năng, hưởng thụ thú vui khi nhìn thanh kinh nghiệm từ từ nhích lên. Sau đó, hai người bắt tay với nhau, thành lập quan hệ hợp tác thân thiết.
[Xới cho tôi bát cơm] cần vật liệu gì thì chỉ cần nói lại với [Mi có gan không], đồ vật chế tác ra chỉ cần đối phương dùng được thì đều đưa tặng miễn phí.
Chẳng hạn như xe đạp, loạt đầu tiên thực ra [Xới cho tôi bát cơm] làm tổng cộng ba chiếc, mình giữ một chiếc, một chiếc đưa cho [Mi có gan không], chiếc cuối cùng mới mang đi chào hàng.
"Được rồi, tối tôi đưa qua cho anh." Nói xong câu này, [Mi có gan không] lập tức quay vào nhà, chuẩn bị công cụ cần thiết, tiếp đó xuất phát đi về phía rừng rậm.
Trước khi đi còn ném lại một câu: "Lúc đầu anh nói muốn tái hiện lại những công trình kiến trúc trong lịch sử, ai mà ngờ, đến tận giờ anh vẫn chỉ đang làm mấy món đồ nhỏ chứ."
"Ha ha, không phải tôi đang rèn luyện mấy cái căn bản đây sao? Với lại, anh đừng thấy mấy thứ này nhìn đơn giản mà nhầm, bóc tách kết cấu của chúng nó ra, sau đó tự mình bắt tay vào chế tác, thật sự là một chuyện rất tốt để xả stress đấy." [Xới cho tôi bát cơm] cũng không để tâm đến lời trêu chọc của đối phương.
Mà chuyện người này vừa nhắc tới, mấy hôm trước anh ta đã tới tìm Bạch lê để thương lượng rồi, kết quả là, sửa lại chủ đề livestream, từ "Phục chế kiến trúc cổ" thành "Thủ công trong cuộc sống – Từ không đến có".
"Được rồi được rồi, không nói lại được anh, tôi đi trước đây."
Nhìn bạn mình rời đi rồi, [Xới cho tôi bát cơm] bèn trở về bận rộn với đơn đặt hàng xe đạp của mình.
Hai ngày nay, cuộc sống của Khương Vũ có thể nói là xuân về hoa nở.
Gần như ngay tối hôm bảng xếp hạng điểm tích lũy trong "Vùng đất điền viên" được công bố, nhân viên cấp dưới có quan hệ thân thiết với ông đều chạy tới tra hỏi, hỏi người chơi tên [Hoài Bích] kia có phải em gái Hoài Bích mà bọn họ biết hay không.
Sau khi nghe được đáp án khẳng định, bọn họ hoan hô ầm ĩ, không dám đi quấy rầy Khương Hoài Bích đang phấn đầu giữ vững thành tích, cả đám chỉ có thể quấn lấy Khương Vũ, hỏi Khương Hoài Bích ở trong game sinh hoạt thế nào.
Khương Vũ làm sao mà biết được nhiều như vậy, từ sau khi được con gái cướp cho một suất vào game, mỗi ngày hai cha con ông chỉ thấy mặt nhau vọn vẹn đúng vào giờ cơm, muốn tìm cơ hội để tâm sự tử tế một lần cũng chẳng có.
Bị hỏi đến phát phiền, Khương Vũ quát to một tiếng, ngăn đám cấp dưới đang kích động của mình lại, nở một nụ cười "Nham hiểm" với bọn họ: "Mấy đứa đã hiếu kỳ như thế, vậy chờ tôi vào game trải nghiệm xong thì sẽ tới kể cặn kẽ cho mấy đứa nghe nhé."
Biểu cảm trên mặt nhóm cấp dưới vỡ nát, họ không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy. Ban đầu chỉ là thấy hiếu kỳ nên mới tới hỏi thôi, giờ thì hay rồi, lòng hiếu kỳ đã bị xuyên thủng, không thế chống đỡ nổi nữa.
Một đám người liên tục xua tay, nhanh chóng lùi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Khương Vũ.
Nhưng Khương Vũ vẫn không buông tha bọn họ, mỗi ngày đều tranh thủ giờ nghỉ, túm nhân viên của mình lại để chia sẻ về sinh hoạt trong game. Nào là ngày đầu tiên vào game đã khai khẩn được khối đất ruộng, thành công trồng được lứa lúa mì đầu tiên, mùi thơm của lúa mì so với lúc xem livestream thì còn đậm đà hơn gấp mấy lần, thậm chí còn học xong cách khen ngợi thổi phồng của streamer [Mơ về ngôi sao xưa] dành cho các món ăn, ngày nào cũng chia sẻ về hương vị đồ ăn mình mở được từ giỏ thực phẩm với các bạn đồng nghiệp thân mến.
Đồng nghiệp của Khương Vũ một chữ cũng không muốn nghe, còn lộ ra nụ cười khổ đầy hối hận. Biết trước sếp của bọn họ chơi game xong sẽ trở thành như này, ai mà dám mò tới hỏi ông ấy chơi game có vui không chứ!
Thực sự là cụ tổ của khoe khoang.
"Đúng rồi, sếp, chú nghe nói gì chưa, bên Viện nghiên cứu Đế quốc hình như định sẽ tiến hành kiểm tra đo lường với những game giả lập mới ra mắt năm nay sớm hơn một tháng đấy, mọi năm đều phải tháng tư mới bắt đầu, năm nay lại báo sang tháng sẽ bắt đầu luôn, chú nói coi, game Vùng đất điền viên này, có thể trở thành hắc mã trong lần kiểm tra này không?"
Kiểm tra đo lường của Viện nghiên cứu Đế quốc được nói tới chính là kiểm tra xem, game giả lập có hiệu quả trị liệu và kiểm soát triệu chứng đứt gãy gien của thú nhân đến đâu. Nếu kết quả tốt, vậy trò chơi này có thể lập tức một bước lên trời. Còn ngược lại, cho dù lúc đó số game thủ đang chơi rất nhiều thì cũng sẽ trong một khoảng thời gian ngắn, lập tức sụt giảm, trở thành thứ bị người dân vũ trụ vứt bỏ.
Dù sao mục đích chơi game của mọi người, đa số đều là vì kéo dài thời gian phát tác của chứng đứt gãy gien, nếu chơi game không có tác dụng gì với họ, vậy đương nhiên phải đổi sang một trò chơi khác có hiệu quả hơn.
Mà những game bị chứng minh là không có tác dụng, nhiều khi cũng sẽ bị chính người thiết kế ra từ bỏ. Có "Thiết bị tạo dựng game giả lập" ở đó, thiết kế ra một game hoàn toàn mới còn đơn giản hơn nhiều so với việc sửa chữa game cũ trên phạm vi lớn.
Nghe lời này, Khương Vũ gật đầu, thừa nhận tính xác thực của tin tức này, sau đó, ông nhìn về phía mấy cấp dưới đang lo âu căng thẳng, nở một nụ cười tự tin: "Các cậu không cần lo Vùng đất điền viên không qua được kiểm tra, theo như tôi thấy, xác suất kiểm tra ra hiệu quả trị liệu của nó phải đến trăm phần trăm. Đứng đây lo lắng mấy cái này, không bằng mấy cậu lo xem, chờ có kết quả kiểm tra, mình liệu có cướp được tiêu chuẩn đăng nhập không đi!"
Tập thể nhân viên cấp dưới: "! ! ! !"