"Tiểu thư...tiểu thư...ngũ hoàng tử điện hạ đến" Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói.
Mai Hương lập tức hiểu ý, nũng nịu khóc thút thít, "Ta không uống, ta không uống, bệnh chết cũng không uống, dù sao cũng không người nào nhớ đến ta, Minh ca ca cũng không tới thăm ta, ô ô..."
Trong lòng tiểu Nguyệt vui mừng như nở hoa, nắm tay tiểu thư, hôm nay lại có thể nhìn thấy Ngũ hoàng tử rồi.
Xa xa nhìn lại, Mai Hương đúng là một mỹ nhân như sách vở ghi chép đến mười phần, mặt trái xoan xinh đẹp, được khảm lên đó là đôi mày rậm mắt to, mũi giống như loan câu, môi hồng đào, bộ dạng ngồi trên giường nũng nịu thật đáng yêu, Ngũ hoàng tử thỉnh thoảng đến thăm nàng...nói không chừng...là đã ái mộ nàng từ lâu rồi nha... (nhamy: tự kỷ...lại xuất hiện thêm một mỹ nhân tự kỷ rùi!!!)
"Mai Hương à, Ngũ hoàng tử điện hạ đến thăm con" Theo âm thành mười phần hưng phấn của Hàn Vương, Lý Minh chân thành giẫm chân tiến đến, vừa vặn lúc nhìn thấy Mai Hương liễu yếu dựa vào thành giường.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy)
Trong nháy mắt Mai Hương lại yếu xuống, gắt giọng, "Minh ca ca nói mà không giữ lời, Mai Hương bệnh đã vài ngày rồi, lúc này mới chịu đến thăm Mai Hương"
Lý Minh cũng không như nàng dự đoán, là bắt đầu từ tiếp xúc ngôn ngữ bình thường đi đến quan tâm ân cần, ngược lại sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, "Nghe phụ vương ngươi nói ngươi ngã bệnh mà không uống thuốc?" rồi lại nói tiếp, "Tốt lắm, vậy mọi chuyện nói sau đi!" Dứt lời, xoay người rời đi.
Mai Hương tắc lưỡi, trừng to mắt nhìn qua cửa, đây là có ý gì?
Tiểu Nguyệt vội vàng an ủi, "Tiểu thư, ý của điện hạ là ngài phải nhanh khỏe lên, khỏi bệnh rồi điện hạ mới có thể gặp ngài a"
Mai Hương bừng tỉnh đại ngộ, cấp bách hô lên, "Mau...mau đem thuốc của lại đây..."
Hàn vương ở một bên, mắt sáng người hữu thần nhìn qua, như vậy là được rồi sao? Ngũ hoàng tử điện hạ không khỏi quá anh minh thần võ rồi, sớm biết lời nói như vậy có thể làm cho Mai Hương uống thuốc, mình cần gì phải hao tốn tâm tư thỉnh hắn qua phủ đây? Aiz...quả nhiên là người phải già đi rồi.
Lý Minh vừa mới đi ra cửa, liền nghe được tiếng Vân Vụ la to "Công tử, chờ ta một chút!"
Hắn xoay người nhìn lại, di...người đâu?
"Công tử, ta nghe nói ngươi không phải là người của vương phủ, mà là người trong hoàng cung! Công tử, dẫn ta đi đi, ta quen sống khổ sở, thật vất vả mới gặp được người có tiền, ta phải nắm bắt cho thật tốt nga"
Lý Minh cúi đầu nhìn, chỉ thấy Vân Vụ ôm bắp đùi mình thật chặt không chịu rời đi, muốn giật chân ra khỏi đôi tay nàng nhưng không hề nhúc nhích, được rồi...hắn đã đánh giá thấp khí lực của nàng rồi, hắn nhíu mày nói, "Ngươi có biết hoàng cung hiểm ác không, ngươi ở tại chỗ này còn tốt hơn nhiều so với việc cùng ta tiến cung"
Vân Vụ lắc lắc đầu, "Đừng sợ đừng sợ, chỉ cần là nơi có tiền, cái gì ta cũng không sợ"
Lý Minh hoàn toàn hết chỗ nói rồi, khi Vương Chính Văn chạy tới, lại đúng lúc chứng kiến nữ nhân này đang ôm bắp đùi chủ tử của mình thật thô lỗ thì hắn càng đối với ưu điểm duy nhất còn sót lại của nữ nhân này xóa sạch không còn dấu vết, nhưng mà đợi chút...Tại sao mình lại thấy nàng ta còn có ưu điểm?
"Như vậy đi, trong cung sẽ có đợt tuyển tú nữ, sau đó sẽ chiêu mộ tân cung nữ, đến lúc đó ngươi báo danh vào cung là được". Lý Minh suy nghĩ, chung quy hắn không nhẫn tâm ghét bỏ nàng được, nên rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp ứng phó.
Vân Vụ đột nhiên đứng dậy vỗ vỗ bụi bám trên người, sau đó, vỗ vỗ trên người Lý Minh, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh ào ào, đây chính là bàn tay mà nàng vừa đập qua đất, "Ngươi nói sớm một chút thì ta không phải vất vả rồi. Công tử...tạm biệt...không tiễn a!"
Khóe miệng Lý Minh rụt rụt, quả nhiên, chính hắn đã đánh giá thấp nàng rồi, hắn cho rằng nàng sẽ như loại nữ nhân bám dai, thuận tiện liền nói cuộc đời này của nô tỳ chỉ cần có thể đi theo bên cạnh công tử, rót trà dâng nước cho công tử thì nô tỳ sẽ vô cùng thỏa mãn, còn nữa...nữ nhân đó sẽ nước mắt đầy mặt, hi vọng hắn nhìn qua nàng thêm một lần nữa.
Ai ngờ...chính hắn hảo tâm an bài cho nàng một chỗ ở, hồi báo của nàng chính là, "Vì sao ngươi còn chưa đi?"
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy)
Ngày kế, phòng khách Hàn vương phủ giờ này đang có một vị khách không mời mà đến trước đây...
Hàn Vương gắp một miếng thịt bò trên bàn bỏ vào chén Mai Hương, cười híp mắt nói, "Mai Hương a, con ăn cơm nhiều vào, ngày mai hạ triều, phụ thân liền đi thỉnh Ngũ hoàng tử tới thăm ngươi được không?"
Ánh mắt ảm đạm của Mai Hương trong nháy mắt tỏa sáng, "Thật sao?"
Hàn vương cười tủm tỉm như cũ, nhìn qua nữ nhi ngoan của mình mà gật đầu, nên biết rằng thỉnh Ngũ hoàng tử điện hạ có bao nhiêu khó khăn, mỗi lần muốn mời đều phải đào bảo bối của mình đưa ra cho hắn, mới có thể ôm hắn tới đây, nhưng là vì nữ nhi bảo bối của mình, dù cho táng gia bại sản, hắn vẫn cam tâm tình nguyện.
(nhamy: Hàn đại lão gia, có biết bao cặp mắt đang nhìn ngài a...)
Được rồi...Còn chưa tới mức độ táng gia bại sản, hắn thừa nhận, hắn vẫn chưa vì nữ nhi mà làm ra được trình độ như vậy, mấy ngày nữa hắn sẽ đi thăm nhà của các tiểu quan, lưu được cái gì thì lưu, như vậy thì tất cả đều vui vẻ.
"Được được được, con lập tức ăn cơm!" Rốt cuộc Mai Hương cũng vui vẻ ra mặt, Hàn vương mừng rỡ, hắc hắc..mình cũng có thể làm cho nữ nhi cao hứng, hắn không khỏi càng bội phục chính mình.
"Oa...có cơm ăn tại sao có thể không gọi ta một tiếng chứ?" Vân Vụ sải bước đi đến, đặt mông ngồi trên ghế dựa, đưa tay bắt lấy gà quay trong mâm, gặm từng chút một.
Hàn vương nổi trận lôi đình, tức miệng chửi ầm lên, "Làm càn, tiện tỳ, đây là chỗ mà ngươi nên tới sao?"
Lúc này mặc dù Vân Vụ đã đổi lại trang phục nha hoàn, nhưng lại mang bộ dạng của một chủ nhân, "Hàn vương, ngươi không có suy nghĩ à. Nhiều thức ăn ngon như vậy, cũng không bảo ta một tiếng, nếu không phải ta nghe mùi thức ăn mà chạy tới đây, ngươi dự định khi nào mới gọi ta a?"
"Ngươi..." Hàn vương đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn nàng, đây chính là người Ngũ hoàng tử điện hạ mang tới a, nếu như đắc tội, Ngũ hoàng tử không thèm để ý tới Mai Hương nữa thì nên làm thế nào cho phải đây.
Đang lúc hắn suy tư, lại nghe Mai Hương tức giận hô to, "Ngươi là ai? Cút ra ngoài cho ta" Tựa hồ như còn muốn mắng thêm điều gì, miệng mở to lại bị một đống thức ăn chặn lại.
Hàn vương ngoái đầu nhìn thoáng qua, mắt to của Mai Hương trừng lên xoay vòng vòng, trong miệng còn có một chân gà to, nói không ra lời, tay thì chỉ vào Vân Vụ, người mà đang ngồi im không hề động đậy, Hàn vương quá sợ hãi, "Người đâu, mau đi mời đại phu a..."
Ngày thứ ba...
Trong phòng khách vẫn còn vị khách không mời mà đến đang ngồi, Hàn vương trầm mặt tức giận mà không dám nói, Mai Hương thì trên miệng đang bọc một tầng băng vải nên cũng không nhìn ra vẻ mặt gì, nhưng con mắt thì đang nhìn chằm chằm.
Hàn vương nhìn nàng ăn cực kỳ ngon miệng, nhịn không được nên nhấc đôi đũa trong tay, cũng muốn thử một miếng, ai ngờ Vân Vụ thuận tay nhấc đôi đũa gật gật đầu, "Đa tạ đa tạ"
Khóe miệng Hàn vương co giật, mãnh liệt trợn trắng mắt...
Ngày thứ năm...
Hàn vương cùng Mai Hương hướng về người đối diện cười âm u, Hàn vương mở miệng, "Hôm nay đều là thức ăn chay, chỉ có một món mặn, cũng giống thức ăn của gia đinh trong vương phủ. Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân Mai Hương, cho nên..."
"Không ủy khuất...không ủy khuất!" Vân Vụ lấy đôi đũa ra vừa ăn vừa nói, "Ta không kén chọn đâu"
Hàn vương cùng Mai Hương nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu cầm đôi đũa muốn gắp món mặn ở giữa bàn, lại chưa từng nghĩ tới bàn tay Vân Vụ đưa lên, kéo món ăn mặn trực tiếp đổ hết vào trong chén của mình, mặt không đổi sắc, "Ôi chao...ngày giỗ kị sát sinh các người không biết sao? Ta là người lương thiện nên sẽ giúp các người phân ưu, các người nên dùng món chay là tốt nhất"
Hàn vương và Mai Hương cùng nhau té ngửa trên mặt đất, một lần nữa, hoàn toàn bị đánh bại...