Trời vừa chập sáng, có tới mấy ngàn người trong võ lâm đã tập trung lại một vùng đất trống, Kiếm lão đứng trên đài, cao giọng nói:
- Các vị anh hùng hảo hán, ta danh xưng là Kiếm lão, là người đã chủ trì hôm nay. Chắc các vị cũng đã biết nguyên nhân chúng ta tụ tập hôm nay…
Có người bên dưới la lên:
- Diệt trừ Thiên Thái Giáo!
Kiếm lão trên đài cao nhìn về phía ngọn núi cao phía sau, nơi che giấu tổng đà của Thiên Thái Giáo bên trong, hô ứng:
- Phải! Là diệt trừ Thiên Thái Giáo! Các vị cũng đã biết Thiên Thái Giáo là tà giáo như thế nào, gây ra bao nhiêu tội lỗi. Hôm nay, chính là ngày chúng ta bắt Thiên Thái Giáo phải đền tội! Các vị anh hùng có đồng ý không?
- Đồng ý! Đồng ý!
- Bắt Thiên Thái Giáo phải đền tội!
- Bắt Thiên Thái Giáo phải đền tội!
…
Nguyệt Vô Thường đứng ở một góc khuất quan sát hết thảy sự tình, nàng lẳng lặng lui về sau. Đến một khu vực vắng vẻ, Nguyệt Vô Thường lên tiếng nói:
- Đưa ta đến gặp Thương lão!
Xung quanh vẫn im như tờ, Nguyệt Vô Thường lại nói:
- Ta biết ngươi đang ở đây! Ra đi!
Từ trong bóng tối, một bóng người xuất hiện trước mắt Nguyệt Vô Thường, Nguyệt Vô Thường nhìn qua đúng là kẻ đêm qua đã đánh nhau với Dạ Kim Huyền cứu nàng, Nguyệt Vô Thường lặp lại:
- Đưa ta đến gặp Thương lão!
…
Thương lão sắc mặt có phần nhợt nhạt nhìn Nguyệt Vô Thường, Nguyệt Vô Thường đi vào vấn đề:
- Ta muốn vào Thiên Thái Giáo!
Thương lão lớn tiếng mắng:
- Đừng làm loạn nữa!
Nguyệt Vô Thường cố chấp nói:
- Nếu ta không vào đó, làm sao có thể tìm được Tang Ly?
Thương lão cau có, bất lực nói:
- Chúng ta sẽ nghĩ cách cứu hắn!
Nguyệt Vô Thường thẳng thắng nói:
- Nhưng ta không tin tưởng các ngươi!
Thương lão bực tức quát:
- Vậy còn ngươi? Một kẻ không có chút võ công phòng thân, có tiến vào đó cũng chỉ có con đường chết thôi, ngươi có thể tìm được Tang Ly hay sao?
Nguyệt Vô Thường cũng nổi giận:
- Nếu kết cuộc của hắn là con đường chết, vậy các ngươi còn lo đến tính mạng của ta làm gì?
Thương lão nghẹn lời, khó khăn nói:
- Hắn đã cố hết sức, thậm chí trả giá bằng tính mạng để đổi lấy cuộc sống thanh bình cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?
Nguyệt Vô Thường gắt gỏng:
- Hắn đã hỏi qua ý ta chưa? Ta có đồng ý để hắn làm thế không? Hắn nghĩ rằng sau khi hắn chết đi, ta sẽ sống an nhàn sao? Tại sao không nghĩ tới ta sẽ đau khổ cả một đời?
Thương lão không trả lời, Nguyệt Vô Thường tiếp tục nói:
- Nếu ông đã không quyết ý, hãy để ta gặp Nam Long Châu!
Thương lão kinh ngạc nói:
- Ngươi gặp thái tử để làm gì?
Nguyệt Vô Thường chậm rãi nói:
- Ta muốn nói chuyện với hắn!
Thương lão nhấn mạnh:
- Không thể được!
- Thương lão, bây giờ ông chỉ hai con đường, một là để ta theo vào tổng đà Thiên Thái Giáo, hai là để ta đi gặp Nam Long Châu. Nếu ông nghĩ tới việc bắt nhốt ta lại, thì cứ an tâm sau đó đem chôn xác ta đi!
Thương lão tức nghẹn họng:
- Ngươi…
Đúng lúc đó, có tiếng cười vang lên:
- Ha ha ha…
Thương lão và Nguyệt Vô Thường cùng nhìn về nơi phát ra tiếng cười, cửa phòng được mở ra, Nam Long Châu và Bạch Y Thần tiến vào.
- Nguyệt cô nương muốn gặp bổn cung làm gì?
Nguyệt Vô Thường lặng lẽ quan sát Nam Long Châu, lên tiếng dò hỏi:
- Khi nào thì quân lính sẽ tiến công?
Nam Long Châu xếp quạt lại, khẳng khái nói:
- Đó là bí mật quân sự! Không thể để cô nương biết được!
Bạch Y Thần thấy thái độ ngang tàng không xem thái tử ra gì của Nguyệt Vô Thường thì lấy làm lo lắng.
Nguyệt Vô Thường lại nói:
- Được, ta không hỏi! Bây giờ, ta muốn vào tổng đà của Thiên Thái Giáo tìm Tang Ly, ngươi có đáp ứng hay không?
Nam Long Châu cười cười nói:
- Nguyệt cô nương, bổn cung đã suy nghĩ lại rồi. Tang Ly hẵn cũng muốn nàng còn sống, nếu để nàng chết đi, bổn vương cũng sẽ cảm thấy hối tiếc…
Nguyệt Vô Thường tức giận quát lớn:
- Nam Long Châu!!!
Bạch Y Thần lên tiếng ngăn chặn Nguyệt Vô Thường:
- Đông Tuyết, đừng vô lễ…
Nam Long Châu phất tay ra hiệu cho Bạch Y Thần, hắn không để tâm thái độ vô lễ của Nguyệt Vô Thường.
- Không phải ngươi đã hứa rồi sao? Để ta đi tìm Tang Ly!
Nam Long Châu nhàn nhạt nói:
- Bổn cung đã suy nghĩ lại…
Nguyệt Vô Thường nheo nheo mắt nhìn Nam Long Châu, lên tiếng đề nghị:
- Làm một tràng giao dịch, được không?
Nam Long Châu ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vô Thường. Nguyệt Vô Thường nhẹ giọng nói:
- Mạng lưới thương nghiệp rộng khắp Nam Thiên Quốc!
Những người có mặt tại đấy liền biến sắc nhìn Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường nhếch mép cười, hỏi lại:
- Bấy nhiêu có đủ để giao dịch không, thái tử Nam Long Châu?
Nam Long Châu cau mày.
…
- Cô nương hãy theo sát bên cạnh ta, không được tự ý bỏ đi!
Thủ vệ lên tiếng đề nghị với Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường kéo khăn trùm lên che đầu, gật đầu nói:
- Được! Không có ngươi, ta chết không phải nghi ngờ!
Thủ vệ nghe thấy lời của Nguyệt vô Thường cũng không nói gì, Nguyệt Vô Thường lại hỏi:
- Ngươi tên gọi là gì?
- Ta không có tên!
- Vậy à…
Lúc đó, ở khách điếm.
Nam Long Châu mân mê mảnh ngọc bội màu tím sen trong tay. Bạch Y Thần lo lắng hỏi:
- Thái tử, ngài có tin lời của Đông, à không Nguyệt cô nương là sự thật không?
Nam Long Châu tự nhủ:
- Mạng lưới thương nghiệp khắp Nam Thiên Quốc, toàn bộ sản nghiệp của đệ nhất thương nhân Dạ gia trước kia cộng với những thế lực mới nổi lên thời gian gần đây… có thể là giả sao?
Trước kia, Nam Long Châu có biết Nguyệt Vô Thường chính là Dạ Đông Tuyết, là tam tiểu thư đã chết của Dạ gia, hắn cũng biết Nguyệt Vô Thường có góp phần làm cho Dạ gia sụp đỗ, nhưng khi đó hắn đơn thuần nghĩ rằng chính Tang Ly là người đứng phía sau chỉ đạo, vô tình xem nhẹ Nguyệt Vô Thường.
Còn sản nghiệp của Dạ gia… quả thật trước nay cũng là một mối bận tâm của hoàng tộc, hoàng tộc không thể chấp nhận một thế lực nổi trội, có sức cạnh tranh với mình dù trên phương diện nào, nên từ lâu đã âm thầm kiềm nén sự phát triển của Dạ gia. Khi Dạ gia sụp đổ, hoàng tộc cũng đã thu lại một số sản nghiệp trong tay của Dạ gia, phần còn lại thì rải rác khắp nơi. Nhưng bây giờ, hắn lại nhận được tin tức, những phần thế lực tưởng như rời rạc đó lại cùng chung một nguồn, hắn làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được?
Nam Long Châu nhớ lại lời nói của Nguyệt Vô Thường lúc nãy:
“Đây là tín vật của ta, để triệu tập toàn bộ những người đứng sau các thương nghiệp đó! Ngài có muốn nhận không?”
Nam Long Châu nhìn mảnh ngọc bội đặt trên bàn, vẻ mặt phân vân.
“Đây chỉ như một canh bạc, nếu thua, ngài cũng chẳng mất gì, nếu thắng, sẽ có trong tay mạng lưới thương nghiệp rộng khắp Nam Thiên Quốc. Ngài có dám đặt cược không, thái tử Nam Long Châu?”
Nam Long Châu hỏi Bạch Y Thần:
- Trước kia, ngươi ở Dạ gia, tam tiểu thư Dạ Đông Tuyết là người như thế nào?
Bạch Y Thần như bị chạm vào nỗi đau, nhức nhối nói:
- Đông Tuyết… chỉ là một cô nương đơn thuần, có phần ngờ nghệch…
Nam Long Châu thầm nhủ:
- Một người có thể giả điên giả dại suốt bao nhiêu năm, có quan hệ khắng khít với tiểu vương gia, lại tích lũy thế lực để lật đổ cả sản nghiệp đệ nhất thương nhân Nam Thiên Quốc… ta quả thật… đã quá xem nhẹ nàng…
Đó là sai lầm lớn trong đời của Nam Long Châu!