Nạp Lan Lạc vừa mới đi vào Dương Quang điện, liền nghe được hai tiểu tri kỷ trăm miệng một lời nói, "Gia, tiểu nhân cứ tưởng người đã chết rồi?" Hắn hừ nhẹ một tiếng. "Hai người các ngươi, nghĩ gia chết như vậy à?"
"Ách..." Nịnh nọt sai chỗ, Hòa Phong lập tức chân chó tiến lên hỏi thăm ân cần, sợ thời gian dài, làm cho gia ghi hận trong lòng, "Tiểu nhân nghe nói Nhật Lạc các đã bắt được phản đồ, cũng làm cho tiểu nhân bị dọa thảm, vạn nhất nếu gia bị thương, tiểu nhân về sau cũng không dám nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường nữa"
"Gia, tiểu nhân cùng Hòa Phong vì chuyện Nhật Lạc các, mấy ngày nay ăn không biết ngon, người xem tiểu nhân đã gầy đến chỉ còn chút thịt, aiz..." Hòa Khí cũng phụ họa.
Khóe miệng Nạp Lan Lạc phát lên nụ cười, "A? Xem ra hai người các ngươi đích thật vì gia mà lo lắng, nếu đã như vậy, gia liền thưởng cho các ngươi hai mươi đại bản, cho các ngươi cũng nếm thử tư vị đau nhức của gia!"
"Ách... Chúng ta còn việc, đi làm trước!" Hòa Phòng cùng Hòa Khí lập tức biến mất không thấy dấu vết
Âu Dương Hách Thanh bước chân nhẹ nhàng đi tới, cười ha ha, "Vẫn là Nạp Lan có biện pháp, trị được hai tên lưu manh này!"
Nạp Lan Lạc híp mắt nói, "Sư phụ gia đâu?"
"Hắn a.." Âu Dương Hách Thanh trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cười gian nói, "Hắn đi lãnh cung an ủi nữ nhân của Hoàng thượng"
Nạp Lan Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, "Già mà không đứng đắn!"
"Tiểu tử thúi, ngươi nói ai?" Tiếu Thiên một thân y phục thái giám đi vào chính điện tức miệng chửi ầm lên, "Cẩu hoàng đế nhiều nữ nhân như vậy, người người xinh đẹp như hoa, lão tử thấy các nàng điềm đạm đáng yêu, nói vài lời an ủi riêng tư mà bị gọi là già không đứng đắn à?"
Nạp Lan Lạc nhìn thấy sư phụ mình tới đây cũng không làm cái đại lễ gì, ngược lại bỏ đá xuống giếng nói, "Nói vài lời thôi mà, những năm này gia vì ngươi mà xử lý biết bao nhiêu con cháu tương lai của ngươi, ngươi biết không? Hừ..."
Mặt già của Tiếu Thiên đỏ lên, mặc dù võ công cái thế, tài hoa hơn người, nhưng độc nỗi hai tật xấu ham mê nữ sắc và tham rượu là không bỏ được. Hắn giương miệng rộng, cũng không biết còn có thể nói cái gì, "Đều do..." Đương nhiên, tựa hồ như ông trời trên cao cũng không cho hắn cơ hội giải thích, Hòa Phong hấp tấp xông vào nói, "Gia, Cao Đức Đại Dương đến đây. Giống như là mang đồ ngài được ban thưởng đến"
Nạp Lan Lạc gật đầu đầy ý tứ sâu xa, "Ừ? Không sai! Ai đến cũng không cự tuyệt, nhớ phải kiểm kê thật tốt mới là chuyện quan trọng!"
Cao Đức Đại Dương cười ha ha đi vào chính điện, sau đó hành lễ với Nạp Lan Lạc theo quy định, bởi vì trước khi đi đến Dương Quang điện, Hoàng thượng đã ngàn dặn vạn dò, phải luôn mỉm cười, không muốn cười cũng phải nhếch hàm răng ra, vạn nhất chọc Nạp Lan Lạc, thì thân làm Hoàng thượng như hắn cũng chịu không nổi
"Những thứ này đều là phần thưởng Hoàng thượng ban cho ngài, mời ngài kiểm kê, ngoài ra, Hoàng thượng còn ban cho ngài năm vũ cơ hiện đang đứng ngoài điện, nếu điện hạ muốn gặp, nô tài sẽ cho bọn họ đi vào"
"Không cần, chính điện của thế tử điện hạ chưa bao giờ cho nữ nhân tiến vào, nô tài sẽ tự xử lý, điện hạ thấy được không?" Hòa Phong lập tức nói.
Nạp Lan Lạc không mở miệng, hiển nhiên cũng đã cam chịu.
Cao Đức Đại Dương nhếch môi, có chút lúng túng, nhưng nhớ tới lời Hoàng thượng đã nói, nên vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, "Hoàng thượng còn dặn nô tài nhất định phải nói cùng thế tử điện hạ một tiếng, lần này cũng đừng làm cho từng vũ cơ biến mất từng người một, nếu không thích, có thể trả về là được rồi"
"Bản thế tử biết rồi, bản thế tử chỉ là chơi đùa chút thôi, cho... Hoàng thúc, tựa hồ... không thỏa đáng rồi?" Nạp Lan Lạc nói.
Cao Đức Đại Dương cười khổ trong lòng, nói chuyện cùng Nạp Lan Lạc thì đầu óc phải chuyển mau một chút a.
"Chuyện này... Nô tài cũng là nghe theo lời phân phó của Hoàng thượng!" Cao Đức Đại Dương rốt cuộc cũng đã tìm ra một lý do thích hợp, "Thế tử điện hạ, người xem xem, có vật nào còn thiếu hay không thì nói với nô tài một tiếng, nô tài sẽ cho Nội thị cục mang qua ngay"
Nạp Lan Lạc khoát khoát tay, "Không thiếu, chỉ là không biết Cao công công có thiếu hay không?"
Cao Đức Đại Dương mê mang. Hắn thiếu cái gì ta?
Con ngươi Hòa Phong đảo một vòng, lập tức nói, "Gia, tiểu nhân cùng Cao công công đều thiếu"
Cao Đức Đại Dương vừa nghe xong sắc mặt liền ẩn hồng, ấp a ấp úng nói, "Nô tài... nô tài cáo lui!"
"Ừ, đi xuống đi! Cao công công có thể nhớ rõ, lần sau khi đến Dương Quang điện của bản thế tử, chớ trộm ăn cái gì. Bởi vì bản thế tử không thích người ngoài dòm ngó nhà ta!"
Cao Đức Đại Dương vội vàng im lặng, chạy mất dép, xong rồi xong rồi, lần này nét mặt già nua của hắn coi như bị ném đi rồi!
Khóe miệng Nạp Lan Lạc quyến rũ, "Hòa Khí, thích thì cứ tùy tiện chọn đi, thưởng cho ngươi!"
Hòa Phong tặc lưỡi, cười bỉ ổi, "Cám ơn gia, bất quá, gia, nô tài là Hòa Phong! Ngài lần này lại nói sai rồi. Hắc hắc..."
Khóe miệng Nạp Lan Lạc rụt rụt, người anh minh thần võ như hắn lại cũng có thời điểm bị hai người này uốn nắn một phen, bọn hắn không ngừng cường điệu chính mình tên gì, không phải tên gì!
"Mấy người các ngươi ở tại nơi này đi, nếu gia không có dặn dò, các ngươi cũng không cần đi đến chính điện!"
Đây là điện kề bên Dương Quang điện, Hòa Khí đang dương dương tự đắc dạy dỗ năm vũ cơ, "Nếu có một ngày gặp được gia, nhớ rõ phải cách xa gia ba thước, nếu bước tới gần, đừng trách không biết vì sao mình mất mạng"
"Chúng nô tỳ đã biết!"
Nữ tử xuất sắc nhất giữa đám vũ cơ, Nhân Niệm, ngước mặt lên cười một tiếng, làm cho trái tim nhỏ của Hòa Khí cũng bị lỡ một nhịp, vội vàng lùi về sau một bước, nghĩ thầm, trong cung vẫn còn lại một nữ nhân đẹp như vậy à, khuôn mặt nhỏ vội vàng đỏ lên, không thể không liếc mắt nhìn thêm một cái, mà nhìn thấy nhiều lại chảy máu mũi.
"Tiểu công công..." Thanh âm Nhân Niệm mỉm cười êm tai, làm cho Hòa Khí không khỏi lưu luyến quên cả đường về, "Ha ha, tỷ tỷ còn có chuyện gì?"
Nhân Niệm đến gần lỗ tai Hòa Khí thở ra một hơi rồi nói, "Tiểu công công, ta gọi là Nhân Niệm, không biết tiểu công công tên gì nha?"
Hiện tại Hòa Khí chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đây có được coi là bị nữ nhân đùa giỡn hay không? Nàng đi đến gần hắn như thế cũng không sao, nhưng tại sao tay còn sờ loạn trước ngực của hắn? Này... hắn phải làm thế nào cho đúng đây?
"Hòa... Hòa Khí"
"Tên rất hay a, Hòa Khí công công, nếu thế tử điện hạ có nhắc tới chúng nô tỳ, mong rằng công công có thể nói tốt vài câu trước mặt điện hạ, được không?" Nói xong liền kín đáo nhét một thỏi vàng vào tay Hòa Khí.
Hòa Khí nhíu mày, "Nhân Niệm tỷ tỷ cảm thấy công công ta là loại người cầm đồ của người khác mà không làm việc cho người sao?"
Nhân Niệm thản nhiên cười, "Đương nhiên không rồi!"
"Sai! Ta là như vậy..." Dứt lời, hắn lui về sau một bước, Nhân Niệm đang dựa vào hắn thiếu chút nữa ngã xuống, chỉ thấy Hòa Khí nhẹ phất ống tay áo tiêu sái rời đi.
Sắc mặt Nhân Niệm cứng đờ, này... này... thủ hạ Nạp Lan Lạc ai cũng đều như vậy a!
"Ngươi tìm lão ẩu? Khụ khụ khụ..." Ách bà tập tễnh đi đến.
"Thân phân của ta hình như bị người khác biết rồi!" Vân Vụ yên lặng nói.
"Nạp Lan Lạc?"
Vân Vụ giật mình nhìn bà ta nói, "Ngươi làm sao biết được?"
"Nạp Lan Lạc người này âm hiểm xảo trá, lão ẩu chỉ có thể đề nghị ngươi cách xa hắn một chút" Ách bà lại khụ khụ rồi nói tiếp, "Đúng rồi, còn có Tam hoàng tử Lý Tranh, ngươi có biết, hắn là người đã đưa người đã chết của Thu gia các ngươi lên đoạn đầu đài không!"
Vân Vụ không khỏi ngẩn người, lui về sau một bước, không thể tưởng tượng được nói, "Lại là hắn... Vì sao ngày đó ta chưa từng gặp qua hắn?"
"Hắn ở trong bóng tối, ngươi đương nhiên chưa từng gặp qua! Ngươi nghĩ sao khi cả nhà Thu gia đột nhiên bị diệt, chuyện oanh động lớn như vậy, nhưng vì sao lại không có người nào tra án, mà chuyện này ngược lại còn bị chìm xuống rất nhanh, đến cuối cùng thì cũng không còn người nào nhớ đến. Nếu không có người hoàng tộc giúp đỡ, há có thể bị đè xuống nhanh như vậy sao?"
"Cho nên, các ngươi để ta đến gần Lý Minh, cũng là cố ý?"
Ách bà ha ha cười một tiếng, âm thanh khàn khàn nghe có vẻ chói tai, "Lý Minh từng ở tại Thu gia các người, cũng quen biết Thu Nguyệt Lạc, ngươi lại cùng trưởng tỷ giống nhau, hắn quá mức thông minh, liền có thể đoán được ngươi cùng Thu gia có quan hệ, cho nên, chắc chắn hắn sẽ âm thầm giúp ngươi, vì sao lại không làm đây?"
"Đến cùng ngươi còn biết bao nhiêu chuyện?" Vân Vụ lạnh lùng hỏi.
"Về sau, lão ẩu sẽ báo cho ngươi toàn bộ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nói những thứ này thôi, ngươi chỉ cần biết, lão ẩu sẽ giúp ngươi báo thù. Khụ khụ khụ...."