//
Edit: Nhật Nhật
...
Chương
Sáu giờ tối ngày tháng .
Ngày này đối với những người chơi ở "Thôn Nấm" mà nói, đáng lẽ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Mãi đến khi bọn họ ngửi thấy một mùi hoa đào thơm ngát say lòng người ở chợ đêm.
Tựa như bản thân đang ở trong rừng đào, khắp đất trời chỉ còn những cây hoa đào đang nở rộ. Có cơn gió nhẹ nhàng thổi phất qua, làm tóc mai bên tai cùng vạt áo mềm bay lên, có cánh hoa đào mềm mại nhẹ lướt qua má cùng khóe môi, lưu lại hương thơm thoang thoảng quấn quanh bên người.
Không chỉ có một người chơi ngửi thấy được, theo tiếng nỉ non nhẹ nhàng "Mùi gì thơm thế nhỉ", tất cả mọi người đều bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, vừa tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương, vừa gắng hết sức miêu tả lại diễn biến tâm lý trong lòng mình.
"Đây là mùi hoa đào, tôi ngửi chắc chắn không sai được, nhưng hình như bên trong còn có mùi gì đó khác nữa, kéo dài, ngửi nhiều còn thấy đầu óc như hơi chuếch choáng."
"Hít ⸺⸺ hà ⸺⸺ Mùi này ngửi dễ chịu thật đấy! Trong ba giây, tôi muốn biết tất cả thông tin của mùi thơm này!"
"Mùi thơm, mày đã thành công khiến tao chú ý rồi đấy! Nhanh để chủ nhân của mày đứng ra, ta phải cùng đối phương nói chuyện về quyền sở hữu của mày một chút!"
"Ừm ~ Cảm giác này, hình như hơi giống mùi rượu. A! Tôi nhớ ra rồi, trước đây không lâu có người ở trên diễn đàn nói, bạn của mình được Hoa nữ tặng cho một tờ công thức ủ "Rượu bách hoa" mà, đứng nói chính là cái này nhé, rượu hoa đào à? ?"
Đáp án mà người chơi cuối cùng đoán ra là chính xác nhất, sau đó cũng chính đối phương lấm lét nhòm ngó xung quanh, nhìn thấy mười mấy vò rượu phía sau đám người [Nước tương của bạn].
"Là mấy cô đúng không? Là mấy cô đúng không? Tôi đoán chắc không sai, mấy cái này đều là rượu nhỉ? Chỗ rượu này có mùi nào khác nữa không? Đúng rồi, mùi rượu ban nãy, có phải rượu hoa đào không?"
Thốt lên hỏi một tràng, suýt chút nữa khiến [Nước tương của bạn] loạn hết cả lên, không biết phải đáp như thế nào. Nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, trả lời từng câu một.
"Đúng là bọn tôi, thứ bọn tôi chuẩn bị bán chính là rượu, tổng cộng có bốn loại, theo thứ tự là rượu hoa đào, rượu hoa lê, rượu hoa hồng cùng rượu hoa quế. Vò rượu tôi mới mở chính là rượu hoa đào, tiệm mới khai trương, chuẩn bị lấy ra để mọi người nếm thử. Anh... Có muốn thử một chút không?"
"Muốn muốn muốn! Đương nhiên là muốn!"
Vì thế, những người chơi bị hương rượu hấp dẫn tới đây, rất nhanh đã che mất sạp hàng nho nhỏ này, chén sứ [Nước tương của bạn] mua ở chỗ trưởng thôn không đủ dùng, bọn họ đều tự giác lấy cốc, lấy bát của mình ra, cánh tay duỗi thật dài, chờ [Bé Điệp] dùng gáo múc rượu cho mình.
Có mấy người khôn lỏi, uống thử một lần rồi thì chẹp miệng, cảm thấy mùi vị này thật ngon bèn một lần nữa xếp hàng chờ uống, cứ như vậy vài lượt, lúc bọn họ thở ra cũng có thể ngửi được mùi rượu.
[Nước tương của bạn] có để ý thấy, nhưng lại nghĩ vò rượu của mình lớn như vậy, rượu bên trong đủ cho mọi người uống, bèn không lên tiếng ngăn cản.
Nhưng mà, mãi đến khi vò rượu thấy đáy, cô mới phát hiện mình đã xem thường trình độ nhiệt tình và yêu thích của người chơi khác với rượu hoa đào.
Chẳng qua, bảo cô mở thêm một vò rượu nữa là chuyện không thể, cất vò rượu hết vào trong balo, cô hô to với mọi người: "Mọi người uống thử rượu hoa đào rồi thấy mùi vị thế nào? Tôi không nói nhiều lời nữa, trên tay tôi còn vò rượu hoa đào, vò rượu hoa lê, vò rượu hoa hồng và vò rượu hoa quế, mỗi vò giá vàng, đủ cho một người uống khá lâu đấy, số lượng có hạn, tới trước được trước!"
"Sở dĩ số lượng mỗi loại không giống nhau là vì vấn đề nguyên liệu, nhưng mùi vị đều rất ngon! Nhắc thêm một câu, do thời gian ủ rượu dài, nên lần tiếp theo muốn có rượu phải chờ tối thiểu là một tuần, hôm nay chính là cơ hội hiếm có, ai thích thì tuyệt đối đừng bỏ lỡ nha ~"
Dưới sự "Đầu độc" của [Nước tương của bạn] cộng thêm hương rượu thực sự không tồi, đã thế số lượng lại có hạn, những người chơi vây xem quả nhiên dao động, rất nhanh đã giơ tay ra hiệu muốn mua.
Về phần một vò có giá vàng, tất cả bọn họ đều không thắc mắc gì, một vò lớn như vậy, lại thuộc loại hàng hiếm, bọn họ sẵn lòng bỏ ra số tiền kia.
Cứ như vậy, ông một vò, tôi hai vò, vò rượu còn lại rất nhanh đã bán hết.
Chờ [Nước tương của bạn] thu tiền, vỗ nhẹ túi tiền phình to của mình, hài lòng chuẩn bị cùng các chị em đi dạo chờ đêm mới đột nhiên phát hiện, mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng. Cô thế mà, không giữ lại vò nào cho mình! Ngay cả một ngụm cũng không giữ lại!
Chắc có lẽ cô chính là người ủ rượu đáng thương nhất trong lịch sử TAT.
Cũng may cô còn có ba chị em "Giàu có", cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng ba người [Bé Điệp] không có ý tốt, lặng lẽ tính toán. Đúng lúc đi ngang qua một quầy bán xiên nướng, gió mang theo mùi khói ấm áp cùng mùi gia vị bay qua, cái cảm giác này lập tức biến mất không còn tí nào.
"Cho tôi một cái đùi thỏ nướng cùng năm xiên thịt heo!" Mua về nhắm rượu.
Bên này [Nước tương của bạn] bán rượu xong đã thành công dọn hàng, bên khác danh tiếng của rượu cũng bắt đầu nhanh chóng nổi lên trong những người chơi đã uống thử rượu hoa đào cùng mua mấy loại rượu khác.
Bốn loại rượu có màu sắc khác nhau, rượu hoa đào là màu hồng phấn nhạt, rượu hoa lê trong suốt mang theo chút màu trắng không rõ ràng, rượu hoa hồng mà màu đỏ tươi sáng bắt mắt, giống như có lửa thiêu đốt, rượu hoa quế lại là màu vàng nhạt, mang theo mùi thơm ngọt dịu nhẹ của hoa quế.
Trong đó có một người chơi nhanh chân trước khi những người khác kịp phản ứng lại, mỗi loại đều mua lấy một vò, còn đồng loạt mở ra, lên diễn đàn viết bài đánh giá.
Vì là lần đầu tiên có người công khai đánh giá loại rượu mới xuất hiện trong game, cho nên rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của một nhóm người. Bọn họ hào hứng hóng hớt, cũng comment nói muốn uống thử.
"Đăng ảnh lên diễn đàn cho bọn này thèm thì có gì mà hay đâu chứ! Có thể liên hệ với mấy streamer bên thôn mấy người để bọn này nếm thử xem không, đồng bộ vị giác % cũng ok hết, không có ý kiến gì, chỉ muốn biết thứ đồ uống phổ biến thời Trái Đất cổ này rốt cuộc có hương vị thế nào thôi!"
"Quá thảm, bọn tôi thực sự quá thảm, không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập thì chớ, đã thế thứ gì xuất hiện trong game, tôi đều theo thói quen lộ ra biểu cảm chưa trải sự đời, tốt xấu gì tôi cũng coi như là thành phần lương cao mà..."
"Lầu trên này, như ông thì đã là cái gì, lần trước tôi đi đưa tài liệu cho sếp tổng nhà mình, đúng lúc thấy ông ấy đang mở livestream xem, còn vừa xem streamer ăn, vừa khóc sướt mướt nhét dịch dinh dưỡng vào mồm kìa. Lúc đó tôi thiếu chút nữa đã nói, không thì sếp nằm vào khoang trò chơi xem đi, dù sao xem như thế còn có thể nếm chút mùi vị... Nói thật chứ, tôi chỉ cách tờ thông báo sa thải đúng có một câu nói đó thôi đấy, may mắn may mắn!"
"Khà khà, tôi số may, mua được vò rượu hoa quế cuối cùng, lại mua thêm một ít đồ ăn vặt ở chợ đêm chạy về nhà nhắm rượu. Mùi vị đó... Nói thế nào nhỉ, thực sự là tuyệt vời ông mặt giời, mùi hoa quế nồng nàn, vị rượu ngọt ngào, khiến tôi có cảm giác không phải mình đang uống rượu mà là một loài đồ uống nào đó có mùi rượu. Chỉ có thể nói một câu là quá ngon, ngon đến độ tôi không còn biết gì nữa! [Hình ảnh]" Hình đính kèm là một cái bát lớn, cộng thêm mấy đĩa thức ăn đã hết nhẵn.
"Tôi là người chơi ở thôn khác, đến đưa tin tại hiện trường cho mọi người, bây giờ bên cạnh NPC Hoa nữ đã đông như mắc cửi rồi, tất cả mọi người đều tranh cướp giành giật, muốn nhận nhiệm vụ của cô ấy. Có thể được thưởng công thức ủ Rượu bách hoa thì càng tốt, không được thì nhận thưởng là mấy loại rượu khác cũng không tồi, thôi không nói nữa, tôi cũng đi xếp hàng đây!"
"..."
Đường Nghênh ăn tối xong mới lại login, vì muốn tiêu cơn, anh ta còn đặc biệt chạy lên diễn đàn game lượn một vòng, sau đó biểu cảm mơ màng thoát ra, nghĩ đến trong ba lô của mình vẫn còn hơn nửa vò rượu hoa mơ, lộ ra biểu cảm nghi hoặc: Sao mới có một ngày không onl, mà rượu đã trở thành thứ đồ uống hot trend rồi?
Vậy vò rượu này của anh ta, có nên để lại lén uống một mình không? Hay nên chia cho mấy cấp dưới thân thiết cùng uống?
Mở cửa đi ra ngoài, phát hiện cách đó không xa đang có người "Kèo bè tẩn nhau". Bị đánh chính là Lâm Tiểu Hổ thành thật ngay thẳng, còn mấy người đánh y ai nấy đều trông vô cùng dữ tợn, ngoài miệng còn không ngừng la hét:
"Nhóc con, cậu được lắm, lúc mấy người [Nước tương] chào hàng cho cậu, cậu không nhớ đến mấy người bọn này thì chưa tính, lại còn khuyên mấy cô ấy uống ít rượu thôi nữa chứ. Nếu không phải tại cậu, nói không chừng chúng tôi có thể bao thầu hết chỗ rượu đó rồi. Giờ thì hay rồi, một giọt rượu cũng đừng mơ có mà uống, muốn tới chỗ [Nước tương] mua cũng phải xếp hàng chờ cả tuần, cậu nhịn uống nước một tuần cho tôi!"
Đánh thì cũng không hẳn là đánh thật, nhưng tức giận là chắc chắn.
Vì duy trì sự hòa thuận trong quân đội, Đường Nghênh do dự vài giây, quyến định đi lên trước khuyên can.
"Được rồi được rồi, mấy người đừng có đánh nữa, không phải là muốn uống rượu thôi sao, ở chỗ tôi vẫn còn nửa vò, tất cả đi theo tôi, tôi chia nửa vò này cho mấy cậu nếm thử, thế là được chứ gì."
Một, hai, ba, bốn, năm người đồng loạt nhìn về phía Đường Nghênh.
Một người trong số đó nhìn không được nở nụ cười "Gian kế thực hiện thành công": "Ha ha, quả nhiên [Nước tương] nói không sai, trên tay phó quan Đường đúng là có rượu. Phó quan Đường, cảm ơn lời mời của anh, vậy bọn tôi không khách sáo nha ~"
Nói xong, năm người bèn cùng nhau ùa về phía Đường Nghênh, kéo anh ta quay ngược lại trong nhà.
Đường Nghênh đột nhiên bị bắt cóc: ?
---oo---
Chương
"Ha ha ha, anh cũng quá thảm rồi!"
Nửa tiếng sau, Bạch Lê nghe Đường Nghênh khóc lóc kể lể chuyện mình khuyên can không thành, rượu ngon còn rơi vào cảnh bị bắt cóc, không nhịn được, lập tức bật cười.
Văn Tinh Diệu cũng cười theo, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Đường Nghênh mấy cái an ủi. Người anh em, anh chịu khổ rồi.
"Hai người lại còn cười, bộ không thấy tôi đáng thương lắm hả?" Đường Nghênh nghiêng người, dựa vào ghế sô pha, làm tư thế "Tôi thiệt là yếu đuối", "Vò rượu kia lấy được từ trong túi quà Bạch Lê cho đó, tôi mới uống có một lần, không cẩn thận uống say mất, trong vò vẫn còn hơn phân nửa, vốn tôi chỉ định mời mỗi người bọn họ một chén nhỏ thôi, kết quả không biết làm sao mà rượu bên trong đều bị uống sạch, quan trọng nhất là, bản thân tôi lại chẳng uống được mấy ngụm!"
Nhóc choai choai, uống nghèo ông bố.
Người nào người nấy đều là thanh niên trai tráng, không chỉ làm ruộng giỏi mà còn mặt dày, ăn uống không có chút tự chủ nào. Giờ mới có bao lâu chứ, thế mà đã uống sạch cả vò rượu của anh ta rồi!
Đường Nghênh cảm thấy, mình sẽ ghim mấy tên đó suốt đời. Mỗi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm đều phải mắng vài câu.
Thù dai.jpg
Bạch Lê lau nước mắt vô tình chảy ra do ban nãy cười dữ quá, nghĩ một chút rồi an ủi đối phương: "Dựa theo phản ứng của anh sau khi uống rượu lần trước, hẳn là tửu lượng của anh cũng không tốt, thôi thì tự an ủi mình chấy chén đó đã làm cực hạn của bản thân rồi đi. Tuy rượu của anh hết rồi, nhưng anh đứng ra khuyên can bọn họ, cũng coi như đã làm một chuyện tốt."
"Tôi cứ tưởng là tôi làm việc tốt, nhưng mà sau đó mới phát hiện ra là không phải! Hóa ra mấy tên nhóc thối đó là có chuẩn bị mà đến, cố ý đóng kịch trước mặt tôi. Nếu không phải bọn họ không cẩn thận nói lộ ra, tôi còn không biết chuyện mình có rượu là do [Nước tương của bạn] nói cho họ biết. Mất công tôi còn cho cô nàng tấm vải bọc quà, vậy mà lại nỡ lấy oán trả ơn với tôi, toàn quân còn có thể tín nhiệm nhau nữa không đây? ?"
Đường Nghênh nghĩ thầm trong lòng, thà Bạch Lê không an ủi còn hơn, càng nghĩ lại càng thấy đau hết cả lòng cả mề, hận thời gian không thể quay ngược lại lúc mấy tên kia đánh nhau, lúc đó anh ta tuyệt đối sẽ không chớp mắt lấy một cái, đi lướt qua luôn.
"Được rồi, không phải chỉ là hết rượu uống thôi sao, sau này cũng không phải không có cơ hội uống. Cùng lắm thì anh đến chỗ [Nước tương của bạn] đặt hàng trước, số tiền tay tôi bỏ ra cho anh." Văn Tinh Diệu vung tay, cắt ngang màn khóc lóc kể lể của Đường Nghênh, vô cùng hào phóng nói.
Đường Nghênh tủi thân khủng khiếp, đây không phải là vấn đề tiền nong, từng ấy vàng anh ta đâu phải không có. Anh ta chỉ ôm hi vọng mong manh, nghĩ mình than thở như vậy có thể được Bạch Lê cho thêm một vò rượu nữa. Không cần đầy vò, chỉ cần bằng với chỗ anh ta bị cướp uống là được rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, hi vọng này rất khó trở thành hiện thực. Ở trong lòng thở dài tới lui, Đường Nghênh quyết định từ bỏ suy nghĩ viển vông này.
"Không cần cậu cho tiền, tôi tự đi mua được rồi... Thôi, tôi về chơi game tiếp đây, hai người ngồi chơi đi." Đường Nghênh ủ rũ cúi đầu rời đi, để không gian lại cho cặp đôi nhỏ mới đồng ý hẹn hò.
Đường Nghênh đi rồi, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tiếp tục ngồi trên sô pha.
Văn Tinh Diệu ở hình người, lúc này đang cầm một tay của Bạch Lê, làm bộ nghiêm túc xem xét, nghiên cứu hoa văn bên trên, một chốc thì bóp bóp ngón tay cậu, một chốc lại xoa xoa lòng bàn tay, ai không biết còn tưởng hắn đang nghiên cứu cái gì quan trọng lắm.
Văn Tinh Diệu thực ra chẳng nghiên cứu gì cả, chỉ là cảm thấy tay Bạch Lê rất đẹp, làn da trắng mịn, ngón tay thon dài, móng tay còn có hình "Trăng lưỡi liềm" nho nhỏ cong cong, đầu ngón tay cũng không vì thường xuyên làm việc mà có vết chai, sờ lên vừa ấm áp lại vừa mềm mại. Vì một loại khát vọng bí mật nào đó trong lòng, hắn gần đây đặc biệt thích tiếp xúc da thịt với Bạch Lê, nắm tay vuốt vuốt chỉ là một loại trong số đó.
Tay mình bị lật qua lật lại ngắm nghĩa, nhưng Bạch Lê vẫn để kệ cho Văn Tinh Diệu cầm, chờ đến khi cảm thấy đối phương "Nghiên cứu" được tương đối rồi, cậu mới rút tay lại, nói vào chuyện chính: "Văn Tinh Diệu, gần đây thời gian anh có thể duy trì hình người càng ngày càng lâu, anh có cảm giác được khi nào mình sẽ khôi phục hoàn toàn không?"
Nói xong lời này, tay cậu cũng không thành thật bắt lấy một lọn tóc bạc rơi trên vai lúc Văn Tinh Diệu cúi xuống, quấn quấn lọn tóc quanh ngón tay, thích thú chơi đùa.
Giống như Văn Tinh Diệu khát vọng được tiếp xúc gần gũi với mình, Bạch Lê cũng thích khám phá những điểm mà mình cảm thấy hứng thú trên người đối phương.
Ví dụ như mái tóc màu bạc của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê thỉnh thoảng sẽ cảm thấy màu tóc này thật đẹp, bàng bạc, giống như khi ánh trăng chiếu xuống mặt nước. Cầm trong tay mềm mượt đến khó tin, quả thức khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Tóc bị người cầm trong tay đùa nghịch, Văn Tinh Diệu không những không thấy khó chịu, trái lại còn hết sức phối hợp, nghiêng về phía Bạch Lê, để cậu có thể tập trung thưởng thức lọn tóc này, sau đó mới cất tiếng, trong giọng nói còn mang theo chút ai oán: "Tại sao tôi cứ có cảm giác, hình như em chỉ ước gì tôi nhanh nhanh rời đi nhỉ?"
Động tác trên tay Bạch Lê cứng lại, trong lòng hô tô "Làm gì có", đang nghĩ xem nên dùng từ thế nào mới không làm tổn thương đến trái tim thủy tinh mong manh một cách đột xuất của bạn trai nhà mình, thì lại nghe có tiếng cười trầm thấp vang lên.
Tiếng cười truyền đến từ phía trên bên phải của cậu, hơi thở mang theo hơi ấm, chạm lên chỗ tóc mái rối bời, làm da cậu hơi ngưa ngứa.
Bạch Lê ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nụ cười trên mặt Văn Tinh Diệu vẫn chưa thu lại, đang mong đợi nhìn cậu, giống như chờ cậu ngụy biện... A, không đúng, là giải thích.
Bạch Lê: "..."
"Trông em có vẻ gì là muốn anh nhanh nhanh rời đi đâu, anh đừng có tưởng tượng lung tung. Còn không phải là Đường Nghênh đặc biệt tới đây, coi như là để ổn định lòng quân, anh cũng phải về trước một chuyến xem thử, đúng không? Chờ mọi chuyện xử lý xong xuôi, anh có thời gian, lại tới cũng được, dù sao em cũng ở đây, không đi đâu." Bạch Lê cạn lời xong vẫn cố giải thích một câu.
Trái lại Văn Tinh Diệu cho rằng mọi chuyện sẽ không khoa trương như Bạch Lê nói, có sự xuất hiện của "Vùng đất điền viên", cộng thêm nghìn tiêu chuẩn hắn mua cho quân đội, làm gì có chuyện lòng quân bất ổn chứ, nói không chừng đã sớm u mê trò chơi, không thể tự kiềm chế, quên béng luôn thượng tướng như hắn rồi ấy chứ.
Đã thế "Người khởi xướng" ra việc này lại còn lo lắng nhìn hắn, giống như hắn không về sớm một chút, quân đội sẽ đi nhầm đường lạc lối vậy. Thật là... Không biết nên nói gì về người trước mặt thì tốt nữa.
Bạch Lê nhìn biểu cảm trên mặt Văn Tinh Diệu thay đối, lấy làm lạ. Đối phương đầu tiên là cười như không cười nhìn cậu, sau đó nụ cười bắt đầu rõ ràng hơn, khiến người ta có loại cảm giác rung động, ngay cả đôi mắt màu vàng sẫm cũng hơi nheo lại, lộ ra ý cười bên trong, không hiểu sao nhìn mà nhũn hết cả người.
Nhưng rõ ràng bọn họ đang nói chuyện đứng đắn mà, sao tự nhiên Văn Tinh Diệu lại bày ra cái biểu cảm này? Bạch Lê không chút khách khi, duỗi tay chọc mạnh vào eo Văn Tinh Diệu một cái, cố gắng khiến người kia nhanh chóng hoàn hồn.
Kết quả là cơ bụng bên eo của Văn Tinh Diệu rắn quá, cậu không chỉ không chọc được người ta, mà ngón tay còn có cảm giác hơi khó chịu do đâm phải vật cứng.
Bạch Lê yên lặng rụt tay về, cũng bắt đầu hoài niệm thân thể mềm nhũn của Văn Tinh Diệu lúc còn đang là "Chí Tôn". Lúc ấy xoa sướng biết bao.
"Khụ." Văn Tinh Diệu giả vờ ho khan một tiếng, ngồi thẳng người dậy, biểu cảm trêu chọc trên mặt cũng thu về. Không chờ Bạch Lê nói thêm, hắn đã chủ động nói ra quyết định của mình, "Trước đó đã nói là khoảng tháng này sẽ ổn, nhưng dựa theo tình huống khôi phục của tôi lúc này, chắc sẽ sớm hơn được một hai ngày gì đó, đại khái là khoảng ngày , tôi và Đường Nghênh sẽ rời đi trước, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua quang não, hoặc là vào trong game."
"Được, mọi người lên có kế hoạch là được rồi." Bạch Lê nói, "Thời gian này cũng rất thích hợp, vừa đúng lúc hoạt động tháng kết thúc, hai người mới đi."
"Hoạt động?" Văn Tinh Diệu hỏi ngược lại một câu.
"Đúng vậy, đầu tháng không phải em đã nói trong thông báo cập nhật rồi đấy à, tháng này sẽ có hoạt động, gọi là Đại chiến cướp đồ ăn, chờ nghỉ ngơi thêm một lát, em sẽ chuẩn bị cài hoạt động này lên hệ thống, đúng h ngày sẽ bắt đầu." Bạch Lê bổ sung thêm, "Cùng giống tháng trước, hoạt động diễn ra trong ba ngày, cho nên em mới nói, thời gian đó hai người rời đi khá thích hợp."
"Hóa ra là vậy, vậy đúng là rất vừa vặn." Văn Tinh Diệu gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó để ý thấy ánh mắt khó chịu của Bạch Lê, hắn rất nhanh đã đoán được nguyên nhân, mỉm cười, chậm rãi tiến lại gần Bạch Lê, đồng thời hỏi ra thắc mắc trong lòng, "Ban nãy cảm giác thế nào?"
Bạch Lê ngơ ngác, không rõ Văn Tinh Diệu hỏi thế là ý gì, hai mắt chớp chớp tỏ vẻ không hiểu.
Bị chính hành động của mình là cho buồn nôn, Văn Tinh Diệu nhịn xuống sự xấu hổ trong lòng, giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nhắc nhở: "Không phải ban nãy em vừa sờ cơ bụng của tôi à?"
Cho nên cảm giác thế nào? Có rắn chắc không? Sờ có thích không?
"Bùm" một cái, Bạch Lê chỉ cảm thấy có cái gì đó từ sâu trong cơ thể mình xông ra, từ cổ lên đến tai, rồi cả khuôn mặt đều nhanh chóng bị nhuộm một màu đỏ chót. Đây là đùa giỡn lưu manh đúng không? Đây chính là đang đùa giỡn lưu manh đúng không? !
Văn Tinh Diệu bình thường luôn nghiêm túc tự kiềm chế, không ngờ lại có lúc nói ra mấy từ hổ sói như vậy! Đáng sợ, thực sự quá đáng sợ!
Bạch Lê cảm thấy, sự hiểu biết của mình về bạn trai vẫn còn quá nông cạn.
Lúc người đứng đắn không đứng đắn, thực sự quá xấu hổ.
Môi Bạch Lê mấp máy, mãi mà không nói được lời nào.
Bạch Lê không dễ chịu, Văn Tinh Diệu cũng chẳng thấy thoải mái gì cho cam.
Từ lúc chính miệng hỏi ra vấn đề kia, hắn cũng cảm thấy dường như trong người mình có một công tắc nào đó được bật mở, có thứ gì bị tự tay hắn thả ra. Ôm suy nghĩ từ bỏ chữa trị, Văn Tinh Diệu nhìn dáng vẻ do dự xoắn xuýt của Bạch Lê, ý xấu trong lòng tuôn ra, hắn chầm chấm dí sát mặt mình tới gần Bạch Lê hơn.
Còn nhẹ nhàng hỏi lại bằng giọng mũi: "Hử?"
Cảm giác bầu không khí lúc này có vẻ hơi xấu hổ, Bạch Lê nghĩ không bằng trả lời bừa đi, vì thế mạnh miệng nói ra mấy chữ: "Cũng không tệ lắm."
Nhưng mà, cho dù cậu trả lời thế nào, Văn Tinh Diệu vẫn như bị đầu độc, hờ hững đáp một tiếng, mặt vẫn như cũ chầm chậm dán lại gần phía cậu.
Đây là muốn làm gì thế?
Bạch Lê căng thẳng liếm môi một cái, phát hiện ánh mắt đối phương hình như đang tập trung nhìn vào môi mình. Trái tim ầm ẩm nhảy loạn, vừa cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại vừa thấy bầu không khí bây giờ rất vừa vặn.
Nhưng mà còn chưa kịp chờ cậu có động tác tiếp theo, thì đã nghe trên cầu thang truyền đến tiếng "Gào gừ" tức giận, ngay sau đó một cái bóng màu đen nhanh như chớp vọt tới, đầu tiên là đá lên trên lưng Văn Tinh Diệu, sau đó lượng lực nhảy lên, vững vàng đáp xuống đầu gối Bạch Lê.
Tuy đã lớn hơn không ít, nhưng vẫn chỉ là một con hồ ly be bé, nó hung dữ trừng Văn Tinh Diệu, miệng không ngừng kêu gào, giương nanh múa vuốt, muốn đuổi Văn Tinh Diệu tránh xa ra.
Bất thỉnh lình bị chen vào như thế này, bầu không khí nóng bỏng ban nãy đều bị đánh nay không còn gì. Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đưa mắt nhìn nhau, một người luống cuống chân tay, ôm hồ ly nhỏ vẫn đang muốn nhào lên người Văn Tinh Diệu đấm đá, một người chậm rãi lui về phía sau, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm thân thể màu đen bé xíu kia, chỉ có bản thân hắn mời biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì.
Đáng ghét, tự nhiên bị cắt ngang!
Vất vả dỗ dành nhóc hồ ly xong, hai người cũng ngồi tách nhau xa hơn một chút (Không xa không được, ngồi gần lại một cái là hồ ly nhỏ lại gào mồm lên), lúc này Hồ Nhất, người hôm nay đến phiên dẫn theo tộc trưởng đăng nhập vào game mới ngại ngùng từ phòng của Chúc Mặc Lăng trên tầng hai đi xuống.
"Í? Cậu Bạch cùng thượng tướng Văn đều ở dưới này à, có phải tộc trưởng của chúng tôi lại gây thêm phiền phức cho hai người không? Tôi vừa mới logout, mở khoang trò chơi ra, tộc trưởng đã tự mình mở cửa chạy xuống, ha ha, tộc trưởng của tôi hình như rất thích cậu Bạch đấy..."
Nửa câu sau là do Hồ Nhất thấy Chúc Mặc Lăng đang tựa vào ngực Bạch Lê, nói thêm vào cho đỡ xấu hổ.
Kết quả bầu không khí hình như lại càng lùng túng hơn.
Hai người đều giả vờ như không nghe thấy nửa câu phía sau, cùng Hồ Nhất trò chuyện một chút, hỏi anh ta xem chơi game thế nào, có gặp chuyện gì khó khăn không, cộng thêm mấy vấn đề nhỏ nhặt khác nữa.
Tuy Hồ Nhất cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao hai người lại đột nhiên nhiệt tình với mình như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời hết.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ không để ý thấy, hồ ly nhỏ trong ngực Bạch Lê thực ra cũng hơi cứng người một chút, sau đó đôi mắt không còn vẻ ngây thơ ngơ ngác như thường ngay, thay vào đó là vẻ lanh lợi cùng hiếu kỳ, không dấu vết quan sát mọi người cùng đồ đạc xung quanh.
Lúc Chúc Mặc Lăng đạp lên người Văn Tinh Diệu thực ra đã khôi phục ý thức rồi, nhưng khí đó đầu óc vẫn còn đang hỗn loạn, ký ức nhân loại cùng ký ức thuộc về kỳ con non trộn lẫn vào nhau, cho nên anh ta vẫn hành động dựa theo bản năng.
Chờ anh ta nắm được quyền khống chế thân thể, thì đã bị Bạch Lê ôm vào trong lòng, ngay cả cử động một chút cũng khó. Chỉ có thể đảo mắt vòng vòng, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hồ Nhất và Văn Tinh Diệu đối với anh ta mà nói đều là gương mặt quen thuộc, người Chúc Mặc Lăng đánh giá nhiều nhất vẫn là Bạch Lê.
Hôm anh ta xảy ra chuyện đã đánh nhau với người thanh niên này, sau đó không biết run rủi thế nào, lại chính là cậu thu dưỡng kỳ con non của Chúc Mặc Lăng, khiến anh ta có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ, không nhịn được yêu quý cậu, muốn đối xử tốt với cậu.
Nhưng không cần biết Chúc Mặc Lăng có cố nhớ lại đến đâu, anh ta cũng không thể nhớ ra mình đã gặp Bạch Lê ở đâu, cuối cùng chỉ có thể quy cảm giác này thành lòng cảm kích khi gặp được "Ân nhân cứu mạng".
Sau đó, anh ta lại cẩn thận tìm kiếm hết một lượt ký ức của bản thân trong kỳ con non, phát hiện phần ký ức này cũng không đầy đủ, phần lớn thời gian đều là những mảnh vụn, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để anh ta nhận ra, kỳ con non của mình yêu thương đối phương đến nhường nào.
Thật là kỳ lạ, dựa theo miêu ta của ba mẹ, khi còn bé anh ta chưa từng yêu thích bất cứ ai nhiều đến như vậy, có thì cũng là sau khi em trai của anh ta ra đời, anh ta mới hóa thân thành thành phần cuồng em, chăm sóc cho em trai mình từ đầu đến chân.
Chẳng lẽ... Anh ta chuyển dời tình cảm của mình với em trai lên người cậu thanh niên này, mang tất cả nhớ nhưng của với em trai kí thác lên người đối phương? Cho nên kỳ con non của anh ta vừa nhìn thấy Văn Tinh Diệu có dấu hiệu "Bắt nạt" Bạch Lê, mới tức giận nhào lên, quyền đấm cước đá với người này, ngăn không cho hai người tiếp xúc thêm lần nữa?
Hoặc cũng có thể, cậu thanh niên lạ mặt này, có mối liên hệ đặc biệt nào đó với em trai mất tích của mình?
Ý tưởng này đột nhiên nảy lên trong đầu, lại bị Chúc Mặc Lăng lập tức nắm lấy, trong chớp mắt, anh ta dường như tỉnh ngộ, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng, đây có lẽ chính là sự sắp đặt của số mệnh.
Nhưng thực tế là anh ta không có bất cứ bằng chứng nào để xác nhận suy đoán này, cũng không có lý do gì để chất vấn đối phương về tung tích của em trai mình. Thậm chí, bây giờ anh ta vẫn chỉ là một con hồ ly nhỏ, một chút khả năng công kích cũng không có, còn phải dựa vào năng lượng mà Bạch Lê cung cấp để chữa trị cho bản thân.
Nghĩ tới đây, Chúc Mặc Lăng híp đôi mắt hồ lu của mình, che giấu vẻ đa mưu túc trí bên trong, để bản thân biến trở về trạng thái hồ ly nhỏ vô hại.
Cho đến khi tìm ra điểm then chốt, anh ta tạm thời sẽ không nói cho những người khác biết mình đã khôi phục ý thức nhân loại.
Ngay khi Chúc Mặc Lăng cảm thấy hài lòng với sắp xếp của mình, cũng có tin chắc bản thân sẽ tìm ra được manh mối, thì bóng tối lại một lần nữa ập tới, anh ta rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm, về với trạng thái ban đầu.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh ta mơ mơ màng màng nghe thấy Bạch Lê nói với Hồ Nhất: "Ồ? Tộc trưởng của anh hình như ngủ rồi, không thì dẫn anh ta đi lên ngủ trước đi?"
Đệch! ! !
Chờ Bạch Lê một lần nữa nằm vào khoang trò chơi thì đã hơn tám giờ tối. Ngày hôm nay chỉ còn có mấy tiếng, cậu định tĩnh tâm để thiết kế hoạt động "Đại chiến cướp đồ ăn" của tháng này thật tốt.
Cướp đồ ăn, vừa có thể cướp trong tay người chơi, vừa có thể "Trộm" trong ruộng nhà người khác. Nhưng không cần biết là làm thế nào, đều cần chú ý "Chừng mực", không thể vì kiếm được nhiều điểm tích lũy, mà trộm sạch toàn bộ cây trong ruộng nhà người khác được, đúng không?
Bản đồ hoạt động cũng không thể đặt trong tiến trình chơi bình thường.
Những cái này, chính là cái người thiết kế trò chơi như Bạch Lê phải kiểm soát, cân bằng.
Sự kiện diễn ra trong ba ngày.
Ngày đầu tiên là thời gian tranh tài của toàn bộ người trong thôn. Những người chơi tham gia sẽ dựa theo quy tắc của hoạt động để kiếm điểm tích lũy. người chơi đứng đầu sẽ được vào vòng thi đấu tiếp theo.
Ngày thứ hai là tranh tài giữa các thôn với nhau. người chơi đứng đầu của mỗi thôn sẽ tập trung vào một khoảng thời gian nhất định, đã được thông báo trước, sau đó lại dựa vào điểm tích lũy chọn ra người để vào vòng thi cuối cùng.
Ngày thứ ba, chính là trận chung kết. Cách chơi cũng tương tụ như ngày thứ hai, cũng có thể thay đối, dựa theo thứ hạng cuối cùng để thưởng điểm tích lũy và vật phẩm trò chơi.
Trong ba ngày diễn ra hoạt động, mỗi ngày, một người sẽ có mười cơ hội chơi trò chơi, ba lần đầu tiên là miễn phí, bảy lần sau phải thông qua làm nhiệm vụ để nhận được tiêu chuẩn tham dự. Chỗ này, Bạch Lê cài thiết lập, những người chơi may mắn có thể trong lúc làm nhiệm vụ nhận được trứng màu, được thưởng thêm tiêu chuẩn tham gia hoặc vật phẩm đặc biệt.
Tiêu chuẩn tham gia được thưởng thêm này, không tính vào trong lượt kia.
Ngoài trừ hoạt động trong ngày đầu tiên, dựa theo điểm tích lũy của người chơi sau khi tham gia đủ mười lượt để xếp hạng ra, thì hai ngày tiếp theo đều sẽ xếp hạng dựa theo những tiêu chí khác. Điểm tích lũy kiếm được trong thi đấu cũng sẽ được tính vào trong tổng điểm.
Thiết kế xong đại khái quy trình hoạt động, thì chuyển sang cách chơi sự kiện, cũng chính là mười lượt tham gia kia, rốt cuộc làm thế nào để kiếm điểm tích lũy.
Bạch Lê quyết định cho người chơi có nhiều sự lựa chọn hơn.
Không để người chơi tiến vào bản đồ ngẫu nhiên như tháng trước nữa, lần này Bạch Lê định thử cho người chơi lập nhóm, tổ đổi với nhau.
Từ đến người có thể tạo thành một nhóm, bản đồ sự kiện cũng do người chơi tự mình lựa chọn, chia là ba mức: Dễ, khó và cực khó. Số người càng nhiều, bản đồ sự kiện càng khó, điểm tích lũy thu được sau sự kiện sẽ càng nhiều.
Sau khi người chơi tiến vào bản đồ sự kiện đều sẽ nhận được một mảnh đất khối ruộng bỏ không, cùng hạt giống không giới hạn. Vì đang thi đấu, cho nên thời gian thu hoạch cây trồng chỉ từ giây đến phút, cách trồng chỉ đơn giản là rắc hạt giống xuống đất.
Thời gian thu hoạch của cây càng dài thì điểm tích lũy nhận được cũng càng cao, còn việc trồng loại cây gì thì do người chơi tự mình sắp xếp.
Cách chơi của sự kiện vô cùng đơn giản dễ hiểu, chính là cướp thức ăn cùng trộm thức ăn, cây trồng thu hoạch xong bỏ vào trong sọt riêng, chỉ cần không bị người chơi khác cướp đi, thì hết phút có thể nhận được số điểm tích lũy tương ứng.
Bản đồ dễ, đất mà người chơi được phân sẽ cách nhau mười mét, khoảng cách này sẽ giúp giảm xác xuất cướp đồ ăn cùng trộm đồ ăn thành công, tương đối đơn giản.
Bản đồ khó, khoảng cách giữa ruộng của mỗi người chơi sẽ giảm xuống còn mét, chỉ cần bước hai ba bước là có thể sang đến ruộng nhà người khác, trộm rau quả mới chín. Nhưng chỉ cần người chơi biết cách quản lý thời gian, thì vừa có thể phòng ngừa thức ăn của mình bị người khác trộm cướp, mà còn có thể cướp lại của đối phương, không lo không có thu hoạch.
Bản đồ cực khó, không thể nghi ngờ gì chính là loại khó nhằn nhất, ruộng của người chơi nằm sát ngay cạnh nhau, chỉ dùng một đường vôi màu trắng để ngăn cách, rất có thể chỉ vừa quay đầu đi một cái, rau quả vừa chín đã bị người khác hát trộm mất, nói không chừng, bọn họ cũng không rõ những rau quả đó có phải do mình trồng ra hay không. Người chơi vừa phải chú ý không để người khác trộm được thức ăn trong ruộng của mình, vừa phải tùy cơ hành động, trong suốt thời gian chơi, chắc chắn sẽ phải bận luôn tay luôn chân.
Bạch Lê còn sợ vẫn chưa đủ, cảm thấy nếu chỉ có như vậy thì không khỏi quá đơn điệu, vì thế động não, thiết kế đạo cụ giới hạn cho hoạt động cướp thức ăn lần này.
Thuốc nước màu trắng có thể tăng tốc thời gian chờ thu hoạch, thuốc nước màu đỏ làm chậm tốc độ thu hoạch, vòng kim cô thêm trạng thái vô địch giây cho sọt đựng thức ăn, áo choàng giúp người chơi tàng hình trong giây, chất lỏng giúp rau màu đến lúc thu hoạch từ động "Chạy" vào trong sọt đựng, sau khi phun lên rau quả còn có thể khiến người tới trộm không thể thành công...
Dựa trên tinh thần xem trò vui không sợ lớn chuyện, Bạch Lê thiết kế một hơi mười mấy loại đạo cụ. Sau khi làm xong không thể không xin lỗi số tế bào não đã tử nạn của mình, vì thế lại thêm vào một gói quà đặc biệt dùng trong thời gian diễn ra hoạt động, nhét tất cả những đạo cụ này vào, tinh tệ một túi, có thể mở ra ngẫu nhiên đến loại đạo cụ, xác suất xuất hiện của các loại đạo cụ đều giống nhau.
Sau khi hoạt động kết thúc, gói đạo cụ mất hiệu lực có thể bán thanh lý với giá đồng tại cửa hàng nhà trưởng thôn.
Sau khi thiết kế xong các loại đạo cụ cho sự kiện, Bạch Lê nhanh chóng lên ý tưởng cho "Trận bán kết" và "Chung kết", chờ cậu làm xong cả hai lượt đấu này thì đồng hồ cũng đã điểm giờ của ngày tháng . Nghĩ vẫn còn cách lúc sự kiện chính thức diễn ra hơn một ngày nữa, Bạch Lê dứt khoát để chuyện thiết kế vật phẩm đổi điểm tích lũy lại xử lý sau.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, có gì thì chờ cậu ngủ dậy đã rồi tính.