Editor:Bồ CôngAnh
Lâm Lập Hạ mở mắt, đập vào mi mắt là gương mặt yên bình say giấc của Lý Huyền.
Lý Huyền đang nằm sấp ở trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, lông mi thật dài lưu lại cái bóng hình cung nhàn nhạt ở trên mặt. Hắn đã cởi bộ y phục nhuốn máu ra, mà thay bằng một bộ xiêm y bằng vải thô, cho dù vậy thì bộ xiêm y bằng vải thô này cũng không che đậy được khí chất tao nhã của chính hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ của hắn. Nàng cũng không gọi hắn, cứ yên tĩnh quan sát gương mặt ngủ say của hắn như vậy.
Ngũ quan của Lý Huyền vô cùng tinh xảo, mày kiếm thon dài, mắt phượng hẹp dài luôn mang ý cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.
Người đời đều nói người môi mỏng chắc chắn sẽ bạc tình, Lý Huyền như thế, cũng vậy sao?
Có thể là phát hiện ánh mắt của nàng, lông mi của Lý Huyền run run, tiếp đó từ từ mở mắt. Trong mắt phượng là một mảnh sương mù, hắn cười cười ấm áp, giọng nói có chút khàn khàn mở miệng, "Đã tỉnh rồi sao?"
Lâm Lập Hạ gật đầu một cái nhìn về phía bờ vai của hắn, "Huynh không sao chứ?"
Lý Huyền liếc bả vai một cái, "Vết thương nhỏ mà thôi."
"Vết thương nhỏ?" Lâm Lập Hạ hơi tức giận, "Chẳng lẽ huynh không biết một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ sao?"
"Nàng vừa tỉnh, trước đừng tức giận." Lý Huyền đứng dậy đi đến mép bàn rót một chén nước cho Lâm Lập Hạ, xoay người cười như không cười nói."Vi phu biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."
Vi phu?
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ tới bản thân trước khi hôn mê gào lên một câu kia, đoán chừng là vị phụ nhân kia đã nói với hắn rồi. Nàng có chút không được tự nhiên muốn giải thích, "Ách, ta cái đó là…"
"Ta biết." Lý Huyền Nhất mang vẻ mặt "Ta hiểu hết", "Uống chút nước trước đi, nàng đã hôn mê hai ngày rồi."
Bàn tay vươn ra nhận lấy cái ly của Lâm Lập Hạ dừng lại một chút, cái gì? Nàng hôn mê hai ngày rồi? "Ta làm sao vậy?"
"Nàng bị rắn cắn." Lý Huyền nhíu mày, "Nếu không phải lúc A Khánh tẩu thay quần áo giúp nàng thì nhìn thấy vết thương trên đùi nàng, sợ là ngay cả nàng chết thế nào cũng không biết."
Lâm Lập Hạ có ngu hơn nữa thì cũng nghe ra được sự tức giận trong lời nói của hắn, nàng cười gượng, "Khi đó không phải là do ta hoảng quá sao, sao có thể chú ý tới những thứ này." Nàng nhớ hình như lúc ấy trên đùi có đau nhói một cái, so sánh với cái người đang sống sờ sờ bên cạnh, dĩ nhiên sẽ không để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng.
"Nói ngược lại nhẹ nhàng quá nhỉ, ta nghe A Khánh tẩu nói rắn biển này rất độc, thật may là lần này chúng ta gặp được nàng, nếu không cũng không còn mạng." Lý Huyền lành lạnh nói.
Lâm Lập Hạ thấy thế vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "A Khánh tẩu? Chính là nữ tử đã cứu chúng ta sao?"
Lý Huyền gật đầu một cái, "Chúng ta bị sóng biển đánh dạt vào một hòn đảo, nơi này cách kinh thành rất xa, cũng không biết lúc nào bọn họ mới có thể tìm được chúng ta."
Lâm Lập Hạ cười tủm tỉm nói, "Đây chẳng phải là ý muốn của huynh sao?"
Lý Huyền nghe vậy thì ngẩn người, trong mắt phượng dường như thoáng qua thứ gì đó.
Lâm Lập Hạ không đợi câu trả lời của hắn, mắt hạnh nhìn hắn miễn cưỡng nói, "Lý Huyền, huynh thật sự cho rằng ta không biết đây là kế hoạch tốt của huynh sao?"
Lý Huyền trầm mặc không nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút suy sụp, con mắt rũ xuống không thấy vẻ mặt.
"Huynh biết rõ hôm đó có thích khách lại cố ý mang ta đi cùng, không phải là muốn chơi trò khổ nhục kế sao, nhưng nào biết lại phát triển thành tình trạng như bây giờ." Lâm Lập Hạ cười lắc lắc đầu, "Cần gì chứ?"
"Cần gì?" Lý Huyền giương mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lập Hạ, không còn ôn hòa như bình thường, ngược lại nhiều hơn mấy phần bén nhọn bá đạo, "Nàng có biết, tại sao ta phải làm như vậy không."
Lâm Lập Hạ dời ánh mắt, "Ta..."
Ngón tay thon dài của Lý Huyền xoa nhẹ lên gương mặt của nàng, dịu dàng lại kiên định đối diện với ánh mắt của nàng, "Lập Hạ, nàng có biết, ta thích nàng."
Trái tim của Lâm Lập Hạ không thể khống chế mà đập lỡ một nhịp, nàng hơi hơi mấp máy môi nhưng không nói lời nào.
"Ta thích nàng, nhưng nàng thì sao?" Lý Huyền nhẹ giọng hỏi, "Ta biết rõ nàng không chán ghét ta, nàng cũng thích ta, nhưng thích của nàng lại không giống với thích của ta."
"Lúc ở cùng với nàng, ta cảm thấy bản thân vô cùng vui vẻ, khi rời khỏi thì trong đầu lại thời thời khắc khắc đều hiện lên gương mặt của nàng. Ta vô số lần muốn đụng chạm vào nàng, nhưng lại không dám, ta sợ bản thân mình sẽ dọa đến nàng."
"Ta biết rõ quá khứ hoang đường không dứt của nàng, mà cái ta nhìn thấy lại không phải cái quá khứ hoang đường đó. Ta biết mình càng phải thận trọng khi đến gần nàng, để cho nàng biết, ta khác với bọn họ."
"Ta không biết nàng đang sợ cái gì, nàng lo lắng do dự cái gì, nàng luôn duy trì ranh giới bạn bè với ta, nếu như không có một lần du hồ kia, ta căn bản không biết được nàng cũng thích ta."
"Lập Hạ, ta muốn một yêu thích ngang nhau." Trong mắt phượng của Lý Huyền trngập tràn dịu dàng, "Ta muốn loại tâm ý tương thông này vẫn tiếp tục giữ nguyên, vào lúc ta nghĩ đến nàng thì nàng cũng đang nghĩ tới ta, lúc ta nhớ tới nàng thì nàng cũng nhớ tới ta."
"Ta cố ý dẫn nàng đi săn thú, biết rõ có thích khách mà vẫn cứ mang nàng tới, biết rõ có thể sẽ bị thương lại âm thầm vui mừng vì có thể nàng sẽ càng đến gần ta hơn."
Lâm Lập Hạ yên tĩnh không nói, trong mắt nàng không có cảm xúc gì, làm Lý Huyền không khỏi có chút hoảng loạn, hắn vùi mặt mình vào hõm cổ của nàng trầm thấp gọi, "Lập Hạ..."
"Lý Huyền." Lâm Lập Hạ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, "Huynh biết mà, chúng ta không phải cùng một loại người. Ta không phủ nhận là mình thích huynh, nhưng cuối cùng lại lắc lư bất định, nên tiếp tục trầm luân, hay là bứt ra mà đi. Từ trước đến nay ta đều nói với bản thân, thuận theo tự nhiên, không nên suy nghĩ quá nhiều. Nhưng những lúc ở cùng với huynh thì ta lại không thể không nghĩ, bởi vì huynh là hoàng tử."
"Chúng ta đều biết ý nghĩa của hai chữ hoàng tử là như thế nào, đặc biệt là hoàng tử chỉ có hai con đường. Huynh liên tiếp bị ám sát, chỉ vì huynh là hoàng tử." Lâm Lập Hạ có chút mơ màng nhìn về phương xa.
"Lý Huyền, huynh muốn cái vị trí kia sao?"
Cả người Lý Huyền cứng đờ, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy. Qua hồi lâu hắn mới lên tiếng, "Muốn."
Lâm Lập Hạ cười thành tiếng, lại có vẻ có chút quạnh quẽ, "Đúng vậy đấy, huynh muốn, cho nên huynh sẽ có rất nhiều vạn bất đắc dĩ."
Hắn sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà đi tính toán rất nhiều người, hắn sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà cưới rất nhiều người, mà nàng điều nàng cần thì lại rất đơn giản, một phần tình cảm tầm thường, một người yêu bình thường, bất luận là cái gì, đều chỉ muốn "Một" .
Vừa rồi nàng đã nghĩ, nếu như Lý Huyền không phải là một hoàng tử thì tốt biết bao, nhưng cái từ "Nếu như" này, đều là do con người tạo ra để tự an ủi mình mà thôi.
"Lập Hạ, mẫu phi hiện tại của ta, thật ra thì không phải mẫu phi ruột của ta." Lý Huyền thu chặt cánh tay ở trên eo nàng lại, "Mẫu phi của ta vốn là một hiệp trên giang hồ nữ, chỉ vì vào ngày nào đó gặp được phụ hoàng, ngay sau đó liền lọt vào tình cảm dịu dàng của ông ấy. Khi đó mẫu phi không biết phụ hoàng là Hoàng đế, bà tâm tâm niệm niệm muốn cùng phụ hoàng đến răng long đầu bạc, nhất sinh nhất thế nhất song nhân Một đời một thế chỉ có hai người. Nhưng cuối cùng lại tan nát cõi lòng không thôi, chỉ vì phụ hoàng là Hoàng đế, trong hậu cung của phụ hoàng có vô số nữ tử xinh đẹp, không ai có thể đoạt được độc sủng."
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một thế chỉ có hai người
"Cuối cùng mẫu phi vẫn không thể rời khỏi phụ hoàng, bởi vì bà mang thai ta. Mẫu phi vốn tưởng rằng phụ hoàng sẽ nhớ tới lời thề trước kia, nào biết sau khi về cung thì phụ hoàng liền có kiều phi khác, sớm đã ném mẫu phi đang mang thai ra khỏi đầu. Sau khi mẫu phi sinh hạ ta thì phụ hoàng cũng không sủng hạnh bà lần nữa, mẫu phi hận phụ hoàng, nhưng người bà hận nhất lại vẫn là ta."
Giọng nói của Lý Huyền thật thấp, mặc dù giọng điệu vững vàng lại vẫn nghe ra khổ sở trong lời nói của hắn, "Đối với mẫu phi mà nói, ta đã hại bà thành một đời quái vật. Khi còn bé, lúc nhìn thấy Cửu đệ đang chơi đùa với hoàng hậu nương nương thì ta chỉ đứng ngây ngốc ở một bên, chờ lúc trở lại tẩm cung tìm mẫu phi muốn nhìn bầu mà vẽ gáo thì cũng chỉ nhận được sự châm chọc và cái bạt tai của mẫu phi."
"Thậm chí có mấy lần mẫu phi trở nên cuồng ném ta khi đó chỉ mặc một chiếc áo mỏng vào trong sân đầy tuyết, chỉ vì ngày hôm sau có thể gọi phụ hoàng tới đây thăm một chút."
Dường như Lâm Lập Hạ có thể thấy cảnh tượng một thân thể nho nhỏ đang run rẩy trong đống tuyết, trái tim của nàng không khống chế được mà đau đớn, thì ra, dưới vẻ bề ngoài hoàn mỹ lại che giấu một quá khứ không trọn vẹn.
"Lập Hạ." Lý Huyền ngẩng đầu lên, trong con mắt màu trà có chút điên cuồng, "Mẫu phi của ta, đã chết trong chính tay ta."
Cơ thể Lâm Lập Hạ chợt chấn động.
Lý Huyền giống như đang cười, nhưng lại mang theo bi thương vô tận, "Mẫu phi của ta, là tự tay ta giết chết, ta là quái vật, ta giết chết mẫu phi của chính mình."
Cổ họng Lâm Lập Hạ nghẹn lại, cố gắng khắc chế kinh ngạc của mình, thì ra đó không phải là quá khứ không trọn vẹn, đó là cơn ác mộng của hắn, là vết thương rữa nát cả đời của hắn.
Lý Huyền thất thần nhìn tay mình nói, "Ngày ấy, đều là máu, của ta, mẫu phi, đều là máu."
Hắn dường như trở lại cung điện ngày đó, tối tăm, vắng lặng, đâu đâu cũng thấy một màu đỏ diêm dúa lòe loẹt.
Hắn là tội nhân, là người mang nghiệp chướng nặng nề.
Lâm Lập Hạ rốt cuộc biết được vì sao cái đêm khi hắn ở Tô Châu lại khác thường như vậy, vẻ mặt của hắn lúc đó y hệt như bây giờ, điên cuồng, mê mang, tuyệt vọng. Nàng giơ tay xoa nhẹ lên gương mặt của hắn nhẹ nhàng nói, "Đều đã qua rồi, những thứ này đều đã qua."
Lý Huyền đưa tay phủ lên bàn tay của nàng, buông mắt nói, "Lập Hạ, cả đời này ta chỉ biết yêu một người, bởi vì ta không muốn nhìn thấy một mẫu phi thứ hai, thấy ta thứ hai. Ta sẽ chỉ để cho người ta yêu sinh hạ con cái cho ta, chỉ người đó mới có thể."
"Lập Hạ, ta yêu nàng." Hắn chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai nàng. Trong mắt phượng không còn sâu không thấy đáy nữa, mà là tình cảm sâu đậm chỉ cần chạm vào là bùng nổ.
Lâm Lập Hạ tinh thần hoảng hốt, trong đầu thoáng qua rất nhiều rất nhiều chuyện, lần cuối cùng nàng nghe được câu "Anh yêu em" là đã bao lâu rồi nhỉ? Hôm nay nam tử có dung mạo lịch sự nho nhã hướng về phía nàng nói ra câu này, có chút hoạt bát và ngây thơ, còn có vết thương âm u thối rữa.
Nàng muốn kiềm chế nước mắt của mình, nhưng nước mắt vẫn cuồn cuộn lăn xuống như cũ. Nàng chưa bao giờ biết rằng, một câu "Ta yêu nàng" có thể có sức mạnh lớn như vậy, để cho lòng người ngập tràn hạnh phúc rồi lại đau lòng không thôi.
Lý Huyền dịu dàng nhìn nàng nhàn nhạt nở nụ cười, hắn phủ lên đôi môi của nàng, ngăn lại tiếng nức nở nghẹn ngào khe khẽ của nàng.
Trên đời này, có cái gì động lòng người hơn một câu "Ta yêu nàng” chân thật.
"Huyền đại ca, tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh sao?" Ngoài cửa có người tùy tiện đẩy cửa bước vào, lại không ngờ sẽ đụng phải cảnh tượng như vậy, lập tức sắc mặt khẽ biến.
Lâm Lập Hạ vội vàng quay mặt đi, vẻ mặt Lý Huyền vẫn rất tự nhiên nhìn về phía người vừa tới nói, "A Thanh, cám ơn đệ, nương tử của ta đã tỉnh rồi."
Dáng dấp thiếu niên vô cùng tuấn tú, hắn cười với hai người một cái nói, "Tỷ tỷ ngươi xem như tỉnh, phải biết Huyền đại ca ngay cả vết thương của mình cũng không thèm để ý liền chạy tới chăm sóc cho tỷ."
Lâm Lập Hạ cười nhạt liếc nhìn Lý Huyền, tiếp theo nói với A Thanh, "Làm phiền các ngươi."
"Chưa nói tới gì mà phiền toái, phải biết nơi này của chúng ta đã mấy năm rồi không có một người lạ, lần này thật đúng là vô cùng có duyên phận." Trên gương mặt tuấn tú của A Thanh có chút xấu hổ, nhìn Lâm Lập Hạ nói.
Lâm Lập Hạ cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn mình có chút quái dị, nhưng tại sao lại quái dị thì lại không nói không nên lời.
Hai người đều đã tỉnh lại, A Thanh dẫn hai người đi gặp A Khánh tẩu đã cứu bọn họ. Mặc dù dáng dấp vị A Khánh tẩu này có chút tráng kiện nhưng lại là một đại phu, hơn nữa y thuật còn không kém.
Lâm Lập Hạ đầu này câu được câu không trò chuyện với A Khánh tẩu, đầu kia A Thanh đang cùng Lý Huyền cười cười nói nói, thỉnh thoảng Lý Huyền sẽ đầu cười khẽ với nàng.
"Cô nương, hắn là tướng công của ngươi?" A Khánh tẩu hỏi.
Lâm Lập Hạ cong khóe môi lên, "Vâng."
Vẻ mặt của A Khánh tẩu có chút mất tự nhiên nhìn Lý Huyền một chút, tiếp đó lại nhìn nàng một chút, "Thật sự là vợ chồng?"
Trong lòng Lâm Lập Hạ hơi cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên, "Vâng."
A Khánh tẩu cũng không nói thêm cái gì, chỉ cười cười tiếp tục phơi thảo dược.
Lâm Lập Hạ và Lý Huyền đối với bọn họ tự xưng là vợ chồng, nhưng bởi vì hai người đều bị thương cho nên phân phòng ngủ thì bọn họ cũng không có nói gì. Lâm Lập Hạ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ hiện lên biểu tình kỳ quái của A Thanh và A Khánh tẩu.
Lâm Lập Hạ cau mày, ánh mắt của A Thanh nhìn nàng khi đó giống như là, giống như là... Nàng mặc tốt y phục đi ra ngoài, vô cùng cẩn thận đi về phía phòng của Lý Huyền, không nghĩ tới lúc đang đi ngang qua phòng thảo dược lại nghe được âm thanh người khác nói chuyện.
"A Thanh, người này lần hãy buông tay đi, người ta thật sự là vợ chồng." Đây là giọng nói của A Khánh tẩu, hình như nàng đang khuyên A Thanh gì đó.
A Thanh hừ lạnh một tiếng, "Tại sao lại phải buông tay, ta đã thích thì càng muốn thu vào tay, hắn có chỗ nào xứng với nàng. Còn không bằng cùng ta sống qua ngày."
Ngoài cửa Lâm Lập Hạ hoài nghi chớp chớp mắt nhìn, gì vậy? Chẳng lẽ A Thanh này thầm mến nàng?
"A Thanh, ngươi cũng đã nhìn ra, bọn họ ân ái như vậy, ngươi cũng đừng làm loại chuyện thất đức này." A Khánh tẩu đầy bất đắc dĩ.
"Chuyện thất đức? Cái gì gọi là chuyện thất đức?" A Thanh nở nụ cười âm dương quái khí, "Ta thích nam nhân liền gọi là thất đức? Phải biết dù có thất đức thì cũng là bị ngươi làm hại, muội muội thân yêu của ta."
Ngoài cửa Lâm Lập Hạ kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, trời, trời, trời ạ, nàng vừa nghe được chuyện gì vậy!
Người mỹ thiếu niên tên A Thanh này là ca ca của A Khánh tẩu! Hơn nữa, người hắn thích không phải nàng, mà là, mà là, Lý Huyền.
Do Lâm Lập Hạ đang nghe trộm nên sẽ để theo ý hiểu của Lâm Lập Hạ, trong tiếng Trung cũng chỉ có hai đại từ nhân xưng là Ta-Ngươi giống như I-You trong tiếng anh, không rắc rối như tiếng Việt mình đâu
Lúc này cuối cùng Lâm Lập Hạ cũng hiểu được ánh mắt của A Thanh nhìn nàng khi đó là cái gì, đó là một thứ gì đó được đặt tên là "Ghen tỵ".