Ở Vọng Nguyệt đình lúc này Hồng Tụ hung hăng như người đàn bà điên lao vào cấu xé Dạ Đông Tuyết. Vẫn còn bị trói chặt trong lưới, Dạ Đông Tuyết không thể phản kháng, chỉ có thể liều mình tránh né.
- Ta không phải là người đã hại nàng! Nàng bị hại không liên can tới ta…
Dù cho Dạ Đông Tuyết có nói thế nào cũng không lọt được vào tai Hồng Tụ. Từ trước, Hồng Tụ vốn đã không thích Dạ Đông Tuyết, nay nàng lại ra nông nỗi này làm sao có thể buông tha cho Dạ Đông Tuyết? Hành động của Hồng Tụ càng lúc càng điên cuồng, tấm lưới bị rách lỗ chỗ nhưng một phần cũng nhờ thế mà tấm lưới trên người Dạ Đông Tuyết được nới lỏng. Rốt cuộc, Dạ Đông Tuyết cũng thoát ra khỏi tấm lưới.
Thấy Dạ Đông Tuyết định chạy, Hồng Tụ kéo chân Dạ Đông Tuyết lại, làm Dạ Đông Tuyết ngã ạch xuống đất. Hồng Tụ kêu gào:
- Dạ Đông Tuyết, ngươi thật độc ác! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi…
Dạ Đông Tuyết giằng co với Hồng Tụ, cuối cùng cũng đẩy được ả ra khỏi người mình. Dạ Đông Tuyết bám vào cột chống để đứng lên, gần như không còn sức.
- Ngươi bị Dạ Kim Lan lừa rồi, chính Dạ Kim Lan mới là người đã hại ngươi…
Hồng Tụ nghe xong càng thêm điên loạn, gào thét:
- Dạ Đông Tuyết, ngươi đừng hòng gạt ta. Ta biết trước giờ ngươi luôn ghét ta, ngươi hận ta không để ngươi tiếp cận Bạch công tử. Ngươi luôn muốn trả thù ta…
Dạ Đông Tuyết bất lực lắc đầu. Hồng Tụ lần nữa lại xông đến, Dạ Đông Tuyết liều mình né tránh nhưng vẫn bị Hồng Tụ bắt được, Hồng Tụ theo đà xô mạnh làm Dạ Đông Tuyết ngã qua lan can, rơi thẳng xuống đất.
Cốp
Đầu Dạ Đông Tuyết đập vào một tảng đá, trước mắt trở nên tối sầm.
Dạ Đông Tuyết nằm dài trên đất, thời gian đối với nàng như ngừng trôi.
Mệt mỏi…
Thật mệt mỏi quá…
Suốt năm năm nay, nàng chưa từng có một giấc ngủ yên, lao đầu vào làm việc, làm việc để tạo dựng thế lực cho mình. Lúc nào cũng phải ngụy trang, giả ngây giả dại để né tránh ánh mắt người khác.
Nàng thật sự rất mệt nhưng không thể nói ra, kể cả với Tang Ly.
Đã có nhiều lúc muốn buông xuôi.
Nàng chỉ có duy nhất một mong muốn, mãi mãi ở cạnh mẫu thân, sống yên lặng suốt quãng đời…
Nhưng mong ước nhỏ nhoi đó cũng bị người ta chà đạp, cướp mất.
Nàng muốn trả thù, đó là cách duy nhất khiến nàng cảm thấy bản thân mình có ích, có lý lẽ để sinh tồn.
Nhưng nàng luôn mềm lòng.
Tang Ly nói đúng, nàng không đủ tàn nhẫn, không đủ quyết đoán nên hết lần này đến lần khác bị người ta sắp đặt, tính kế.
Thật sự, nàng không hề tài giỏi, nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, mong muốn trải qua cuộc sống yên lặng không phân tranh…
Nàng không thông minh, tất cả mọi thứ toàn là nàng cố gắng liều mình để đạt được. Nàng không hề tài năng mà…
Hai mắt Dạ Đông Tuyết dần ghép lại, buông bỏ ý chí.
Mọi thứ kết thúc rồi sao?
Mẫu thân, Đông Tuyết đến tìm mẫu thân được không? Mẫu thân có trách Đông Tuyết không?
Mẫu thân… Đông Tuyết buồn ngủ quá…
Khi hai mắt Dạ Đông Tuyết chỉ còn một chút nữa thì khép kín hoàn toàn thì đột ngột những cảnh tượng trước kia hiện ra.
Lúc mẫu thân nàng còn sống, nàng và mẫu thân nương tựa lẫn nhau. Hai người cùng làm việc, cùng đùa giỡn.
Điệu múa của mẫu thân…
Lúc mẫu thân nàng lâm bệnh, nhìn nàng với ánh mắt luyến tiếc.
“Đông Tuyết… con nhất định phải sống…”
“Phải sống!”
Lời nói đó làm Dạ Đông Tuyết bùng lên hy vọng. Tiếp đó, một giọng nói khác vang lên:
“Dù thế gian này không ai cần nàng, ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng!”
“Đông Tuyết!”
Hai mắt Dạ Đông Tuyết mở bừng, ý chí sinh tồn lúc này được phát huy toàn bộ. Dạ Đông Tuyết cố gắng lê người dậy, lẫn vào trong bụi cây tiếp tục chạy trốn.
Dạ Đông Tuyết vừa rời đi, Hồng Tụ đã đuổi tới, không nhìn thấy bóng dáng Dạ Đông Tuyết, Hồng Tụ điên loạn nhìn xung quanh tìm kiếm, luôn miệng gào thét:
- Dạ Đông Tuyết, ngươi ra đây! Ta nhất định sẽ tìm được ngươi… Sẽ từ từ hành hạ ngươi… Ta sẽ bắt ngươi sống không được, chết không yên!!!
Sau đó Hồng Tụ xông vào các bụi cây xung quanh tìm kiếm, Dạ Đông Tuyết nép sát người dưới đất để trốn, không dám gây ra một tiếng động. Tìm mãi không thấy, Hồng Tụ nghĩ rằng Dạ Đông Tuyết chắc đã trốn đi xa nên bỏ đi chỗ khác tìm tiếp.
Xác định Hồng Tụ đã đi xa, Dạ Đông Tuyết mới lồm cồm bò ra, vết thương trên đầu không chảy máu nhưng nó làm nàng cảm thấy đau đớn.
Bây giờ quay trở về biệt viện không phải cách tốt, Hồng Tụ nhất định sẽ đến đó tìm nàng. Dạ Đông Tuyết quyết định đến Trúc Lâm Viện nhờ sự giúp đỡ.
Dù rằng Hồng Tụ không còn ở đây, nhưng không biết nàng ta có quay lại hay không nên Dạ Đông Tuyết không đi theo đường lớn mà chọn những lối mòn mà đi.
Hồng Tụ lúc đi tìm Dạ Đông Tuyết đã gặp Dạ Kim Lan, Dạ Kim Lan hay tin Dạ Đông Tuyết trốn thoát liền nghĩ nếu để người khác phát hiện Dạ Đông Tuyết trước, Dạ Kim Lan cũng khó tránh tội, liền hô tri:
- Tam tỷ và ta đang chơi đùa, tam tỷ bỗng dưng lên cơn điên loạn mà gây gỗ. Các ngươi hãy mau tìm tam tỷ trở về, đừng làm nàng bị tổn thương…
Chẳng mấy chốc, tin này lan ra gần hết Dạ gia, bên Trúc Lâm viện cũng nhận được tin báo. Bạch Y Thần nghe thấy không nói gì, khẽ thở dài một hơi.
Dạ Đông Tuyết không hề biết việc đó, chỉ mong mỏi tìm được Bạch Y Thần nhờ hắn cứu giúp. Nhưng đi được một quãng đường, vừa đến được Trúc Lâm Viện thì Dạ Đông Tuyết đã hoàn toàn kiệt sức, ngã xuống nằm dài trên đất.
Không biết nàng nằm đó bao lâu, có tiếng bước chân lại gần. Dạ Đông Tuyết lo sợ người đang tới là Hồng Tụ, tim đập thình thịch, nàng muốn chạy nhưng không nhấc nổi một ngón tay.
Còn người kia vẫn thong thả tiến đến gần Dạ Đông Tuyết.
Hoàn toàn im lặng.
Bạch Y Thần nhìn Dạ Đông Tuyết nằm trên đất, y phục của nàng đầy vết bẩn, chắc đã lê lếch trên đất. Bạch Y Thần thở dài nói:
- Nàng gây phiền toái chưa đủ sao?
Là giọng của Bạch ca ca, Dạ Đông Tuyết mừng rỡ, nẩy lên hy vọng, nàng muốn gọi hắn nhưng nàng không phát ra được một tiếng nào.
“… cứu…”
Thấy Dạ Đông Tuyết vẫn nằm yên bất động, Bạch Y Thần lại nghĩ rằng nàng không đặt lời mình nói vào tai, hắn lại nói:
- Nàng đã không còn là trẻ con, đừng hành động không suy nghĩ như vậy nữa. Không ai có thể bao dung cho nàng mãi được…
“… Bạch ca ca… cứu… cứu…”
- Tương lai, nàng còn lập gia đình, mà nàng cứ như vậy làm sao khiến người khác yêu thương?
Dạ Đông Tuyết vẫn không đáp lời.
- Đông Tuyết, nàng lại làm ta thất vọng…
Bạch Y Thần sau khi buông câu cảm thán cũng quay mặt bỏ đi. Dạ Đông Tuyết nằm bất động trên đất, muốn kêu gào Bạch Y Thần trở lại nhưng hoàn toàn bất lực.
“Bạch ca ca… cứu Đông Tuyết…”
“Bạch ca ca…”
Ý thức cuối cùng biến mất, Dạ Đông Tuyết chìm trong hôn mê.
…
Không biết trải qua bao lâu, Dạ Đông Tuyết cuối cùng cũng mở mắt, sau phút mờ mịt ban đầu, Dạ Đông Tuyết dần tỉnh táo lại, hai mắt vẫn chưa nhìn rõ ràng. Dù vậy, nàng vẫn nhớ khi Bạch Y Thần tìm được nàng, nàng không còn hy vọng gì ở Bạch Y Thần nữa nên lủi thủi quay về biệt viện của mình. Nếu bây giờ, Hồng Tụ có tìm đến cửa, nàng xem như nhận mệnh.
Trên đường quay về, chẳng hề có trở ngại nào, không có một ai đột ngột xuất hiện bắt lấy nàng. Dạ Đông Tuyết lê bước tiến đến giường, vừa nằm xuống hai mắt lại nhắm nghiền.
Dạ Đông Tuyết không hay biết rằng, hôm nay việc Hồng Tụ điên khùng chạy loạn khắp nơi đã bị nhiều người trông thấy. Cuối cùng, Hồng Tụ bị bắt nhốt vào kho củi. Dạ Kim Lan bên kia khi nghe tin cũng không mảy may thương xót, việc hôm nay đã gây náo loạn không nhỏ, tạm thời nàng sẽ án binh bất động, tha cho Dạ Đông Tuyết.