Editor: Tiểu Chi (leanchib):>
Beta: Biuti & HueKhanh
Yến hội Đoan Ngọ lần này Thái Hậu giao cho Hạ Uyển Chi xử lý, nàng gọi mấy vị quản sự vào, phân phó vài câu rồi để cho bọn họ đi xuống xử lí. Vì an toàn, Hạ Uyển Chi không tổ chức hoạt động gì mới, vẫn giống như trước là xem diễn uống trà.
Yến hội Đoan Ngọ trong Hoàng Cung vào mỗi năm đều rất náo nhiệt, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là vào buổi sáng, Hạ Hoa lại mang đến cho nàng một tin tức, Thái Hậu muốn mời một vị khách nhỏ tiến cung, còn là một vị khách xinh đẹp.
Yến hội bắt đầu, Hạ Uyển Chi nhìn thấy một nữ tử ngồi bên cạnh Thái Hậu, mỉm cười không nói gì cả.
Dùng cơm trưa xong, mọi người dời bước sang sân khấu nghe hát xem diễn, dưa và trái cây mọng nước đều được đặt ở trên bàn. Hạ Uyển Chi ngồi bên cạnh Tề Diệp, ánh mắt như có như không dừng lại ở trên người nữ tử kia. Nếu như nàng không nhìn lầm thì người kia chính là Triệu Tĩnh Di, về sau là Hiền phi nương nương?
Hiện tại Triệu Tĩnh Di chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, sau này nàng ta sẽ tiến cung. Vừa vào cung liền được Hoàng Thượng sủng ái, bởi vì nàng ta có dung mạo quốc sắc thiên hương, ngay cả Thái Hậu cũng yêu quý nàng, thật đúng là hô mưa gọi gió ở hậu cung.
Hạ Uyển Chi lại không ngờ rằng nàng ta xuất hiện nhanh như thế, âm thầm nắm chặt bàn tay, phát hiện ánh mắt Thái Hậu nhìn mình, nàng khẽ gật đầu chào bà một cái, sau đó nhìn lên hoa đán (ả đào) đang hát hí khúc trên sân khấu.
Về sau nàng ta phát sinh chuyện gì thì đã không còn trong phạm vi hiểu biết của nàng. Triệu Tĩnh Di xuất hiện làm dấy lên một hồi chuông cảnh báo cho nàng, cùng so sánh với Triệu Tĩnh Di, quả thật nàng không đẹp bằng nàng ta. Mỹ nhân Hậu cung như mây, từ trước đến nay Hạ Uyển Chi chưa bao giờ muốn dựa vào nhan sắc để tranh giành sủng ái.
Sau khi yến hội kết thúc, Hạ Uyển Chi rời đi cùng Tề Diệp, nàng sai Hạ Hoa đi hỏi thăm mội chút chuyện của Triệu Tĩnh Di. Tề Diệp nghe hát cả buổi trưa có chút mệt mỏi nên trở về Ngọc Long Điện nghỉ ngơi. Nàng quay lại Chiêu Hoa Cung, vuốt ve mặt tiểu hoàng tử, tâm sự nặng nề.
Lúc giữa buổi chiều Hạ Hoa tới báo, Triệu Tĩnh Di không đi về chung với người nhà, lúc này đang nói chuyện cùng Thái Hậu, Hạ Uyển Chi nhíu nhíu mày.
Ai ngờ không qua bao lâu, bỗng nhiên Quế Tú ma ma bên cạnh Thái Hậu tới nói, Thái Hậu giữ Triệu tiểu thư ở trong cung mấy ngày. Hạ Uyển Chi cười cười gật đầu, phân phó Hạ Bích tặng một ít đồ vật cho Triệu Tĩnh Di.
Buổi sáng lúc đi tới chỗ Thái Hậu thỉnh an, Hạ Uyển Chi thấy Triệu Tĩnh Di ngồi bên cạnh. Trông thấy nàng, nàng ta vội vàng đứng dậy hành lễ, cử chỉ vô phần khéo léo: “Thần nữ thỉnh an Uyển quý phi, Quý phi nương nương vạn phúc kim an!”
Ánh mắt lướt qua người tỏ vẻ biết nghe lời kia, Hạ Uyển Chi nói “Đứng lên đi, bộ dáng Triệu tiểu thư thật xinh đẹp. Khó có được Thái Hậu ban ân điển, Triệu tiểu thư cứ trò chuyện vui vẻ với Thái Hậu, có yêu cầu gì cứ việc phân phó là được.”
“Tạ Uyển Quý Phi quan tâm!” Giọng nói mềm mại, khuôn mặt khuynh thành, nhìn thế nào cũng đều làm người ta yêu thích.Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nói vài câu với Thái Hậu rồi rời đi.
Thái Hậu hỏi Triệu Tĩnh Di “Nhìn thấy Uyển Quý Phi này như thế nào?”
“Dạ! Quả nhiên như lời đồn, tối hôm qua chất nữ nhìn thấy Hoàng Thượng đặc biệt quan tâm Uyển quý phi, rất được sủng ái!” Triệu Tĩnh Di nhàn nhạt nói.
“Hừ! Được sủng ái thì sao, Hạ gia vọng tưởng leo lên đầu Triệu gia. Tĩnh Di, ai gia để ngươi ở lại trong cung không phải muốn cho ngươi du ngoạn, ngươi nên biết tâm tư ai gia.” Thái Hậu kéo tay nàng vỗ vỗ, nói “Gần đây Hoàng Thượng bắt đầu xa cách Triệu gia. Ai gia phải vì Triệu gia tính toán một phen.”
“Thái Hậu yên tâm, Tĩnh Di biết mình nên làm như thế nào! Sẽ không làm Thái Hậu thất vọng.” Tối hôm qua nương nàng có dặn dò nàng, lần này là cơ hội hiếm có, hậu vị bỏ không, phi tần lại không nhiều lắm. Mà nàng đã mười ba tuổi, vừa tới tuổi làm phi tần. Nếu nàng có thể mang đến niềm vui cho Hoàng Thượng, lại có sự giúp đỡ của gia tộc và Thái Hậu, nhất định ngồi trên vị trí Hoàng Hậu!
“Vậy thì tốt rồi!” Thái Hậu thấy nàng đã hiểu được, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò nàng cố gắng học tốt các quy củ trong cung. Khi có cơ hội thì có thể tiếp cận Hoàng Thượng.
Bữa tối Thái Hậu ở Thọ Ninh Cung làm một bàn thức ăn tinh xảo ngon miệng, cho người mời Tề Diệp đến. Tề Diệp tới Thọ Ninh Cung mới phát hiện ngoài Thái Hậu ra còn có một vị thiếu nữ thanh lệ, khuôn mặt tinh xảo, dáng vóc khuynh quốc khuynh thành, hắn không khỏi liếc mắt một cái.
Thái Hậu bất động thanh sắc, trong lòng âm thầm đắc ý. Bà biết nam nhân đều thích nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, tất nhiên đứa con trai này của bà cũng không ngoại lệ.
Triệu Tĩnh Di khéo léo hành lễ “Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!”
“Đứng lên đi, đều là người trong nhà không cần phải khách khí!” Tề Diệp trò chuyện vài câu. Biết nàng là nữ nhi Triệu gia, cũng là biểu muội của hắn.
Triệu Tĩnh Di hành lễ gật đầu “Tạ ơn Hoàng Thượng!” Bộ dáng ngẩng đầu phục tùng, mi mắt mông lung nhìn xuống làm cho người khác si mê.
Ba người ngồi xuống, Tề Diệp mở màn gắp thức ăn, các nàng mới bắt đầu dùng bữa. Lúc dùng bữa cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều tự mình ăn không hề nói chuyện.
Sau khi ăn xong, Triệu Tĩnh Di tự pha hai ly trà mang lên, một ly mang cho Tề Diệp, một ly khác là cho Thái Hậu. Thái Hậu thử uống một hớp, khen ngợi “Đã sớm nghe nói Tĩnh Di pha trà rất khéo, bây giờ được thưởng thức, xác thật không tệ, có hương thơm nhàn nhạt. Không biết Tĩnh Di pha trà như thế nào?”
Tề Diệp uống một ngụm, nhìn nàng cười cười “Quả thật không tệ!”
Triệu Tĩnh Di nghe vậy, trên mặt dần dần nóng lên, đứng dậy hành lễ nói “Thần nữ nghe nói sau khi tuyết tan thành nước, dùng nước đó pha trà rất ngon, vừa sạch sẽ vừa thơm ngát, liền gom góp nước tuyết đọc trên hoa mai. Trà hôm nay đó là dùng nước tuyết pha. Có thể được Hoàng Thượng, Thái Hậu khen ngợi là phúc khí của thần nữ.”
“Rất có tâm!” Thái Hậu cười nhìn Tề Diệp, nói “Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?”
“Rất khéo tay, điều này rất là đáng quý.” Tề Diệp cười cười. Rồi uống tiếp một ngụm trà “Không tồi!”Thái Hậu nghe được rất vừa lòng, nói “Hiện giờ ai gia cho Tĩnh Di ở trong cung mấy ngày, cũng tiện uống mấy chén trà do Tĩnh Di pha.”
“Đa tạ Thái Hậu hậu ưu ái!” Triệu Tĩnh Di ngọt ngào lên tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua Tề Diệp, mặt ửng hồng như hoa đào.
Tề Diệp nhìn nàng một cái, nhàn nhạt uống trà không nói gì.
Tề Diệp ngồi trong chốc lát, nhìn thấy canh giờ không còn sớm liền rời đi. Thái Hậu cũng không ngăn cản, dặn hắn không nên xem tấu sớ quá muộn.
Hạ Uyển Chi nghe nói Tề Diệp chỉ ngồi ở Thọ Ninh Cung một lát mà thôi. Nàng nhẹ nhàng thở ra, sai Hạ Bích chuẩn bị đưa súp bổ đi Ngự Thư Phòng.
Khi Hạ Bích trở về, nói đêm nay Hoàng Thượng lật bài tử của Lâm sung dung. Nàng nghe xong, tức giận đến sắc mặt đều biến đổi, nắm chặt khăn tay, thật lâu sau tâm trạng mới đỡ hơn. Đi nhìn tiểu hoàng tử một lát, sau đó rửa mặt chải đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Huệ bưng nước ấm rửa chân cho hắn, đôi tay dùng sức vuốt ve. Tề Diệp thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, Lâm Huệ nhìn khuôn mặt hắn hiện lên vẻ buồn ngủ, vẫn không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp hai chân cho hắn. Đến khi nước hơi lạnh mới đánh thức, nói “Hoàng Thượng, người hãy lên giường nằm!”
“Ừ!” Hắn mở mắt ra, nhẹ giọng đáp, Lâm Huệ đỡ hắn đứng trước giường. Hầu hạ hắn cởi quần áo, Tề Diệp nhanh chóng nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Lâm Huệ có chút thất vọng, liếc mắt nhìn Thái Vi một cái. Thải Vi hiểu ý, bỏ thêm một ít huân hương vào trong lò xông hơi.
Không biết qua bao lâu, Tề Diệp mở mắt ra thấy người bên cạnh đang ngủ ngon. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, nhịn không được đưa tay bao trùm bộ ngực mềm mại của nàng.
Lâm Huệ mở mắt ra, sửng sốt nhìn hắn “Hoàng Thượng!”
Tề Diệp không đáp, vuốt ve thân thể của nàng, đè nàng ở dưới thân. Cảm thấy cơ thể nàng thật mềm mại.
Cảm giác người bên cạnh đã ngủ say, Lâm Huệ mở mắt ra, nhìn dấu vết đỏ đỏ hồng hồng rải khắp cơ thể, nhịn không được cười khẽ một tiếng. Rón rén rời giường lau đi dấu vết trên người. Thái Vi tiến vào, đem mảnh vụn trong lư hương đổ ra ngoài. Sau đó mới mở cửa sổ ra để cho gió thổi vào.
Rửa mặt chải đầu một lát, cả người nàng thoải mái không ít. Lâm Huệ ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt tuấn lãng, trong lòng mềm nhũn. Ngón tay để trên mặt hắn, không dám chạm vào, chỉ dám phác họa từng đường nét trong không khí, nét mặt dịu dàng.
Thời tiết dần nóng lên, đột nhiên tiểu hoàng tử lại không thoải mái, cả ngày khóc nháo, ngự y bắt mạch, chỉ nói là ban đêm bị cảm lạnh. Tề Diệp trách phạt nhũ nương một phen. Hạ Uyển Chi không yên tâm cho người khác chăm sóc, cuối cùng nàng hạ quyết tâm tự mình chăm sóc tiểu hoàng tử. Tề Diệp cũng không có ý kiến gì.
Tiểu hoàng tử còn chưa đủ một trăm ngày, cơ thể rất yếu ớt. Cả ngày nàng vây quanh bé con, cho đến khi cơ thể tiểu hoàng tử tốt hơn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới mấy ngày nay không đi Ngự Thư Phòng thăm hắn, bèn sai Hạ Bích nấu nước ô mai đưa tới Ngự Thư Phòng.Còn chưa đi đến đó Hạ Uyển Chi đã thấy một thân ảnh vàng rực. Tề Diệp đứng ở trong đình, ánh mắt nhìn về phía trước, theo ánh mắt hắn nhìn lại, Hạ Uyển Chi thấy Triệu Tĩnh Di đang chơi đùa với các tỳ nữ ở cách đó không xa, là trò chơi bịt mắt bắt người mà các khuê nữ thích nhất.
Lúc này hai mắt Triệu Tĩnh Di buộc một dải lụa, bởi vì nhìn không thấy, đôi tay quơ quơ tìm kiếm ở không trung. Bộ dáng kia rất cẩn thận, nhưng vô tình hấp dẫn ánh mắt người ta.
Đã nhiều ngày nàng cũng nghe Hạ Hoa nói, Triệu Tĩnh Di rất thích đi dạo trong Hậu Cung, toàn bộ Hậu Cung cơ hồ đã bị nàng ta đi hết. Mà nơi nàng ta thích nhất là sân viện cách Ngự Thư Phòng không xa.
Thu hồi ánh mắt, nàng đi vào trong đình hành lễ nói “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!”
Tề Diệp quay đầu lại, nhìn nàng cười cười, kéo nàng đứng dậy “Sao lại đến đây, tiểu hoàng tử đã tốt hơn rồi sao?”
“Khá hơn nhiều rồi ạ. Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Nàng cười cười, vẻ mặt như lơ đãng nói “Triệu tiểu thư thật là ngây thơ hoạt bát!” Tề Diệp mỉm cười không đáp, nàng nói tiếp “Thần thiếp sai người làm nước ô mai cho Hoàng Thượng, người nếm thử xem có ngon không?”
Tề Diệp bưng nước ô mai uống một hớp, lại múc một muỗng cho nàng uống. Vốn dĩ Hạ Uyển Chi muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Triệu Tĩnh Di cách đó không xa, nàng mỉm cười lại gần uống nước ô mai hắn đút cho, nói “Thần thiếp còn muốn uống thêm một muỗng nữa!”
Tề Diệp cũng không tức giận, cười cười nhéo cái mũi nàng một cái, vẻ mặt sủng nịch. Múc tiếp một muỗng nước ô mai đút cho nàng. Nhìn thấy một màn này, Triệu Tĩnh Di chạy trối chết, ngay cả khăn bịt mắt rơi xuống cũng không biết. Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Hạ Bích một cái, Hạ Bích hiểu ý, lẳng lặng nhặt khăn tay lên cất kĩ.
Uống xong một chén nước ô mai, Hạ Uyển Chi đề nghị đi Ngọc Hồ một chút. Gió nhẹ phất phơ từ mặt hồ thổi tới, trên mặt nước trôi nổi đầy hoa sen, hai người đi một lát đã ở trong đình. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, đột nhiên nàng rất muốn vẽ.
Tề Diệp đứng ở sau lưng Hạ Uyển Chi, bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, cử chỉ thân mật viết lên giấy Tuyên Thành:
“Hoa sen trong bùn mà không bẩn.
Lá sen ngọt ngào theo gió lay.”
Tề Diệp đề câu thơ ở bên cạnh.
Hạ Uyển Chi nhìn trong chốc lát, mỉm cười nhìn hắn, sai Hạ Bích cẩn thận mang về dán nền (để treo).
Buổi tối Tề Diệp nghỉ ở Chiêu Hoa Cung, lúc Hạ Uyển Chi kỳ lưng cho hắn, phát hiện trên lưng hắn có rất nhiều vết cào, mấy ngày này hắn chưa từng nghỉ ở chỗ nàng, không có khả năng là nàng làm.
Những ngày qua, hắn chỉ lật thẻ bài một người một người. Đó chính là Lâm Huệ, nhất định là dấu vết nàng ta để lại.
Nghĩ Hạ Uyển Chi mím môi, oán hận chà mạnh lưng hắn, Tề Diệp bị đau, nói “Làm sao vậy?”
“Không sao ạ! Lưng người hơi dơ. Thần thiếp chỉ hơi dùng sức một chút.” Nhìn một mảnh ửng đỏ trên lưng, bất giác nàng nhẹ tay xuống.Ban đêm nàng trằn trọc, theo từng đợt ra vào của Tề Diệp để lại vô số vết cào trên lưng hắn. Tề Diệp bị cào rất kích thích, mỗi lần đều làm trong đầu nàng trống rỗng, tiếng rên rỉ càng mềm mại, liên tục cầu xin.
Sau một phen mây mưa, nàng cực kỳ mệt mỏi, Hạ Uyển Chi dựa vào trước ngực hắn mơ màng ngủ. Tề Diệp nghịch tóc nàng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền nắm lấy tay nàng nhìn nhìn, thấy móng tay nàng nhòn nhọn, thở dài, nói “Về sau không cho để móng tay!”
Nàng hừ hừ hai tiếng không nói chuyện, cọ cọ ở trên cổ hắn. Nằm trên người Tề Diệp, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói “Vẫn lưu lại đi! Trẫm thích!” Cái loại đau này cũng là cảm giác làm hắn thực tủy biết vị ().
() Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon (các nàng bảo không ngon đi:), nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng chính là đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa::
Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, thấy hắn đang muốn rời giường. Hạ Uyển Chi đứng dậy hầu hạ hắn mặc quần áo, thấy trên lưng hắn bị cào trầy da rướm máu, âm thầm đắc ý một phen. Giúp hắn tắm rửa thay quần áo, sau đó tiễn hắn đi lâm triều.
Buổi sáng đi thỉnh an Thái Hậu, Triệu Tĩnh Di nhìn nàng hành lễ, nàng cười cười hàn huyên vài câu. Thái Hậu không nói gì đã cho nàng lui xuống.
Trên đường gặp được Lệ phi cũng đi thỉnh an Thái Hậu. Lệ Phi nhìn nàng hành lễ nói “Thỉnh an Uyển quý phi!”
“Đứng lên đi!” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt gật đầu, đang muốn rời đi, Lệ Phi lại gọi lại nàng.
“Có lẽ Uyển quý phi đã gặp qua Triệu tiểu thư! Thái Hậu rất thích Triệu tiểu thư. Thần thiếp thấy hậu cung sẽ có thêm một vị muội muội!”
“Tin tức Lệ Phi thật là linh thông, cho dù có thêm một vị muội muội thì sao, ta chỉ sợ nàng ta dẫm lên đầu Lệ Phi nương nương. Thật ra ta cũng không lo lắng gì nhiều, có điều thêm một người, chỉ sợ ngay cả mặt Hoàng Thượng Lệ phi cũng không nhìn thấy!”
“Không thấy cũng là phúc khí của thần thiếp, so với Uyển Quý Phi mà nói, nếu đột nhiên có một người xinh đẹp như hoa, tuổi còn nhỏ đã tranh sủng Hoàng Thượng với Uyển quý phi, Hoàng Thượng thích ai còn chưa biết!” Lệ Phi cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Hạ Uyển Chi nói “Lệ Phi thật là nhàn nhã, có thời gian ở chỗ này suy nghĩ, không bằng tìm cách làm Hoàng Thượng vui lòng. Nghe nói Hoàng Thượng đã lâu không đi tới chỗ của Lệ Phi rồi, Lệ phi không sợ Hoàng Thượng sẽ quên mất ở trong cung còn có một vị Lệ phi nương nương sao?”
Nhìn bóng dáng rời đi, Lệ Phi tức giận dậm chân “Đừng đắc ý, một ngày nào đó ngươi sẽ bị thất sủng.”
Đặt tiểu hoàng tử ở trên giường, Hạ Uyển Chi ngơ ngác nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ. Lời nói của Lệ Phi đã đánh thức nàng, nếu Triệu Tĩnh Di tiến cung, nàng còn có thể độc sủng sao?
Nhớ tới cảnh hắn đứng trong đình nhìn Triệu Tĩnh Di, trong lòng Hạ Uyển Chi chua xót, đã biết hắn sẽ không thể thuộc về một mình nàng, nhưng nàng vẫn không nhịn được hy vọng xa vời.
Nếu trong lòng hắn có không có mình nàng, muốn nàng nhượng ra một vị trí cho những nữ nhân khác, chuyện như vậy sao nàng có thể nguyện ý được?
Trịnh gia lại nhờ người đưa tới không ít đồ vật quý hiếm, Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua liền đuổi người về. Trịnh Tu Viện vào lãnh cung rồi đừng hòng muốn trở ra. Bỗng nhiên mấy ngày sau, người của lãnh cung nói Trịnh Tu Viện bị bệnh, xin nàng cho ngự y qua nhìn xem, Hạ Uyển Chi cũng không ngăn cản, cho ngự y qua đó xem bệnh.
Ngự y từ lãnh cung trở về, nói là bệnh của Trịnh Tu Viện cũng không nhẹ, nàng cũng không có thắc mắc gì, để cho ngự y tiếp tục chẩn trị. Không biết làm sao người Trịnh gia lại nghe được “tiếng gió“. Trịnh phu nhân tặng vài phần lễ vật cho Hạ Uyển Chi, chỉ nói muốn gặp Trịnh Tu Viện.
Ban đầu Hạ Uyển Chi đã tính bỏ mặc, ai ngờ mấy ngày sau Hạ phu nhân đưa cho nàng một phong thơ, đại khái là muốn nàng giúp Trịnh gia, hứa sẽ gả nữ tử Trịnh gia cho Đại ca nàng.
Hạ Uyển Chi hạ lệnh xuống, để cho Hạ Bích chuẩn bị một phen, ở Hậu Cung tổ chức yến hội ngắm hoa, nữ quyến tam phẩm trở lên đều được vào cung dự tiệc, trong đó có cả Trịnh phu nhân.
Thừa dịp lúc mọi người nghe diễn ngắm hoa, Hạ Uyển Chi sai người mang Trịnh phu nhân đi lãnh cung.
Lãnh cung là nơi hiu quạnh nhất trong Hậu Cung, Trịnh phu nhân nhìn nữ nhi nguy kịch nằm ở trên giường bệnh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt bà. Trịnh Tu Viện phát hiện có người, vừa mở mắt ra liền thấy đó là Trịnh phu nhân. Vội vàng ngồi dậy nhào vào lồng ngực Trịnh phu nhân khóc lóc.
Thật lâu sau, Trịnh phu nhân mới đi ra ngoài, đang lau nước mắt, lại nhìn thấy Quế Tú ma ma với vài vị cung nhân đang đứng ở bên ngoài, sửng sốt một chút.
Mặt Quế Tú ma ma không để lộ cảm xúc gì, nói “Thái Hậu cho mời!”
Trịnh phu nhân thầm kêu không tốt, dù sao thân phận đối phương là Thái Hậu, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.