Lâm Hành Dật nhìn Lâm Lập Hạ trước mắt, nửa bên mặt bị đánh hiện lên năm dấu ngón tay đỏ chót. Mà đôi mắt hạnh tràn đầy phong tình trước kia bay giờ lại hiện lên ý chí quật cường, hốc mắt nàng ửng đỏ nhưng cô kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Lâm Hành Dật thả lỏng tay, nhưng vẫn không buông ra, “Có ý gì?”
“Có ý gì?” Lâm Lập Hạ hất tay hắn ra, nhìn hắn gằn từng tiếng, “Ngươi thật sự không hiểu ta có ý gì sao?”
Ngoài ý muốn, Lâm Hành Dật lại không thấy tức giận đối với hành vi của nàng, chỉ là không nói gì gắt gao nhìn nàng.
Lâm Lập Hạ cũng trợn tròn mắt nhìn hắn, so khí thế? WHO sợ WHO!
Cuối cùng Lâm Hành Dật cũng mở miệng trước, “Trên người Diệu Nhi có một vết sưng, muội ấy nói là do ngươi bắt sâu cắn muội ấy.”
Lâm Lập Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật là chí có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn! Cái tát này là cái thứ hai nàng nhận được kể từ khi đến đây! Hơn nữa còn không phải do lỗi của nàng! Nàng nhìn hắn không tin nổi nói, “Nói thế ngươi liền tin? Vì thế nguoi đến đây không thèm nghe ta giải thích liền cho ta một cái tát?”
“Chẳng lẽ vết thương trên người Diệu Nhi là giả sao?” Lâm Hành Dật bị nàng nói vậy liền có chút áy náy, nhưng vẫn muốn làm rõ.
Lâm Lập Hạ cười nhạo một tiếng, “Nói thương tích trên người Diệu Nhi là kiệt tác của ta ngươi liền tin? Lâm Hành Dật, đừng nói cho ta ngươi là một người ngây thơ như vậy.”
Lâm Hành Dật nghe nàng cũng vậy cũng bình tĩnh lại, “Không phải ngươi thì là ai?”
“Ngươi đối với nha hoàn tên Tử Yên kia cũng thật là yên tâm a.” Lâm Lập Hạ chậm rãi nói.
Tử Yên? Mày rậm của Lâm Hành Dật nhăn lại, “Tử Yên làm sao?”
Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn hắn một cái, cảm thấy trong lòng cũng đánh giá hắn quá cao. Vốn dĩ nghĩ hắn thông minh tuyệt đỉnh, cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, vẫn chưa biết đến lòng dạ đen tối của con người.
“Tử Yên đã ở trong phủ này bao lâu?” Lâm Lập Hạ hỏi.
Lâm Hành Dật nghĩ nghĩ rồi nói, “Cũng đã sáu năm.”
“Sáu năm này hầu hạ ai?”
“Hai năm đầu Tử Yên hầu hạ ta, sau này Diệu Nhi xảy ra chuyện, ta sai nàng ta đi chăm sóc Tử Yên.”
Lâm Lập Hạ lập tức tiếp lời, “Bởi vì ngươi tin tưởng nàng ta cho nên yên tâm đặt nàng ta bên người Diệu Nhi. Như vậy thì từ lúc nào Diệu Nhi không cần ai khác mà chỉ cần Tử Yên hầu hạ?”
Lâm Hành Dật không hiểu gì trả lời vấn đề của nàng, “Hình như là hai năm trước.”
Lâm Lập Hạ khoát tay, “Được rồi, ta đã hiểu rõ chân tướng rồi.”
Lâm Hành Dật nghe thế cao giọng hỏi, “Chân tướng gì?”
“Ta nói cho ngươi biết, ta không hề làm gì Diệu Nhi cả. Về phần tại sao Diệu Nhi lại nói xâu ta, ngươi co thể đi hỏi cô nàng Tử Yên kia.” Lâm Lập Hạ ngồi xuống ghế uống một ngụm nước trà, tức giận vừa rồi làm nàng càng đói bụng, “Ngươi không biết cái nha hoàn kia thích ngươi đúng không. Vốn dĩ nàng đang cao hứng ở bên cạnh ngươi, nhưng cô tình ngươi lại kêu nàng đi chăm sóc Diệu Nhi. Thiếu gia anh tấn cùng với nhị tiểu thư bị ngốc, ngươi nói xem nàng thích ai? Biết ngươi thương Diệu Nhi, cho nên nàng muốn ngươi cảm thấy Diệu Nhi không thê rời xa nàng.”
Lâm Lập Hạ nhìn hắn một cái, “Về phần Diệu Nhi thích nàng đến mức nào mới có thể đuổi những nha hoàn khác đi chỉ cần mình nàng, cái này ta cũng không biết. Hoặc là, vì cái gì khác.” Ví dụ như sợ hãi.
Lâm Hành Dật nghĩ tới biểu hiện của Diệu Nhi khi ở trước mặt Tử Yên, tuy nói là rất thích nhưng lại giống như không thận sự thân cận với nàng ta. Lần nào cũng chỉ ngoan ngoãn đứng một bên, giống như… Đang quan sát sắc mặt của Tử Yên? Lâm Hành Dật liếc nhìn Lâm Lập Hạ đang uống trà, chẳng lẽ thật sự giống như nàng nói, Diệu Nhi là vì sợ Tử Yên?
“Còn có, nha hoàn kia vì sao muốn giá họa cho ta,” Đột nhiên Lâm Lập Hạ cười quến rũ nhìn hắn, “Nữ nhân khi ghen tị thật đáng sợ.”
Lâm Hành Dật đứng bật dậy, “Tốt nhất những lời ngươi nói là thât.” Nói xong liền bước ra khỏi cửa.
Lờ nói thật? Lâm Lập Hạ cười khinh miệt, ngươi là một thiếu gia luôn được người ta bảo vệ, không xứng cho ta phải nói dôi.
Lâm Lập Hạ cảm thấy bản thân giống như đã quên việc gì, vò đầu nghĩ nát óc một lúc lây mói kêu thảm thiết một tiếng, dùng sức kéo kéo tóc mình. Vừa rồi nàng lại bùng nổ với Lâm Hành Dật, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu Lâm Hành Dật mà phát hiện thì coi như xong đời!
Lâm Lập Hạ chắp hai tay lại cầu nguyện, quan âm bồ tát phù hộ, hi vọng trước kia Lâm đại tiểu thư cũng có thói quen như vậy, mỗi khi bực bội quá liền bùng nổ.
Ra khỏi cửa, Lâm Hành Dật tiến thẳng đến phòng của Diệu Nhi, vào phòng, chỉ thấy cả người Lâm Diệu Nhi ghé vào bàn chơi đùa mấy hạt ngọc. Lâm Hành Dật nhẹ nhàng đi qua, hai tay che kín mắt cô bé, “Đoán xem ta là ai?” Lâm Hành Dật chỉ có thể lộ ra bản tính trẻ con trươc muội muội mất trí này thôi.
“Là ca ca.” Lâm Diệu Nhi mỉm cười ngọt ngao, xoay người ôm lấy hắn, “Ca ca.”
“Diệu Nhi ngoan, có nhớ ca ca không?” Lâm Hành Dật cưng chiều vuốt chóp mũi cô bé.
Lâm Diệu Nhi cọ cọ mặt vào ngực Lâm Hành Dật, “Nhớ.” Một lát sau Lâm Diệu Nhi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hành Dật hỏi, “Ca ca đến Tử Yên tỷ tỷ có biết không?’
Lâm Hành Dật cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Lâm Diệu Nhi, chú ý đến thần sắc kích động thoáng qua của cô bé. Vuốt tóc trấn an bé, “Tử Yên tỷ tỷ không biết, tỷ ấy đâu, không ở cùng muội sao?” Lại để một người như Diệu Nhi một mình trong này?
Lâm Diệu Nhi cụp mí mắt lắc đầu, “Không phải, Tỷ Yên tỷ tỷ vẫn ở cùng muội, chỉ vừa mới ra ngoài thôi.”
“Diệu Nhi, nhìn ca.” Lâm Hành Dật nâng khuôn mặt bé lên, nhìn thấy lo sợ bất an trong mắt bé, “Ca ca có chuyện muốn hỏi muội, Diệu Nhi phải trả lời thành thật, có biết không?”
Diệu Nhi không biết cho nên gật đầu.
“Vậy thì Diệu Nhi, vết thương hôm nay của muột thật sự là do Lập Hạ tỷ tỷ bắt sau cắn muội sao?”
Lập Hạ tỷ tỷ? Lâm Diệu Nhi nghi hoặc mở miệng, “Lập Hạ tỷ tỷ có phải là tỷ tỷ xinh đẹp kia sao?”
Lâm Hành Dật gật đầu.
“Không phải.” Lâm Diệu Nhi vừa nói chữ “Không phải” lập tức lại sửa lại, “Phải.”
Lâm Hành Dật chú ý đến ánh mắt chuyển quanh của Diệu Nhi, ôm bé vào trong lòng nhẹ nhàng hỏi, “Diệu Nhi không được nói dối đâu, nói dối thì ca ca sẽ không thích muội nữa đâu.”
“Không được, ca ca không được không thích muội.” Lâm Diệu Nhi sốt rột nâng mắt lên, ánh lệ trong suốt, “Ca ca không được không thích Diệu Nhi.”
“Vậy thì Diệu Nhi không được nói dối ca ca nha, Diệu Nhi nói cho ca biết, có phải Lập Hạ tỷ tỷ hay không?” Lâm Hành Dật vuốt vuốt tóc Lâm Diệu Nhi.
Lâm Diệu Nhi há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Lâm Hành Dật thấy thở mở miệng, “Không sao đâu, chỉ cần Diệu Nhi không nói dói là được.”
Lúc này Lâm Diệu Nhi mới lấy hết dũng khí nói, “Không phải Lập Hạ tỷ tỷ.”
Tay Lâm Hành Dật dừng một chút, lập tức lại hỏi tiếp, “Vậy thì là ai?”
“Muội… muội không biết.” Lâm Diệu Nhi gắng sức nói ra vài chữ.
“Vậy ca cac hỏi muội, là Tử Yên tỷ tỷ à, Diệu Nhi chỉ cầ gật đầu hoặc lắc đầu thôi.” Trong lòng Lâm Hành Dật đã thừa nhận phỏng đoán của Lâm Lập Hạ.
Lâm Diệu Nhi nghe vậy sợ hãi gật gật đầu.
“Vậy. “ Lâm Hành Dật tiếp tục hỏi, “Lúc trước muội nói không cần người khác hầu hạ cũng là Tử Yên bảo muội nói?”
Lâm Diệu Nhi nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Nghe xong Lâm Hành Dật trầm mặc, hắn vẫn luôn tin tưởng Tử Yên vì thế mới giao Diệu Nhi cho nàng ta chăm sóc, ai ngờ nàng ta lại đối xử với Diệu Nhi như vậy.
“Tử Yên tỷ tỷ nói,” Diệu Nhi dựa vào ngực ca ca sợ hãi mở miệng, “Bởi vì Diệu Nhi rất ngốc, cho nên nương không cần Diệu Nhi, phụ thân cũng không cần Diệu Nhi. Các nha hoàn khác thực ra cũng rất ghé Diệu Nhi, đều mắng sau lưng Diệu Nhi là ngốc. Chỉ có Tử Yên tỷ tỷ là thực sự thích muội, Tử Yên tỷ tỷ nói, nếu Diệu Nhi không nghe lời tỷ ấy, tỷ ấy cũng sẽ không cần muội nữa.Ngay cả tỷ ấy cũng không cần muội, ca ca sẽ thấy Diệu Nhi là một người cỏ đáng ghét, liền không thích Diệu Nhi.”
Lâm Hành Dật đau lòng ôm chặt muội muội vào trong lòng, đều là do hắn sơ ý! Lúc trước Diệu Nhi nói thật thích Tử Yên tỷ tỷ sao hắn lại dễ dàng tin tưởng như vậy? Thân chí không xem xét tình huống của muội ấy, cho nên mới hại muội ấy phải chịu hoảng sợ lâu như vậy, “Diệu Nhi, sao ca ca lại không thích Diệu Nhi chứ, Diệu Nhi là người mà ca ca yêu thương nhất trên đời này.”
“Thật sao?” Diệu Nhi vui vẻ ngẩng đầum “Ca ca thích nhất Diệu Nhi sao?”
Lâm Hành Dật hôn khuôn mặt của bé, “Đương nhiên, Diệu Nhi đáng yêu vậy cơ mà.”
“Diệu Nhi cũng thích ca ca nhất!” Lâm Diệu Nhi cũng hôn một cái thật lớn trên gương mặt của hắn. Lâm Hành Dật cười vui vẻ với bé, nhưng đáy mắt lại bắt đầu xuất hiện gió lốc.
“Thiếu gia sao người lại tới đây?” Tử Yên nhìn Lâm Hành Dật trước mắt thì kinh hỉ mở miệng hỏi.
Lâm Hành Dật không nói tiếng nào ngồi trên ghế gắt gao nhìn chằm chằm Tử Yên.
Tử Yên bị hắn nhìn với ánh mắt khác thường thì không được tự nhiên, “Sao vậy thiếu gia, là muốn tìm nhị tiểu thư sao? Để nô tỳ dẫn nhị tiểu thư đến ngay.” Lâm Diệu Nhi chạy đi đâu rồi? Không phải đã dặn nó ở yên trong phòng không được chạy linh tinh sao, bây giờ lại trốn đi đâu rồi?
“Không cần.” Lúc này Lâm Hành Dật mới mở miệng, đứng dậy đi đế trước mặt Tử Yên, cúi sát người ghé vào lỗ tai nàng ta nói, “Ta đến là muốn tìm ngươi.”
“Thiếu, thiếu gia.” Khuôn mặt đỏ bừng của Tử Yên tràn đầy tươi cười, cõi lòng chờ mong nói, “Thiếu gia tìm Tử Yên có chuyện gì vậy?”
“Vết thương trên người của Diệu Nhi đúng là do đại tiểu thư làm?” Giọng điệu Lâm Hành Dật vẫn ôn hoàn như trước nhưng không hiểu sao lại làm Tử Yên thấy bất an.
Tử Yên cười cười gượng ép, “Quả thật là tiểu thư, lúc nô tỳ đến vừa đúng lúc nhìn thấy.”
“Thật sự?” Lâm Hành Dật thấp giọng hỏi lại lần nữa.
“Thật sự.” Giọng nói Tử Yên đã bắt đầu run run.
Lâm Hành Dật phẫn nộ nắm chặt cổ ả, nhìn ánh mắt trợn to sợ hãi của ả, làn da trắng nón vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu đỏ lên, “Tử Yên, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, ta tín nhiện ngươi như vậy, nhưng ngươi làm nhiều chuyện sau lưng ta. Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi thế nà?”
Hai tay Tử Yên dùng sức cô cạy bàn tay to lớn của Lâm Hành Dật ra, nhưng vô ích, “Thiếu, thiếu gia.”
Đột nhiên Lâm Hành Dật buông lỏng tay ra, cả ngưởi Tử Yên mềm nhũn ngã xuống đất, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
“Nể tình ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy ta cũng không muốn làm khó ngươi. Ngày mai liền cùng người đi đến nhà của Hình bộ Đường đại nhân đi.” Nói xong, Lâm Hành Dật liền bước chân đi ra ngoài.
Nghe vậy, cả người Tử Yên run run sợ hãi đứng lên. Đường đại nhân kia là người thích ngược đãi thế thiếp, nếu nàng đi chỉ sợ ngay cả mạng cũng không còn. Ả mạnh mẽ ôm lấy đùi Lâm Hành Dật, gào khóc cầu xin tha thứ, “Thiếu gia, không cần, nô tỳ không muốn đi đâu hết.”
Lâm Hành Dật không quay đầu lại đá nàng ta sang một bên, mặc kệ ả ta khóc nháo. Sớm nghĩ đến hiện tại thì lúc trước cần gì phải làm như vậy? Diệu Nhi là muội muội duy nhất của hắn, hắn giao Diệu Nhi cho ả là vì tín nhiệm ả. Mà ả ta lại đem tín nhiệm của hắn đi thương hại Diệu Nhi. Nếu lần này không có Lâm Lập Hạ, Diệu Nhi chỉ sợ không biết phải sống dưới tình huống đó bao nhiêu lâu nữa.
Lâm Lập Hạ…
Miệng Lâm Hành Dật khẽ đọc cái tên này, má phải giống như còn nhớ rõ lực đạo cái tát kia của nàng.
Dưới nắng chiều, trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên tràn đầy ý nghĩ sau xa.