Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

chương 97: c97: chương 187 + chương 188

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

//

Edit: Nhật Nhật

...

Chương

"Ừm, xin chào, có chuyện gì vậy?" Bạch Lê quay đầu nhìn về phía ba người chơi lạ mặt "Hung hăng xông tới", chậm rãi hỏi một câu.

Kể từ khi thân phận người thiết kế trò chơi của cậu bại lộ, cậu thỉnh thoảng lại gặp được vài người chơi đặc biệt tới tìm mình, nhất là hai ngày hôm nay, ba nãy còn có người chơi ở thôn khác nhận ra cậu, chạy tới chào hỏi kìa.

Bạch Lê tưởng là, ba người Chúc Mặc Lăng cũng vậy, tuy người đi đầu tiên biểu cảm trên mặt có hơi quái dị, nhưng mà là một người thiết kế có tấm lòng rộng lượng, Bạch Lê tỏ vẻ, cho dù là người chơi kiểu gì, cậu cũng có thể mặt không đổi sắc chấp nhận.

Ngay từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy Bạch Lê, sự chắc chắn của Chúc Mặc Lăng đối với suy đoán "Thực ra Bạch Lê chính là em trai nhà mình" đã tăng lên thêm %. Tuy khuôn mặt của Bạch Lê ở trong game với ngoài thực tế không phải mặt của em trai, nhưng trên mặt vẫn có vài nét tương đồng.

Lúc khó hiểu sẽ mở to hai mắt, lúc cười thì híp mắt lại hơi cong cong, lúc nổi ý xấu muốn chọc ghẹo người khác sẽ lộ chút giảo hoạt. Mà tất cả những cái này đều là thói quen của em trai.

Xem ra cho dù em trai đã không còn nhớ ký ức khi là "Chúc Thanh Lăng" nhưng trên người vẫn còn dấu vết thuộc về "Chúc Thanh Lăng". Nói như vậy, Chúc Mặc Lăng càng thêm tự tin, chỉ cần anh ta cố gắng dùng những ký ức khi hai anh em ở chung với nhau để kích thích, em trai nhất định có thể nhớ ra.

Giờ anh ta muốn thực hiện bước đầu tiên, chính là chính thức gặp mặt với Bạch Lê.

Là gặp mặt chứ không phải làm quen.

Chúc Mặc Lăng liếc mắt nhìn Hồ Nhất một cái, Hồ Nhất vừa được ra hiệu, lập tức chủ động tiến lên, nói rõ thân phận của mình.

"Cậu Bạch, là bọn tôi này, tôi là Hồ Nhất, đây là Hồ Nhị, còn đây là tộc trưởng của bọn tôi." Nói xong thì chủ động nghiêng người né ra, để Chúc Mặc Lăng xuất hiện trước mặt Bạch Lê.

Nhưng ánh mắt của Bạch Lê lại đi theo cử động của Hồ Nhất, băn khoăn dừng trên mặt anh ta cùng Hồ Nhị một chút rồi mới lấy làm lạ hỏi.

"Hồ Nhất? Mặt của anh sao lại biến thành thế này vậy... Cả Hồ Nhị nữa? Trông anh so với bên ngoài, có vẻ... Ừm, già hơn nhiều." Thay đối quá lớn, thứ lỗi cho cậu thực sự không thể nhận ra.

Nghe Bạch Lê hình dung về khuôn mặt mà Hồ Nhất và Hồ Nhị chỉnh lại trong game, Chúc Mặc Lăng hài lòng gật đầu trong bụng, không hổ là em trai mình, suy nghĩ giống mình như đúc.

Hồ Nhất thì hoàn toàn không để ý tới vấn đề của Bạch Lê, còn tỏ vẻ biết ơn nhìn cậu, nói: "Đây đều là nhờ có cậu đó, cậu Bạch, cậu đã giúp tôi thực hiện ước mơ bấy lâu nay của mình! Thú hình của tôi là cáo cát Tây Tạng, trời sinh đã là kiểu mặt chữ điền rồi, ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể vớt vat được, may mà trong game có thể chỉnh mặt, tôi muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thế ấy, thực sự quá tiện lợi!"

"Cả tôi nữa, cả tôi nữa!" Hồ Nhị ở bên cạnh cũng nói chen vào, "Cậu Bạch xem này, bây giờ có phải trông tôi đáng tin hơn rồi không? Tôi với anh Hồ Nhất đứng cạnh nhau có phải trông càng hài hòa không?"

Trước đây, trong tộc có không ít người đều nói, mặt y trông quá trẻ con, thoạt nhìn như thằng nhóc lớn dở vậy, để y phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày cùng đảm bảo an toàn của tộc trưởng cứ có cảm giác không được yên tâm lắm. Giờ mới tốt, trông y già hơn, cũng mạnh mẽ hơn rồi.

Khóe miệng Bạch Lê giật giật, không đành lòng giội cho hai người một gáo nước lạnh, gian nan gật đầu. Sau đó, cậu mới nhớ tới người thứ ba, mình không cẩn thận quên mất.

Nghiêng đầu nhìn sang, đập ngay vào mắt là ánh mắt hiền lành, tràn đầy kiên nhẫn của Chúc Mặc Lăng, cậu ngây ra, không hiểu sao không nỡ rời mắt đi, hai người cứ vậy đứng nhìn nhau.

Văn Tinh Diệu rất nhanh đã phát hiện ra tình huống này, không có cảm giác ngứa ngáy như trên đầu nhú sừng, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút khó chịu, Bạch Lê còn chưa nhìn hắn như vậy bao giờ đâu, cớ làm sao mà lại nhìn Chúc Mặc Lăng như thế chứ!

Ỷ vào thân phận đã được chính thức công nhận của mình, hắn tiến lên nửa bước, hơi chắn trước mặt Bạch Lê, lại giả vờ như bất cẩn không để ý, trưng vẻ mặt cười như không cười lên, nhìn Chúc Mặc Lăng, nói câu: "Tộc trưởng Chúc." Xem như chào hỏi.

Cái nhìn bị cắt ngang, sự không vui của Chúc Mặc Lăng + , thái độ đề phòng này của Văn Tinh Diệu làm sự không vui của Chúc Mặc Lăng + , lại nghĩ đến tin tức đang được lan truyền khắp mạng vũ trụ về quan hệ giữa Văn Tinh Diệu với Bạch Lê, sự không vui của Chúc Mặc Lăng lập tức vọt lên + , suýt chút nữa làm anh ta muốn nổ tung.

Đã thế lại không thể thể hiện ra ngoài, dù sao thân phận của anh ta vẫn còn chưa được Bạch Lê thừa nhận đâu, chỉ có thể nuốt cơn tức ngược lại trong bụng, âm thầm ghi thù, xem sau này có cơ hội đáp trả hay không...

Bạch Lê cũng phản ứng lại, sao cậu lại vì nhìn thấy một người xa lạ mà mất luôn năng lực ứng biến nhỉ, như vậy thật không nên. Vì thế Bạch Lê nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, từ sau lưng Văn Tinh Diệu ngó ra, cười híp mắt chào hỏi với đối phương: "Chào anh!"

Chúc Mặc Lăng nhìn Văn Tinh Diệu thôi là đã thấy khó chịu, bèn lướt qua hắn bắt tay với Bạch Lê: "Chào cậu, Bạch Lê, tôi đã nghe Hồ Nhất và Hồ Nhị kể lại mọi chuyện, khoảng thời gian này cám ơn cậu đã chăm sóc."

Bởi vì đang ở trong game, xung quanh đều là người chơi, Chúc Mặc Lăng không tiện nói quá rõ ràng, chỉ đơn giản bày tỏ lòng biết ơn của mình, che giấu những thông tin quan trọng trong lời nói, người không biết chuyện chắc chắn không thể hiểu được lời này của anh ta là có ý gì.

Khương Hoài Bích rập khuôn bám theo bên cạnh Bạch Lê, hai mắt đảo như rang lạc, đánh giá mấy người vừa tới, vừa hiếu kỳ vừa mơ màng, những cô nhóc cũng hiểu chuyện, không xen mồm vào hỏi gì. Cô biết, đây không phải là là chuyện mình nên quan tâm, chỉ cần biết bọn họ không có ác ý với Lê Lê là được rồi.

Mấy người gặp nhau xong thì không tách ra nữa, tán gẫu thêm vài câu, quy tắc thi đấu của vòng chung kết đã được công bố. Người chơi có mặt ngừng nói chuyện, tập trung xem thông báo.

Vòng chung kết có hai cách chơi, là "Thu thập thẻ thực vật" và "Xé bảng tên". Cái trước sẽ giúp tuyển thủ tham dự thu thập điểm tích lũy, còn cái sau sẽ liên quan đến xếp hạng cuối cùng của người chơi.

Cách chơi "Thu thập thẻ thực vật", sau khi thi đấu chính thức bắt đầu, hệ thống sẽ phân phối ngẫu nhiên nghìn tấm thẻ thực vật, mỗi loại thức vật sẽ có một giá trị điểm không giống nhau, giấu vào các ngóc ngách của thành cổ, có cái đặt ở những nơi dễ thấy được, cũng có những cái được giấu kín, cần người chơi cẩn thận tìm kiếm. Sau khi tìm được thẻ, số điểm tương ứng sẽ được cộng vào tổng điểm tích lũy của người chơi, người khác không thể cướp được.

Cách chơi "Xé bảng tên" thứ hai, đúng như tên gọi, sau lưng mỗi người chơi sẽ được dán một bảng tên là nickname trong game của mình. Nếu trong quá trình tìm kiếm thẻ thực vật, bảng tên của bọn họ bị người chơi khác xé mất, vậy họ sẽ mất quyền thi đấu. Những người chơi bị xé bảng tên sẽ lập tức được dịch chuyển ra cửa thành đợi, không thể thu thập thẻ thực vật nữa.

Điều này cũng có nghĩa là, trận chung kết của họ, chấm dứt ở đây.

Thời gian thi đấu chỉ có một tiếng đồng hồ, sau một tiếng, nếu người chơi vẫn chưa thể quyết định được thứ hạng, thì những người chơi còn bảng tên sẽ đi tới "Sân đấu võ" ở trung tâm thành cổ, tiến thành lượt thi đấu cuối cùng.

Thi đấu này không bị hạn chế thời gian, khi nào phân chia được thứ hạng một, hai, ba thì sẽ kết thúc.

Lúc quy tắc thi đấu được công bố, livestream cũng đã bắt đầu, khán giả cùng người chơi đều thấy được quy tắc đấu, sau khi xem xong ai nấy đều hô to "Quá đã", đồng loạt hò reo cổ vũ trong người chơi mà mình thích.

---oo---

Chương

"Cách chơi này thật mới lạ, Lê Lê đỉnh ghê! Rõ ràng đều là "Cướp đồ ăn" nhưng cậu ấy lại chơi từ chữ này sang chữ khác, trực tiếp nâng cấp!"

"Thu thập thẻ thực vật? Cái này không khác truy tìm kho bái là mấy nhỉ, người chơi hệ yêu thích sưu tầm mừng muốn điên luôn! Em gái [Hoài Bích], xông lên đi, thể hiện hết bản lĩnh của mình, tìm sạch những tấm thẻ bị giấu trong thành cổ, nếu lần này em gái lại giành được hạng nhất, tôi sẽ ném cái phật nhảy tường!"

"Các anh em, tôi kích động quá, trong một tòa thành lớn như vậy tìm nghìn tấm thẻ, không hiết hết một tiếng đồng hồ, người chơi này có thể tìm được bao nhiêu thẻ. Còn cả cái trò Xé bảng tên kia nữa, cái này so với trực tiếp nhào lên tẩn nhau thì thú vị hơn nhiều, cho dù có người chơi tài nghệ phi phàm thì cũng phải cẩn thận bị người khác xé mất bảng tên, đúng không? Muốn xem quá!"

"Tôi cổ vũ cho [Màu mực], hôm qua nhìn thấy người này trong mê cung lớn người, tôi đã biết anh ta rất lợi hại rồi, đã thế vận may lại còn siêu tốt, không chỉ trong thời gian ngắn nhất thoát được khỏi mê cung, mà món rau dưa đạo cụ cũng không dùng đến mấy, còn cướp được không ít từ những người chơi khác nữa. May đến như vậy, tôi nhìn mà hâm mộ muốn chớt!"

"Đậu má, người tên [Màu mực] này tôi biết này, hai người đứng cùng anh ta cũng là người thôn bọn tôi, mỗi ngày đều đến nhà tìm anh ta, thoạt nhìn như là cấp dưới của [Màu mực] vậy, đừng nói người này ngoài thực tế là ông to bà lớn nào nhé? Còn nữa, còn nữa, mấy người có nhìn thấy không, hình như anh ta có quen Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] nữa đó..."

"? ? ? Ui, thật này! Quan hệ của bọn họ là như thế nào vậy, cái cuộc đời này, người giỏi đều chơi chung với người đỉnh hết à, lúc nào mới đến lượt tôi quen biết với Lê Lê đây?"

"Chậc, quan tâm bọn họ có quen biết nhau hay không mà làm gì, tôi ủng hộ Lê Lê được hạng nhất, dù sao cậu ấy được hạng nhất, chúng ta mới có cơ hội lên Xingbo rút thăm trúng thưởng."

"Tôi cổ vũ cho [Sen nhỏ dễ thương], em gái này là một kingkong barbie chính hiệu đấy, nổi tiếng tay đỏ ở thôn bọn tôi."

"[Đêm đông rét lạnh] cũng không tồi, chuẩn chị đại lạnh lùng, hôm qua lúc ở trong mê cung cướp đạo cụ của những người chơi khác không chút chùn tay, nhìn mà chân tôi cũng thấy run luôn..."

"[Quán rượu] cũng có mặt kìa, chú em này rõ ràng là đàn ông con trai, thế mà chỉnh mặt còn đẹp hơn là mấy chị em phụ nữ, hi vọng người đối đầu với chú em này không vì khuôn mặt mà xem thường đối thủ, nếu không bọn họ chết chắc luôn, khà khà khà!"

Dưới sự dẫn dắt của những người này, khán giả đều nhao nhao nói về người chơi mà mình ủng hộ, đọc phần bình luận, có thể được nguyên nhân bọn họ họ cổ vũ cho mỗi người đều không giống nhau. Có khi là vì yêu thích năng lực cùng đặc điểm nào đó của người chơi, có khi là vì người chơi đó khá nổi tiếng, cũng có khi là hôm qua xem livestream bị thu hút bỏi một ai đó, sau đó từ người qua đường trở thành fan của bọn họ...

Trong bầu không khí trò chuyện sôi nổi này, vòng chung kết hoạt động tháng ba - "Đại chiến cướp đồ ăn" của "Vùng đất điền viên" chính thức bắt đầu.

Sau khi chuông lớn treo trên tháo chuông ở giữa thành cổ vang lên một tiếng trầm nặng, tất cả người chơi đều xông vào trong thành.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cùng nằm trong nhóm người này, chờ vào thành rồi, hai người vô cùng ăn ý chia ra, một người đi bên trái, một người đi bên phải.

Khán giả trong phòng phát sóng của hai người phối hợp ăn ý, đánh chữ miêu tả: Chúng ta dựa lưng vào nhau, càng đi càng xa, từ đây trời nam đất bắc.

Trong phần bình luận tất cả đều là tiếng cười "Ha ha ha ha ha" đầy ma mị, có khán giả khác lại nói: Tuy bọn tôi rất hi vọng Bạch Lê không thuộc về riêng ai mà là của tất cả mọi người, nhưng mà cũng không cần nói thế đâu!

Nhà ngoại Lê Lê chỉ cần xuất hiện trong những giờ phút quan trọng thôi, thời gian còn lại thì cứ âm thầm để ý kỹ đối tượng của Lê Lê là đủ rồi!

May mắn là sau khi thi đấu bắt đầu, người chơi sẽ không có quyền kiểm tra phòng phát sóng, nếu không để Bạch Lê hay là Văn Tinh Diệu nhìn thấy nội dung trong khu bình luận, thì nhất định đều phải dở khóc dở cười khen khả năng tưởng tượng phong phú của khán giả một phen!

Nói nói cười cười xong, người xem vẫn đặt hết sự tập trung chú ý vào trong thi đấu.

Nếu nói ống kính chính giúp bọn họ chiêm ngưỡng được sự nguy nga tráng lệ của thành cổ vậy thì thông qua ống kính độc lập của từng người chơi, cảm nhận của bọn họ lại càng thêm trực quan hơn.

Nhà gỗ kết cấu tinh xảo, bệ cửa sổ, mái hiên được chạm trổ hoa văn vô cùng sống động, nhà cửa nối nhau san sát mà lại được sắp xếp rất hợp lý. Từ trong quán rượu có hương rượu nồng bay ra, trong quán ăn, thức ăn được đặt trên bàn còn nóng hổi bốc khói, bên bờ hồ, cây liễu rủ bên bờ hồ lay động trong gió, cành liễu dài nhỏ chạm khẽ lên mặt nước, vẽ ra từng vòng sóng nước.

Trên hồ có thuyền nhỏ bập bềnh trôi, chúng nó được dây thừng giữ lại, chờ chủ nhận tới sử dụng, chèo lái.

Đây là một tòa thành đang ngủ say, những khắp nơi vẫn tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Có người chơi hiếu kỳ không nhịn được nữa, đi thẳng tới chỗ mấy chiếc thuyền con kia, tùy tiện chọn một chiếc đi lên, tháo bỏ dây thừng đang neo đậu. Thuyền nhỏ vừa mới rời bến không lâu, người chơi đã mừng rỡ phát hiện ra thẻ thực vật đầu tiên bị mái chèo che khuất.

Sau đó, y vụng về khua mái chèo, mũi thuyền xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, sau đó lần lượt phát hiện thẻ thực vật trôi trong nước, bị rong tảo che lại, thẻ thực vật bị dán dưới gầm cầu đá... Chèo thuyền đi mấy chục mét, có thể nói là thu hoạch khấm khá.

Người chơi khác gần đó thấy thế, không hẹn mà chạy tới chỗ mấy chiếc thuyền còn lại, còn suýt chút nữa vì tranh cướp nhau mà đánh lộn. Bốn người cướp hai chiếc thuyền nhỏ, một người trong đó không cẩn thận bị xé mất bảng tên, mất quyền thi đấu, còn một người bị đánh không lại hai người kia, vội vàng bỏ chạy, cũng nhanh chóng chạy trốn, chẳng mấy chốc đã phát hiện trong góc tối của con đường một tấm thẻ thực vật có giá trị không nhỏ, vì thế ngốc nghếch toét miệng cười.

Có đôi khi, từ bỏ không có nghĩa là hoàn toàn thất bại, trời không tuyệt đường người!

Khán giả xem tìm thẻ trên nước chán rồi lại chuyển sang chọn xem mấy mấy phòng phát sóng đang tìm kiếm trong nhà. Vừa nhìn, bọn họ đã phát hiện, không chỉ mỗi dãy nhà trong thành có một phong cách riêng độc nhất vô nhị, mà ngay cả đồ đạc trang trí bên trong cũng không giống nhau.

Ví dụ như khu nhà ở, tuy nhìn thô ráp, quy cách không khác nhau nhiều, nhưng đi vào bên trong, nhìn các trang trí là có thể tưởng tượng ra chủ nhân căn nhà là người như thế nào.

Có căn chật chội lại bừa bộn, đồ dùng hàng ngày vương vãi khắp nơi, tiện đâu bỏ đó, có thể thấy chủ nhân căn nhà này là một người bừa bãi. Người chơi đi vào căn nhà như này, vừa cằn nhằn vừa lục lọi tìm kiếm khắp nơi, vô tình khiến căn nhà càng thêm hỗn loạn, gây ra không ít chuyện cười.

Lại có những căn nhà được chủ nhân dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, khiến người đi vào cũng vô thức nhẹ tay nhẹ chân, cho dù muốn nhanh chóng tìm kiếm thì cũng kiềm chế, không làm loạn đồ đạc bên trong.

Khán giả thấy thế thì vô cùng hài lòng, thậm chí còn thản nhiên thảo luận về một số đồ trang trí trong nhà, nói mình cũng muốn để một cái như vậy trong phòng.

Soát nhà chính là nguồn cung thẻ thực vật dồi dào, không ít người nhờ vào việc tìm kiếm trong nhà dân là "Phất lên" nhanh chóng.

Hơn nữa việc soát phòng này so với đi đứng tơ hơ, lộ người lộ lưng ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều, rõ ràng thi đấu mới bắt đầu chưa được bao lâu, giữa những người chơi đã hình thành một quy tắc ngầm, phàm là những nhà nào cửa chính để mở thì có nghĩa bên trong đang có người, hoặc là đã được tìm kiếm rồi, sẽ không ai vào lại nữa.

Trong giai đoạn này, người chơi tạm thời không xé bảng tên của nhau, mà tập trung hết sức lực, thu thập càng nhiều thẻ thực vật càng tốt. Tiêu chuẩn đăng nhập trị giá, . điểm tích lũy vẫn luôn treo lủng lẳng trước mặt họ đây.

Nhưng bọn họ không biết, cái mình gọi là "Phất lên" này, trong mắt những người chơi đi vào khu mua sắm chỉ là thường thôi.

Khu mua sắm không được quy hoạch ngay ngắn chỉnh tề như khu nhà ở, có khi ở trong hẻm nhỏ không đáng chú ý lại giấu một tòa nhà xinh đẹp khiến người ta phải thán phục. Những người chơi lần đầu tiên đi tới đây, rất nhanh đã lạc lối trong chốn phồn hoa này.

Lúc này, có khán giả ở phòng phát sóng chính liên tiếp ném mấy cái phật nhảy tường, để phông chữ trong phần bình luận của mình biến thành màu vàng, sau đó đánh chữ nói: "Mọi người nhanh tới phòng phát sóng số xem đi, chị gái này thế mà tìm được cả thanh lâu, bài trí cùng bầu không khí bên trong, ôi chao, tôi thực sự không tiện nói ra!"

Để tiện cho việc phát livestream, Bạch Lê đánh số cho các phòng phát sóng của người chơi, phòng phát sóng số là của một nữ game thủ, tên là [Đêm đông rét lạnh].

Có vài người không biết "Thanh lâu" là như thế nào, bèn vội vã lên mạng vũ trụ tìm kiếm thông tin, sau đó bịt mũi quay về, lao vào phòng phát sóng số .

Bên trong phòng phát sóng, [Đêm đông rét lạnh] đang đứng ở một tầng lầu có kiến trúc hoàn toàn không giống với những nơi khác. Tòa nhà phần lớn được làm bằng gỗ, chỗ mái hiên lại được bọc viền bằng vàng và bạc. Thợ thủ công tiếp tục sơn và đánh bóng bên trên, tạo thành những đường nét hoa văn phức tạp, hoặc hình các loại chim vô cùng sống động. Dưới ánh mặt trời, thứ người chơi thấy chính là một tòa lầu rực rỡ ánh vàng.

Nhà này có tổng cộng ba tầng, trên lối vào ở cửa chính có treo một tấm biển hiệu màu đen chữ vàng, bên trên viết bốn chữ lớn "Phong hoa tuyết nguyệt", kiểu chữ phồn thể uyển chuyển như nước chảy mây trôi khiến khán giả phải xem đi xem lại mấy lần mới luận ra cách đọc chính xác.

Lúc này, cửa lầu mở rộng, cửa sổ dùng để ngắm cảnh ở tầng hai tầng ba đều buông rèm, rèm được làm vải sa nhạt màu, ánh nắng chiếu vào khúc xạ thành từng tia nhỏ vô cùng lỗng lẫy, khiến người ta nhìn đến mê mẩn.

[Đêm đông rét lạnh] chính là một trong những tuyển thủ được khán giả xem live cổ vũ khá nhiều, trước khi đi đến căn lầu có tên "Phong hoa tuyết nguyệt" này, cô thu thập thẻ thực vật một giây cũng không ngừng, hoàn toàn không bị phong cảnh bên trong thành cổ ảnh hưởng, tựa như trong mắt của cô chỉ có điểm tích lũy trong hoạt động cùng phần thưởng sau khi giành được thắng lợi mà thôi.

Nhưng sau khi đi tới đây, cô lại giữ nguyên tư thế ngước đầu nhìn ngắm gần một phút đồng hồ, nếu không phải sự tự chủ tuyệt vời của bản thân nhắc cô nên đi làm nhiệm vụ, cô thậm chí còn có thể nhìn ngắm lâu hơn nữa.

Nhưng mà thời gian không chờ người, cuối cùng [Đêm đông rét lạnh] khẽ thở dài một hơi, sải bước đi vào bên trong "Phong hoa tuyết nguyệt".

Khán giả vội vã đến phòng phát sóng số cũng đi theo [Đêm đông rét lạnh] vào. Sau đó bị trang trí cùng đồ nội thất càng thêm xa hoa, lộng lẫy ở bên trong làm cho kinh ngạc, không thể thốt thành lời.

[Đêm đông rét lạnh] không hổ danh là "Máy thu hoạch điểm", trong lúc khán giả còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, cô chỉ hơi dao động một chút, sau đó khôi phục bình tĩnh, nhanh chóng tìm kiếm ở đại sảnh tầng một.

Hệ thống ngẫu nhiên đúng là làm gì cũng "Ngẫu nhiên", nếu nói người chơi trước đó lên thuyền đi tìm thẻ thực vật ở trong nước cùng tìm kiếm ở khu nhà dân là "Đánh quái nhỏ" thì chỗ này của [Đêm đông rét lạnh] không thể nghi ngờ gì chính là hang ổ của boss lớn.

Khán giả trợn mắt há hốc mồm nhìn [Đêm đông rét lạnh] chốc thì lôi từ dưới gầm bàn ra một tấm thẻ trị giá điểm, chốc lại lật thảm trải sàn ra được một thẻ điểm nữa. Ngoài ra, riêng chỗ sân khấu lớn ở chính giữa đại sảnh cô đã tìm được đến ba tấm thẻ, bình hoa ở phòng khách quý cùng sau tấm dán tường cô cũng tìm được hai tấm, tính ra, mới tìm có một phần ba tòa lầu, cô đã lấy được đến mười mấy tấm thẻ rồi.

Thành công bỏ túi mấy trăm điểm tích lũy.

Cho dù là một mỹ nhân lạnh lùng băng giá, nhưng khi thu hoạch được nhiều điểm như vậy, cô cũng không nhịn được khẽ cong môi cười, tâm trạng trong lòng càng thêm vui sướng.

Cảm xúc của khán giả cũng bị câu theo.

"Tôi cứ nghĩ, chỗ này đẹp như vậy (Xin thứ lỗi cho sự vô học này, trong đầu tôi bây giờ chỉ có đúng từ này thôi), nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không nỡ động tay đâu. Nhưng nhìn thu hoạch của em gái [Đêm đông], tôi chỉ có thể nói, thật là thơm quá đi! Chỉ là đồ trang trí bình thường thôi mà, sao có thể thơm bằng vật phẩm đổi bằng điểm tích lũy chứ!"

"Nói không sai, em gái tiến lên, lục xong tầng này, còn có hai tầng lầu nữa đang chờ em đó, nói không chừng thu hoạch trên tầng hai còn nhiều hơn ấy chứ!"

"Ối trời ơi, trận thi đấu này thú vị quá đi, quả thức chính là đắm chìm trong các loại trải nghiệm mà, xem phòng phát sóng của người chơi, cứ hễ ai tìm được thẻ là tôi lại không nhịn được hoan hô cổ vũ, thực sự tràn đầy cảm giác thành tựu!"

"Nhanh lên nhanh lên! Tôi muốn xem em gái này có thể tìm được bao nhiêu thẻ ở đây! Tôi đếm được tấm rồi!"

"..."

Lời này vừa nói ra, đúng là có người chơi nhiệt tình hỗ trợ tính toán trên khu bình luận. Kết quả cuối cùng là, [Đêm đông rét lạnh] tìm được tổng cộng tấm thẻ trong tòa lầu này, lấy được gần điểm tích lũy. Thu hoạch lớn như vậy, khiến khán giả hô hào quá đã.

Mà mấy khán giả mang theo mục đích "Không trong sáng" tới đây lại mắt tròn mắt dẹt, chỗ này không phải thanh lâu hả, không thấy có tí kiều diễm nào như họ tìm được trên mạng thì thôi đi, chỗ nào cũng lộ vẻ tao nhã là sao? Cái này khiến bọn họ có loại cảm giác, khách tới đây không phải để mua vui mà là để rèn luyện khả năng cảm thụ nghệ thuật.

Cho dù trong tòa nhà này cũng không có một bóng người, nhưng những gì nhìn thấy bên trong đều khiến bọn họ có cảm giác này hết!

[Đêm đông rét lạnh] không biết, từng động tác cử chỉ của mình đều nằm trong mắt của đông đảo khán giả, cô nhẹ chân đi ra khỏi "Phong hoa tuyết nguyệt", thái độ thay đổi một cách khác thường, không còn sốt ruột tìm thẻ nữa, bước chân nhàn nhã đi trên đường lớn, tựa như cô không phải đến để thi đấu mà là một khách du lịch đi nhầm tới đây.

Nhìn dáng vẻ của cô, trong khu bình luận đều là "? ? ? ?", còn có khán giả trực tiếp bày tỏ sự bất mãn của bản thân, bởi vì cô kiếm lời một số lớn xong thì thả lỏng, như vậy chắc chắn sẽ bị loại sớm!

Sau đó, những khán giả bị thái độ này của [Đêm đông rét lạnh] làm cho hoang mang trông thấy, cô đi dạo xung quanh một vòng, sau đó chọn dãy nhà cao nhất ở đó, nhẹ nhàng điểm mũi chân, không chút tốn sức đã nhảy được lên nóc nhà, tiếp đó tìm một góc khuất, nằm nhoài bên trên như một chú mèo.

Chờ con mồi của mình xuất hiện.

Khán giả: Ồ, hiểu rồi! ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio