Mộc Thổ nức nở đi trên đường lớn, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, lại càng có nữ nhân xấu hổ chạy trốn khi nhìn thấy hắn, còn có nữ nhân gan lớn một chút thì mắng tàn nhẫn, "Hừ, không biết xấu hổ!"
Đương nhiên, cũng có nữ tử thanh lâu lớn mật một chút đùa giỡn, "Tiểu ca ca, vóc dáng của ngươi không tệ, không bằng cùng đi với tiểu thư của ta thôi!"
Mộc Thổ rất muốn khóc, hắn đường đường là một trong ngũ đại ám vệ của Nhật Lạc các, dù gì cũng là người có thân phận mà...
Không biết chính mình đắc tội với chúa thượng ở chỗ nào, chúa thượng bắt hắn đi dạo phố thì không nói gì đi, đi dạo thì đi dạo, tại sao phải trần truồng mà đi dạo hết cả Tần Hoài như vậy, xem ra anh danh cả đời của hắn đã bị vị chúa thượng lòng dạ hiểm độc kia hủy hoại trong chốc lát rồi...
Đương nhiên, cho đến bây giờ hắn vẫn không biết vì sao chúa thượng lại phải trừng phạt hắn như vậy.
Mộc Thổ sững sững sờ sờ nức nở, gào thét trong nội tâm, "Chúa thượng, Mộc Thổ đến cùng đã làm điều gì sai a???"
Thu Đang cùng Thu lão tướng quân đi vào gian phòng của Nạp Lan Lạc, hai người kích động quỳ xuống, trăm miệng một lời nói, "Thần, bái kiến chúa thương!"
Nạp Lan Lạc muốn đỡ hai người lên, nhưng lại đụng đến miệng vết thương, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng nói, "Khụ khụ...Thu lão tướng quân cùng Thu tướng quân không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi, về sau khi nhìn thấy Lạc thì cũng không làm đại lễ này nữa"
Bọn họ nghe lời này xong mới đứng dậy, trong mắt Thu lão tướng quân hiện lên ánh sáng, kích động nói, "Năm đó đa tạ chúa thượng bảo vệ Thu gia, cựu thần không có gì để báo đáp, lại liên tục sống ở Tần Hoài không rời khỏi, nên không thể tạ ơn cùng chúa thượng"
Nạp Lan Lạc cười một tiếng, "Thu lão tướng quân đã quá lời rồi, năm đó chỉ hy sinh một người là Lạc, nhưng có thể bảo trụ được mẫu thân đại nhân, bảo trụ được Thu gia, bảo trụ được những người khác, Lạc tự thấy là vẫn đáng giá. Nếu Lạc thật sự một mình rời đi, không để ý đến sinh tử của các người, tương lai nếu có đoạt được giang sơn, cũng sẽ thấy thẹn trong lòng"
Thu lão tướng quân gật gật đầu, "Chúa thượng quả không hổ là hậu nhân của tiên hoàng, tính tình nhân từ như tiên hoàng vậy, dung mạo thì giống phần anh tuấn của tiên hoàng, nhưng lại thừa kế thêm sự tuyệt mỹ của Nạp Lan phu nhân a"
Nạp Lan Lạc nghe được tên phụ hoàng của mình, nội tâm thoáng thê lương, chưa bao giờ hắn gặp qua phụ hoàng của mình, nhưng lại nghe được vô số lời tán thưởng người, hắn ung dung nói, "Thu lão tướng quân, từ nhỏ Lạc cũng chưa từng gặp qua phụ hoàng, đối với chuyện của người, Lạc cũng không biết bao nhiêu, nếu lúc nào ngài rảnh rỗi, có thể cùng Lạc nói qua chút chuyện của phụ hoàng được không?"
Mặt Thu lão tướng quân tràn đầy rung động, gật đầu chắp tay nói, "Cựu thần tuân chỉ!"
Thu Đang thấy phụ thân ruột của mình cùng chúa thượng khách sáo xong, từ từ nói "Chúa thượng, trước đó vài ngày, được biết ngài đang ở Tần Hoài nhưng tung tích lại không rõ, đầu óc thần thật sự choáng váng, tiểu nữ mặc dù bất hảo, nhưng đánh bậy đánh bạ lại cứu được chúa thượng, tâm của thần lúc này mới có thể để xuống. Thần thay mặt tiểu nữ thỉnh tội, nếu lúc trước có chỗ nào không đúng, kính xin chúa thượng thứ lỗi"
Nhắc tới Thu Nguyệt Khê, nội tâm Nạp Lan Lạc lại cảm thấy ấm áp, khẽ mỉm cười, "Thu tướng quân quá lo lắng rồi. Nếu không phải là nàng, chỉ sợ Lạc đã sớm đi đến chỗ Diêm Vương trình diện rồi"
"Lại nói tới thần thật sự hổ thẹn, hôm qua tiểu nữ đối với ngài...Loại chuyện đó, làm cho nét mặt già nua này của thần thật sự là mắc cỡ chết đi được, mong rằng chúa thượng ngàn vạn lần không nên trách tội a"
Nét mặt già nua của Thu lão tướng quân cũng đỏ au, nói "Nha đầu chết tiệt kia là đứa nhỏ nhất trong nhà, người nào cũng sủng ái nàng nên lúc này mới coi trời bằng vung, nhưng kính xin chúa thượng nể mặt mũi của cựu thần..."
"Không biết năm đó Lạc đã cùng Thu tướng quân nói qua những gì, Thu tướng quân còn nhớ chứ?" Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười, mang lời năm đó nói lại một lần nữa, "Thu tướng quân có đồng ý không, trong tương lai nếu Lạc được thiên hạ, sẽ lấy vạn dặm giang sơn làm mai mối, hồng trang cẩm tú làm sính lễ, độc cưới Thu Nguyệt Khê, như thế nào?"
(nhamy: Lạc ca, ta càng ngày càng thích huynh rùi đó nga...)
Chuyện của trước kia như rõ mồn một trước mắt, Thu Đang sớm đã không còn là người thanh niên hăng hái của mười hai năm về trước và Nạp Lan Lạc cũng đã không còn là hài tử nho nhỏ rồi.
"Lời nói năm đó của Lạc không phải là lời thuận miệng! Lạc biết rõ tổ huấn của Thu gia, cho nên Lạc nguyện chỉ cưới một mình Thu Nguyệt Khê, một đời một thế, vĩnh viễn kết duyên vợ chồng cùng nàng!" Nạp Lan Lạc chân thành nói
Thu lão tướng quân cùng Thu Đang bốn mắt nhìn nhau, sau vẫn là Thu Đang lên tiếng nói, "Chúa thượng, tiểu nữ có tài đức gì mà để Chúa thượng ưu ái như vậy?"
"Nàng tốt hay không tốt, đối với Lạc cũng không phải đều trọng yếu, điều Lạc muốn, chỉ có một mình nàng, ai bảo nàng là Thu Nguyệt Khê duy nhất trên đời này chứ!" Lời nói Nạp Lan Lạc mang đầy sủng ái, gương mặt trong trẻo lạnh lùng bắt đầu trở nên nhu hòa.
Thu lão tướng quân cùng Thu Đang bốn mắt nhìn nhau, trao đổi một lát...
Trong nháy mắt Thu Đang trở nên ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, gật đầu liên tục, "Vậy thần sẽ thay tiểu nữ đáp ứng hôn sự này"
Đột nhiên cảm thấy thiếu sót, lại bổ sung "Tiểu nữ từ nhỏ bất hảo, lại không có tâm cơ, hiện thời hoàng cung lại giống như bãi nước đục, nếu để cho tiểu nữ cùng chúa thương tiến cung, thần chỉ sợ..."
"Thu tướng quân, Lạc hứa kỳ hạn một năm, một năm sau, Lạc sẽ tự mình mang mười dặm hồng trang đưa vào Thu phủ, chính là lúc Lạc cưới Thu Nguyệt Khê về làm nương tử" Nạp Lan Lạc kiên định nói.
(nhamy: ngọt chết ruồi, ý lộn... Chết ta á)
"Tốt"
Ở ngoài cửa, mặt của tiểu Hồng và a Lực cùng đen lại, ai cũng không muốn thừa nhận tiểu thư của mình rõ ràng nằm sấp bên ngoài cửa trong tư thế nghe lén, nhưng....tư thế kia, là bốn nghiêng tám ngửa; vẻ mặt kia, chính là thoải mái vui vẻ; sắc mặt kia, rõ ràng là ngạc nhiên mừng rỡ như điên...
Tiểu Hồng cùng a Lực che mặt tập thể, vì hành vi này của tiểu thư mà hướng lên sám hối cùng lão Thiên...
Một khắc kia khi Thu lão tướng quân cùng Thu Đang đi ra cửa, tiểu Hồng cùng a Lực chạy còn nhanh hơn làn khói, chỉ còn lưu lại một mình Thu Nguyệt Khê vẫn còn nằm sấp bên ngoài cửa, yên lặng nói, "Di...cửa này vì sao lại bẩn như vậy? Gia nhân cũng không chịu lau sạch sẽ...aiz"
Vừa nói vừa chống tay, lấy ống tay áo dùng sức lau...
Thu Đang cùng Thu lão tướng quân cùng nhau che mặt, sải bước rời đi, làm bộ như không nhìn thấy "bất hiếu nữ" này!
Thu Nguyệt Khê sau khi thấy bọn họ rời đi lại thổn thức không thôi, hai người này rõ ràng là bỏ rơi mình mà chuồn mất (nhamy: là tỷ đang nói tới tiểu Hồng và a Lực đóa mà), xem sau này nàng sẽ thu thập bọn họ ra sao đây. Đang lúc nàng đang nghiến răng nghiến lợi, trong đầu suy nghĩ sẽ băm vằm bọn họ như thế nào, thì một chậu nước lạnh lại tưới xuống...
"Nghe đủ chưa?" Không sai, lời nói kia của Nạp Lan Lạc đúng là một chậu nước lạnh.
Thu Nguyệt Khê vỗ vỗ ngực, không có việc gì...không có việc gì, nàng cũng chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với hắn, không phải chỉ có nghe lén một chút thôi sao, vậy thì sao chứ? Hắn cũng không thể làm thịt nàng? Đương nhiên, chuyện hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, không giải quyết cũng không phải là biện pháp tốt, sẽ luôn có một ngày phải đối mặt.
Nàng quyết định, mang tâm thấp thỏm, há mồm cười toe toét đẩy cửa đi vào, hắn ngồi trước giường đọc sách, bộ dạng ôn tồn tao nhã, trái tim nhỏ bé của nàng không chịu nghe theo sai sử mà nhảy loạn nhịp.
Chỉ thấy hắn ngước mắt cười một tiếng, hướng nàng phất phất tay nói, "Lại đây!"
Thu Nguyệt Khê hấp tấp đi đến bên giường của hắn, cười ha hả một tiếng, Nạp Lan Lạc nhu hòa cầm tay nàng, kéo nàng ngồi đến bên giường hỏi, "Còn nhớ chuyện phát sinh hôm qua không?"
Thu Nguyệt Khê lại cười ha hả, từ chối nói, "Nạp Lan Lạc, hôm qua ta không cố ý, nếu như ngươi không muốn, cứ coi như ta thả rắm đi"
Nạp Lan Lạc đưa tay sờ gương mặt nàng, sủng nịch nói, "Không được! Hôm qua ngươi còn nói sẽ mang kiệu tám người khiêng cưới ta vào cửa, hôm nay liền đổi ý rồi sao? Vậy ngươi làm sao có thể hoàn trả được sự trong sạch của gia đây?"
Khóe miệng Thu Nguyệt Khê rụt rụt, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, nàng chưa từng nghe nam nhân nào nói qua trong sạch của mình!!!
Nạp Lan Lạc tiếp tục nói, "Được rồi...Ngươi đã không cưới ta, vậy ta cưới ngươi cũng giống nhau thôi, dù sao trong sạch của gia cũng đã bị ngươi làm vấy bẩn rồi, hôm qua ngươi đối với gia làm chuyện như vậy xong, liền lăn ra ngủ, ngươi biết có bao nhiêu người nhìn ngươi cưỡng hôn gia không, gia còn mặt mũi nào nữa chứ?"
"Ngô...ta...sít, dù sao cả Tần Hoài này cũng không có người nào dám muốn ta!"
Thu Nguyệt Khê còn muốn cãi lại vài câu, nhưng cũng lười nhiều lời, hắn lớn lên thật tuấn mỹ, hơn nữa lại có tiền, bằng vào nàng, cũng xem như mò được! Nếu để Nạp Lan Lạc biết rõ nàng vì có tiền nên đáp ứng hắn mà bỏ qua ưu điểm của hắn, nói không chừng hắn sẽ không gật đầu a!
Thu Nguyệt Khê đột nhiên xấu hổ nói, "Ngươi có biết ta chính là đệ nhất vô tích sự ở Tần Hoài không? Ngươi còn dám cưới ta?"
"Dám!" Nạp Lan Lạc khẽ cười.
"Ngươi có biết tổ huấn của Thu gia ta, một đời một thế chỉ có thể cưới một mình ta thôi, ngươi còn dám cưới ta sao?"
"Dám!"
"Ngươi có biết cưới ta, mọi việc đều phải theo ta, ta mất hứng, ngươi không thể cao hứng; ta không vui, ngươi cũng không thể vui vẻ; lúc ta cao hứng, cho dù ngươi đang mất hứng cũng phải cao hứng; lúc ta vui vẻ, cho dù ngươi không vui cũng phải vui theo ta; tóm lại chính là, chỉ cần một câu nói của ta, ta cho ngươi đi hướng đông, ngươi không được đi hướng tây, còn dám cưới ta không?" (nhamy: Khê tỷ là đang được voi mà đòi Hai Bà Trưng nà, hừ...hừ...)
"Dám..." Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười, liền lôi kéo Thu Nguyệt Khê, ôm nàng vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt Khê đỏ bừng bừng, mới biết vì sao các cô nương tổng thường hay thẹn thùng như vậy!
"Lời nói của nương tử tương lai, phu quân tương lai cũng đều sẽ nghe hết, chỉ là nương tử tương lai nói ra nhiều yêu cầu như vậy, phu quân tương lai chỉ muốn nói một cái yêu cầu nhỏ...rất nhỏ...được không?" Nạp Lan Lạc vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng rất mâu thuẫn, cảm giác hạnh phúc đến quá dễ dàng nhưng cũng không thực sự dễ dàng!
"Vậy nói một chút đi, xem nương tử tương lai có thể tiếp nhận được hay không?" Thu Nguyệt Khê ở trong ngực Nạp Lan Lạc thỏ thẻ.
"Luôn luôn lạc quan, mãi mãi vui vẻ. Lấy chữ Lạc làm tên, đây là tên phụ thân ta đặt cho ta. Nạp Lan Lạc, ai cũng có thể xưng hô như vậy, nhưng là chữ Lạc này, duy chỉ có một mình Thu Nguyệt Khê có thể gọi"
"Lạc...Được, bắt đầu từ hôm nay sẽ gọi ngươi là Lạc được không?"
Nạp Lan Lạc nhẹ nhàng gõ đầu nàng tiện đà mở miệng, "Mặc khác, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta liền đem vật đính ước tặng cho ngươi, ngươi đúng là một nữ nhân không có lương tâm, đến khi nào thì ngươi cũng cho ta một vật đính ước đây?"
Thu Nguyệt Khê từ trong ngực Nạp Lan Lạc hỏi tới, "Ngươi cho ta vật đính ước gì? Sao ta lại không biết chứ?"
Chỉ thấy Nạp Lan Lạc đưa tay tới, từ trong cổ áo Thu Nguyệt Khê lấy ra khối ngọc lưu ly, mắt đầy sủng ái nói, "Đây là lúc ta sáu tuổi, mẫu thân đem tặng cho ta, nói là tương lai..."
"Tương lai, Lạc gặp được nữ nhân mình yêu mến, liền đem ngọc lưu ly này đưa cho nàng, xem như lễ gặp mặt mẫu thân đưa cho con dâu, sợ rằng ta chịu đựng không đến lúc đó được, nên liền đưa hôm nay..." Vẻ mặt của Nạp Lan phu nhân ngày đó hiện lên trong đầu Nạp Lan Lạc, đây là đau xót của hắn, không thể để cho bất luận kẻ nào xem qua, lại chỉ cho phép một mình Thu Nguyệt Khê xem.
Thu Nguyệt Khê nhìn chằm chằm vào bình Thủy Mặc nhỏ trong suốt óng ánh kia, trong nội tâm thật vui mừng, thì ra lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền định nhân duyên rồi, Nạp Lan Lạc liền nhận định nàng, không biết...có lẽ là hắn đã sớm nhận định nàng trước kia rồi.
Nạp Lan Lạc dứt lời nhìn xem Thu Nguyệt Khê chu chu miệng, nắm tay nàng lay lay, làm nũng nói, "Thu Nguyệt Khê, gia mặc kệ, gia đã đem vật trân quý nhất cho ngươi rồi, còn ngươi? Khi nào thì ngươi đem vật trân quý nhất của ngươi cho gia đây?"
Thu Nguyệt Khê khó xử gượng cười, nên biết rằng nàng từ trên tay người khác đoạt đồ thì rất dễ dàng, nhưng đồ trên người nàng thì người khác đừng hòng chạm đến.
Nàng cố làm ra vẻ đen mặt, "Không cho, đồ đạc của ngươi đều là của ta, đồ đạc của ta sau này cũng là của ngươi, mà ngay cả ngươi cũng là của ta, như vậy nên cái gì ta cũng đều không cần cho ngươi"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc lại ngoắc ngoắc, lời này hắn thích nghe, nhưng như vậy cũng không thể qua loa được, "Vậy không được, cho dù là vật thiếp thân của ngươi cũng không thể cho ta một cái sao?"
Thu Nguyệt Khê kiên định lắc đầu.
Nạp Lan Lạc nói, "Như vậy đi, nghe nói qua mấy ngày nữa chính là Lễ thất tịch, các cô nương đều muốn dâng lễ cầu Chức nữ được thêu thùa khéo tay, không bằng ngươi vì ta thêu một cái hà bao đi được không?"
Thu Nguyệt Khê khóe miệng mở ra, "Ta không biết thêu, thêu như thế nào cho phải đây?"
Nạp Lan Lạc nhíu mày, "Có thể học mà, dù sao kêu ngươi đưa vật phẩm quý trọng cho ta, ngươi chết sống gì cũng không chịu đưa, vậy thì đưa ta cái hà bao tự mình làm đi!"
"Được rồi...Nếu ta thêu mà ngươi cảm thấy xấu, cũng không được không nhận!" Thu Nguyệt Khê uy hiếp.
Nạp Lan Lạc cười khẽ, "Được!"