Cung Phi Thượng Vị Ký

chương 150

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhã Hiền Phi

Beta: Nga Dung Hoa

Vốn tưởng tĩnh dưỡng hai ba tháng là có thể rời khỏi làng chài nhỏ, nàng không nghĩ tới chuyện mình phải trì hoãn thêm một thời gian dài.

Đang là đầu thu, trời mưa liên tục mấy trận, ngày hè khô hạn đã dần biến mất.

Thời tiết mấy ngày sau mưa rất tốt nhưng thân thể của nàng lại không mấy khấm khá. Mỗi khi nàng nghe mùi thức ăn từ bếp của lão phu nhân, dạ dày liền trở nên không khỏe. Đến lúc ăn cơm trưa, nàng còn chưa kịp động đến canh cá đã cảm thấy buồn nôn, cả người đều mệt mỏi đau nhức.

Lưu dược tiên được mời đến bắt mạch cho nàng. Lưu dược tiên là tên đại phu gà mờ, bắt mạch được một lát liền lắc đầu. Lão phu nhân thấy thế có chút lo lắng: "Sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao?"

Lưu dược tiên liếc mắt nhìn Hạ Uyển Chi một cái, tuy rằng mặc áo trắng vải thô, dung mạo của nàng vẫn thật sự rất xuất chúng, hắn có vẻ rất sung sướng vui mừng.

Hạ Uyển Chi không thích người này, thu tay: "Nếu không nhìn ra bệnh gì thì mời trở về! Chắc cũng không phải vấn đề gì lớn!"

Trong lòng nàng hiểu rất rõ thân thể của mình, không yếu ớt đến độ nghe mùi cá liền muốn nôn mửa. Nàng nhẩm tính ngày từ lúc bị thương đến nay, đã hai tháng không có kinh nguyệt. Nàng không phải người lần đầu làm mẹ, đương nhiên biết trong bụng đã mang thai.

"Ai nói không phải đại sự, bệnh này của ngươi có vẻ rất nghiêm trọng, nếu chữa trị chậm trễ sợ sẽ..." Lưu dược tiên thấy nàng chẳng hề để ý nên có chút không vui, cố ý phóng đại mọi chuyện. Hắn nói có người cùng thôn nàng cũng mắc bệnh như vậy.

Lão bà tin là thật, sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi: "Mong Lưu dược tiên hãy xem xét, cứ việc chữa trị, tiền bạc không thành vấn đề."

Lưu dược tiên vừa lòng gật đầu: "Yên tâm, ta chính là dược tiên, không có chuyện ta không biết xem bệnh. Chỉ có điều bệnh này không phải là có bạc là có thể chữa khỏi, kỳ thật cô nương đây mang mệnh sát khí khắc người, tìm được thần tiên kháng mệnh là được."

Hạ Uyển Chi nhìn hắn đầy khinh miệt, hắn lại càng có hứng thú với nàng, cười nói: "Cô nương yên tâm, từ nhỏ ta đã kháng mệnh, không sợ sát khí của ngươi, chỉ cần..."

Lão bà không ngốc, lúc đầu còn có chút bán tín bán nghi, hiện giờ vừa nghe hắn nói đã biết hắn nói năng bậy bạ, lòng mang ý xấu, vội cầm chổi đuổi đánh hắn ra ngoài, ngay cả hòm thuốc cũng ném đi.

Lưu dược tiên chật vật đứng ở cửa: "Nếu các ngươi còn chưa tin thì chờ đi, không tìm được người kháng mệnh, chắc chắn không sống quá một tháng..." Lời nói còn chưa nói xong, cổng lớn đã đóng lại. Hắn bị những người khác trong thôn nhìn chằm chằm đến nỗi xấu hổ, vội nhặt đồ của mình lên, sửa sang quần áo, ra vẻ trấn định bỏ đi.

Lão bà trấn an: "Đừng nghe người nọ nói bậy, Uyển Chi sẽ không sao."

"Vâng!" Nàng gật đầu, nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: "Không phải làng trên có đại phu sao? Ngày mai Uyển Chi muốn đến khám thử." Nàng xoa xoa bụng, có chút không yên tâm dù sao nàng cũng không phải đại phu, không thể để việc gì bất trắc.

Ngày hôm sau, lão bà không yên tâm, cùng nàng đi đến chỗ Tần Lão Đầu bán ở làng trên. Từ làng chài nhỏ đi đến làng trên thật sự không gần, lại không có xe ngựa, con la hay xe bò cũng đều không có, bọn họ chỉ đành đi bộ.

Do Tần Lão Đầu đi lại thường xuyên nên không cảm thấy xa, Hạ Uyển Chi lại vô cùng mệt mỏi, đi vài bước lại dừng nghỉ một chút. Vì nàng không muốn làm chậm trễ Tần Lão Đầu bán cá nên vẫn cố đi sau cùng lão bà. Chờ khi nàng mệt đến nỗi mồ hôi đầy người mới tới được làng trên, Tần Lão Đầu đã bán được hết cá, còn nghe được không ít tin tức, nói là Hoàng Hậu mất rồi.

Hạ Uyển Chi nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nàng nhìn cánh tay của mình, xác định bản thân còn sống tốt mới rút ra kết luận: Tề Diệp không tìm được nàng, cho rằng nàng bị chết đuối nên mới chiêu cáo thiên hạ rằng nàng đã mất.

Nàng rất muốn hét to một tiếng nàng còn chưa có chết, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống, nàng không muốn bị mọi người coi như kẻ điên.

Y quán có không ít người, nàng cùng lão bà đợi ở một bên, lát sau mới đến phiên nàng xem bệnh. Đại phu là một vị lão nhân tóc trắng, bắt mạch cho nàng xong, cười nói: "Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã có thai, thai nhi được hơn ba tháng rồi. Có điều cơ thể có chút suy yếu, cần phải điều trị một thời gian."

Nàng gật gật đầu, nhìn đại phu kê đơn thuốc. Lão bà nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: "Đại phu nói Uyển Chi có thai?"

"Vâng!" Lão đại phu xoa xoa chòm râu, tiếp tục bốc thuốc.

Hạ Uyển Chi lại có chút bất đắc dĩ không biết tiếp theo nên làm gì. Nàng tưởng mình sẽ mau chóng được hồi cung, nhưng thai nhi trong bụng khẳng định không chịu nổi đường xa lặn lội. Suy nghĩ một lát, nàng quyết định ở lại, chờ sinh hạ hài tử hoặc chờ đến lúc Tề Diệp tới đón nàng.

Nàng mượn giấy bút của đại phu viết một phong thư, sau đó dò hỏi có ai đi thành Kim Lăng thì ra giá cao để họ đưa thư đưa đến Hạ gia trong kinh thành.

Nếu đưa vào hoàng cung sợ không biết sẽ rơi vào trong tay ai. Những nữ nhân trong cung nếu biết mình đang lưu lạc bên ngoài không chết, không chừng sẽ gây rố. Chưa nói đến chuyện ám sát, dù sao nàng vẫn phải cận thận thì hơn. Thêm nữa, hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng người nhà của mình, nàng vinh hoa, Hạ gia mới tiếp tục phồn thịnh, nàng tin cha mình sẽ không vứt bỏ nàng ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Lúc biết nàng quyết định ở lại dưỡng thai, lão bà rất vui vẻ, càng thêm chăm sóc nàng kỹ lưỡng. Chi phí ăn uống so với trước kia cũng nhiều hơn, dù sao nàng có thai, cũng không thể dùng thức ăn quá kém.

May là Hạ Uyển Chi còn có chút bạc, nếu không chỉ sợ bọn họ đói đến chết.

Từ lúc gửi thư về nhà đến nay nàng luôn thấp thỏm chờ hồi âm, mỗi lần Tần Lão Đầu đi lên làng trên bán cá, nàng đều dặn dò lão hỏi thăm tin tức. Hai tháng qua đi, làng chài nhỏ cũng bắt đầu quen với chuyện đón nghe tin tức từ Thành Kim Lăng. Còn nghe nói Hoàng Thượng đang xây cất lăng mộ ở Hoàng lăng, chuẩn bị đem Hoàng hậu đi an táng.

Nàng không biết hắn an táng người nào, còn bị mọi người ngộ nhận là chính mình!

Mang thai năm tháng, tuy bụng nàng đã phồng lên nhưng thân thể vẫn còn rất gầy yếu. Trong khoảng thời gian này nàng ăn uống không tốt lắm, dù đã chi thêm tiền nhưng so ra vẫn kém thức ăn của hoàng cung. Cơm canh đạm bạc nhưng nàng vẫn miễn cưỡng ăn nhiều một chút, coi như là để nuôi dưỡng hài tử trong bụng.

Thân thể tốt lên một chút, lão bà bắt đầu hầm canh cá cho nàng ăn mỗi ngày. Làng chài nhỏ cái gì cũng thiếu, chỉ có tôm cá là không.

Tuy đã vào tháng chạp nhưng mặt nước vẫn còn đóng băng. Năm nay hoa màu thu hoạch không tốt, bọn họ ăn uống cũng eo hẹp, tuy rằng mấy loại trang sức có thể đổi thành bạc nhưng hiện tại nàng cũng dùng gần hết.

Đã đến lúc phải chuẩn bị quần áo cho tiểu hài tử. Nàng không muốn lấy loại vải thô áo trắng cũ kỹ, vì thế nhờ lão bà mua một ít vải dệt, so ra chỉ hơn vải thô một chút, kém gấm vóc tơ lụa rất nhiều lần. Dù sao thì hài tử nàng sinh ra chính là con cháu hoàng gia, mặc kệ có gặp nạn hay không đều không thể để đứa bé chịu thiệt.

Mùa đông ở làng chài nhỏ vô cùng lạnh, trong phòng đốt nhiều củi lửa để sưởi ấm, căn bản không có tiền đốt lửa than. Nàng cũng biết hoàn cảnh trong nhà như thế nào, liền cùng bọn họ đốt củi gỗ sưởi ấm.

Tuy rằng nàng đã rất chú ý, tay chân vẫn bị nứt da. Trước kia lúc nàng biết Lâm Huệ bị nứt da đã thầm cười nhạo, không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày phải chịu cái lạnh tê tái. Còn một chuyện nữa, đã qua đêm trừ tịch, nàng vẫn không nhận được hồi âm. Nàng không thể không nghi ngờ lá thư kia hoàn toàn không được đưa đến Hạ gia, nếu không đã qua vài tháng, vì sao một chút tin tức cũng không có?

Nàng sống trong thôn mấy tháng, coi như là quen thuộc với những người ở đây. Người trong thôn phần lớn đều lương thiện, đối xử với nàng nhiệt tình. Chuyện nàng mang thai cũng không bị người ta bài xích bàn tán, có khi đến bờ sông giặt quần áo còn được nhiều người thương tình bụng lớn mà cầm thau giúp.

Nơi này không có tỳ nữ hầu hạ nàng, lão bà tuổi đã lớn, nàng cũng không nỡ để bà chăm sóc lo toan nên một số việc có thể nàng đều tự mình làm. Huống chi đã nhiều ngày sức khỏe của lão bà cũng không tốt, nàng càng phải phụ giúp nhiều.

Trên đường giặt đồ trở về gặp tên Lưu dược tiên kia, nàng làm bộ không thấy, tránh sang một bên. Ai ngờ Lưu dược tiên chưa từ bỏ ý định, mặt dày: "Cô nương đi giặt quần áo sao?"

Thấy nàng không để ý tới mình, hắn cũng không thấy mất mặt, đôi mắt gian ý nhìn nhìn bàn tay sưng đỏ cùng gương mặt xinh đẹp của nàng: "Hôm nay ta mang theo thuốc trị nứt da, có muốn ta cho cô nương một ít hay không? Trời đang rất lạnh nha, cô nương sao có thể để mình chịu lạnh được?"

"Cút, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!" Hạ Uyển Chi nhìn hắn đầy ghét bỏ, thanh âm lạnh lẽo: "Coi chừng ta gọi người đến!"

Thực ra Lưu dược tiên có phần sợ nàng, lần trước hắn động tay động chân bị nàng gọi cứu giúp, người trong thôn nghe được liền cầm gậy đuổi theo. Hắn sợ tới mức nhắm mắt mà chạy, suốt hơn một tháng không xuất hiện.

Lúc này hắn lại bắt đầu lên cơn.

Lưu dược tiên có chút kiêng kị dò xét xung quanh không dám lại làm càn. Nàng tạm yên tâm, cầm quần áo trở về phơi nắng.

Lần này lão bà bị bệnh hơi nghiêm trọng, nàng ra giá cao mời đại phu đến khám, kê mấy đơn thuốc mới tốt lên. Tần Lão Đầu luyến tiếc số tiền kia nên muốn gọi Lưu dược tiên đến, Hạ Uyển Chi không đồng ý, kiên quyết dẫn đại phu tới khám. Nàng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh lão bà, một tấc không rời. Lão bà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới có thể xuống giường, mà nàng đã từ một Hoàng Hậu nương nương sống trong nhung lụa biến thành kẻ làm việc nhà. Nếu Tề Diệp nghe được chuyện này không biết có đau lòng hay không...

Nhưng có lẽ hắn thật sự cho rằng chính mình đã chết!

Ngẫm lại, Hạ Uyển Chi liền cảm thấy mệt mỏi, tưởng có thể trở về rồi lại không thể trở về. Hiện nay bụng nàng rất to, sao có thể lặn lội đường xa. Nàng không đành lòng để thai nhi trong bụng mạo hiểm, đó chính là hài tử của nàng mà!

Vốn tưởng rằng thời gian trôi qua rất chậm, lại không nghĩ bụng nàng ngày càng lớn nhanh, thai nhi theo đó càng ngày càng sinh động. Từ sáng đến tối đều lăn lộn khiến nàng không có ngày nào không chịu khổ.

Xuân qua hạ đến, đã đến lúc nàng sinh nở. Có lão bà cùng sự trợ giúp của bà đỡ, nàng thuận lợi sinh hạ một vị tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp.

Bà đỡ cùng lão bà vui mừng nói với nàng, đây là hài tử xinh đẹp nhất mà bọn họ từng gặp qua.

Đứa trẻ được ôm đến bên người nàng, nghe trẻ con oa oa tiếng khóc, nàng cảm thấy rất mỹ mãn. Thật ra ban đầu nàng có chút lo lắng, dù sao sinh Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng là sinh trong cung, vô số ngự y bà đỡ chăm sóc, đương nhiên sẽ yên tâm hơn.

Hiện giờ thấy hài tử bình an, nàng thấy hạnh phúc vô cùng. Huống chi đứa bé này cũng không làm nàng khổ nhiều trong lúc sinh, đau đớn ba canh giờ đã ra ngoài.

Có điều sữa của nàng không nhiều, tuy lão bà nấu cho nàng không ít món ăn dinh dưỡng nhưng cũng không thay đổi nhiều. Tiểu Nguyệt Nhi uống sữa không no liền oa oa khóc lớn, nhưng tình trạng hiện tại của bọn họ làm sao có thể mời bà vú đến được?

Ba tháng đầu nàng thật sự chăm Tiểu Nguyệt Nhi không nổi, chỉ có thể nấu cháo bột đút cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn, nó chết sống cũng không chịu ăn, khóc lóc đến nỗi Hạ Uyển Chi vừa đau lòng vừa đau đầu. Kiên trì đút cho nó ăn cháo bột, cũng may cuối cùng Tiểu Nguyệt Nhi đã chịu ăn, không kén như trước. Ngoan ngoãn một ngày uống sữa một lần, còn lại đều ăn cháo bột, chỉ là lúc uống sữa cắn đau đến mức Hạ Uyển Chi phải nhíu mày.

Tiểu Nguyệt Nhi là nhũ danh, bởi vì đứa bé rất đáng yêu, đôi mắt không cười cũng giống trăng non, một cái liếc mắt là một cái xinh đẹp, cực kỳ giống phụ hoàng của nó. Lão bà yêu thích không thôi, Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi gọi mãi cũng thành tên.

Vì chăm sóc Tiểu Nguyệt Nhi, từ lúc nàng sinh sản xong, cả người đều trở nên gầy gò. Tiểu Nguyệt Nhi không được ăn đủ đồ bổ, lớn lên cũng khá ốm yếu, cứ ba ngày thì lại có hai ngày không thoải mái, nàng cực kỳ lo lắng. Vì thế tuy nàng muốn hồi cung nhưng lại sợ Tiểu Nguyệt Nhi không chịu đựng nổi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ Tiểu Nguyệt Nhi trưởng thành chút mới quay trở về.

Nàng lại tìm cơ hội cho người đi Thành Kim Lăng truyền tin, cũng giống như lần đầu, đều không có tin tức. Nàng biết làngười truyền tin không tuân theo hứa hẹn đưa thư đến, nên sau hai lần không có kết quả, nàng quyết định chờ Tiểu Nguyệt Nhi lớn lên thì hai người tự trở về.

Phía nam, mưa đầu hạ rất lớn. Đại khái năm trước khô hạn, năm nay nước mưa đến ào ạt, làng chài nhỏ liền dính vài trận ngập lụt.

Những trận lụt này đều không quan trọng, điều khiến những người trong nhà lo lắng là mái tranh bị cuốn đi mất. Mưa hạ to đến nỗi làm bay cả ngói, mưa giột không còn chỗ nào khô ráo, điều này làm Hạ Uyển Chi cảm thấy ưu sầu.

Sau khi trải qua một hai ngày, nàng kiến nghị Tần Lão Đầu mua chút mái ngói về lắp. Tần Lão Đầu thở dài, nói gạch ngói quá quý, dân chúng bọn họ sao có thể mua được gạch ngói.

Hạ Uyển Chi biết, năm mươi lượng bạc kia của nàng cũng không nhiều, sửa phía đông một chút, lắp phía tây một chút đã không còn thừa bao nhiêu. Nàng vốn giữ lại số tiền đó làm lộ phí, dù sao nơi này rất xa Thành Kim Lăng, lộ phí không thể thiếu.

Đây là lần thứ hai nàng vì tiền mà nhọc lòng, lần đầu tiên là lúc trốn khỏi nhà trước đây.

Thời tiết tốt lên, Tần Lão Đầu nhờ các nam nhân trong thôn giúp đỡ sửa chữa mái nhà. Trong phòng rất ồn ào, cũng rất dơ bẩn, nàng liền ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi ra ngoài chơi. Trong thôn còn có nhiều tiểu hài tử khác, tụ lại bên nhau trò chuyện cũng khá vui vẻ.

Người trong thôn thuần phác thiện lương, nàng ở làng chài nhỏ này cũng gần một năm, quen thuộc không ít, mọi người cũng thích tìm nàng nói chuyện.

Nàng quyết định nhờ mấy tên thương nhân đi Thành Kim Lăng đưa thư một lần nữa, tiền đặt cọc không nhiều lắm, nói bọn họ đến Hạ gia mới thu bạc. Nếu không phải những thương nhân bất lương đó nhận tiền không làm việc, thì thư mà nàng nhờ đem đi, vì sao một chút tin tức cũng không có?

Thời gian chớp mắt trôi qua, một mình nàng nuôi nấng Tiểu Nguyệt Nhi vô cùng vất vả. Quan trọng hơn là thể chất Tiểu Nguyệt Nhi yếu ớt, đại phu nói là do bị ảnh hưởng từ cơ thể mẹ. Nàng biết Tiểu Nguyệt Nhi như thế là vì lần nàng rơi xuống nước bị cuốn đi, trong lòng thật sự áy náy.

Nhiều lần chuẩn bị khởi hành trở về đều bị Tiểu Nguyệt Nhi trì hoãn. Sức khỏe đứa bé không tốt, Hạ Uyển Chi không dám khởi hành, chỉ phải hoãn rồi lại hoãn. Cứ như thế một mùa đông đi qua, nàng vẫn còn ở làng chài nhỏ ở, Tiểu Nguyệt Nhi đã biết gọi mẫu thân.

Tiểu Nguyệt Nhi thực thông minh, mở miệng nói chuyện rất sớm, hiện nay đã bắt đầu bi bô tập nói. Hạ Uyển Chi nghe xong rất vui vẻ, không có việc gì làm sẽ nói chuyện cùng nàng, dạy nàng cách gọi người khác. Tần Lão Đầu cùng lão bà cũng cưng chiều nó, có cái gì ăn ngon đều giữ lại cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn.

Mỗi ngày Hạ Uyển Chi đều nhóm lửa, Tiểu Nguyệt Nhi nằm trong giỏ tre xoay xoay cái chong chóng. Đồ chơi là do Tần Lão Đầu đi chợ mua tặng, Tiểu Nguyệt Nhi rất thích, giữ lấy không buông tay.

So với hai vị hoàng huynh, đồ chơi của nó thiếu thốn đến đáng thương, chỉ có một cái trống bỏi, một cái chong chóng. Dù sao bọn họ không có tiền, làm sao mua được nhiều đồ chơi?

Mùa đông chưa qua, nàng muốn trở về, Tần Lão Đầu cũng không cho các nàng trở về. Nói chờ đầu xuân thời tiết tốt lên hẵng đi, hiện giờ trời giá rét, thân thể sẽ không chịu nổi.

Tuy rằng nàng gấp gáp muốn trở về nhưng cũng không thể không bận tâm đến sức khỏe Tiểu Nguyệt Nhi, đứa nhỏ chắc chắn không chịu được vất vả.

Mùa đông cực kỳ lạnh, nàng đắp mấy lớp chăn vẫn thấy lạnh. Hôm nay nàng lại cảm thấy có chút nóng, hài tử trong lồng ngực đỏ như một khối than, nóng đến nỗi đổ rất nhiều mồ hôi.

Hạ Uyển Chi cảm thấy kỳ quái, sờ người Tiểu Nguyệt Nhi, gần như phỏng tay. Nàng sờ trán của chính mình, thầm than, vội vàng rời giường đánh thức Tần Lão Đầu.

Nhìn hai bầu má phồng lên đỏ rực và vẻ mặt bệnh trạng của Tiểu Nguyệt Nhi, lòng nàng nóng như lửa đốt, lo lắng không thôi. Lúc này đang là nửa đêm, hài tử vẫn luôn sốt cao chắc chắn là xảy ra chuyện, trong thôn đã có rất nhiều hài tử chết vì sốt cao, ngay cả hài tử nhà Tần Lão Đầu cũng vậy.

Tần Lão Đầu biết không thể trì hoãn, nhanh chóng quyết định đưa đi chỗ Lưu dược tiên gần nhất khám bệnh. Nàng gật đầu tán đồng, bọc Tiểu Nguyệt Nhi lại để khỏi cảm lạnh, hai người một trước một sau rời đi.

Tiểu Nguyệt Nhi có vẻ cảm thấy khó chịu, trên đường khóc nấc liên tục, yếu ớt gọi "mẫu thân..."

Nàng nghe thấy thế trong lòng đau đớn, chỉ hận không thể thay hài tử chịu đựng.

Đi đường khó khăn một hồi lâu mới đến nhà Lưu dược tiên, ai ngờ Lưu dược tiên ghi hận bọn họ. Hắn nói hắn không xem bệnh cho Tiểu Nguyệt Nhi, Tần Lão Đầu nói bao nhiêu lời hay hắn đều không đáp ứng, càng không nói đến chuyện bỏ nhiều tiền.

Thấy Hạ Uyển Chi gấp đến nỗi muốn khóc, hắn mới vui sướng mở miệng: "Chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ giúp nữ nhi của ngươi bình yên vô sự."

Hạ Uyển Chi tức khắc lạnh nhạt, không nghĩ tới hắn lại là loại đê tiện tiểu nhân, "đợi cháy nhà mà đi hôi của" này. Trước kia nàng cảm thấy hắn không phải người tốt, hiện tại quả thực là cầm thú.

Tần Lão Đầu không thể nuốt cơn giận, nhảy dựng lên, hung hăng đánh cho Lưu dược tiên một cái, sau đó kéo Hạ Uyển Chi đi đến làng trên xem bệnh. Nàng không dám trì hoãn, bước nhanh theo Tần Lão Đầu, nghiêng ngả lảo đảo, không sợ giá lạnh, đi đến gõ cửa cổng nhà đại phu làng trên.

Đại phu vẫn còn hảo tâm, thấy dáng sốt ruột của bọn bộ, vội cho bọn họ vào nhà, bắt đầu chữa trị cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi khóc nức nở yếu ớt, Hạ Uyển Chi lòng như đao cắt.

Đại phu chữa trị một phen, nhờ phu nhân của hắn đi sắc thuốc, phần hắn đổ rượu vào nước, từ từ lau người cho Tiểu Nguyệt Nhi, giúp nó hạ nhiệt độ.

Hạ Uyển Chi nhìn trên người Tiểu Nguyệt Nhi đỏ rực, biết hắn dùng sức rất mạnh, đau lòng đến nỗi tự mình đến lau rửa cho con bé. Tiểu Nguyệt Nhi có vẻ không thoải mái, cả đêm làm làm ầm ĩ, uống thuốc phun ra vô số lần, đứa bé mệt mỏi đến nỗi không thể ngoan ngoãn được một phút.

Đại phu canh giữ được một lát, nói nếu là hài tử có thể sống qua đêm nay coi như giữ được mệnh, nếu không thì nàng nên chuẩn bị tâm lý. Nàng vừa nghe, thiếu chút nữa ngất xỉu, liền quỳ trên mặt đất cầu đại phu cứu đứa nhỏ. Đại phu nói hắn đã tận lực, tất cả đều chỉ có thể dựa vào tạo hóa của Tiểu

Nguyệt Nhi.

Hạ Uyển Chi tức khắc cảm thấy trời đất suy sụp, quỳ trên mặt đất khẩn cầu trời cao không đối xử với nàng quá tàn nhẫn, không được mang nữ nhi của nàng đi.

Nàng không ngủ, chỉ ở bên cạnh chăm sóc không ngừng, liên tục chà lau thân mình Tiểu Nguyệt Nhi để hạ nhiệt độ. Nhìn trời dần dần sáng, Tiểu Nguyệt Nhi vốn đỏ rực cũng dịu đi rất nhiều, không còn dọa người như đêm qua. Nàng âm thầm thở ra, dịu dàng thay cái khăn đắp trên trán cho Tiểu Nguyệt Nhi, nàng biết hài tử đã tỉnh dậy một cách kiên cường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio