Cùng Quân Đi Về

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Siu Nhơn Mèo

“Y với tại hạ là trúc mã, từ thuở nhỏ ta đã chung tình với y. Chúng ta đã có hôn ước, nhưng chưa thành hôn.”

Hai mươi tám, một tuồng kịch.

Đợi Lục Uyên ôm Lục Kiêm đi được một đoạn đường rồi, gặp được ám vệ nói cho y biết vị trí của Thẩm Ngôn.

Lục Uyên: “…” Biết ngay mà!

Lục Kiêm nhìn hàng mày bên phải đang nhướng cao của phụ hoàng, thè lưỡi, xong đời rồi, phụ hoàng tức giận.

Sau một nén nhang, Lục Kiêm cẩn cẩn thận thận dở ngói trên nóc nhà.

Mà Lục Uyên thì dựa trên nóc nhà, nghe tiếng động ở phía dưới.

Trình Kỵ trong phòng không biết có người đang nhìn lén, vẫn đang châm rượu cho Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn ai đến cũng không từ chối, cứ nhận một chén rồi lại một chén uống vào bụng.

“Thẩm huynh tửu lượng tốt!’

“Trình huynh cũng cạn nào.” Tuy Thẩm Ngôn mời rượu, thế nhưng cũng không có ý ép Trình Kỵ một hai phải uống.

Trình Kỵ khoát khoát tay: “Không được không được, trong nhà quản nghiêm, không có nhiều cơ hội uống rượu, tửu lượng không so được với Thẩm huynh.”

“Phải không.” Thẩm Ngôn cười khẽ, “Ta đây tửu lượng tốt cũng là bởi người trong nhà, ở chỗ chúng ta con nít thuở còn nhỏ đã được đút rượu, mấy đứa nhóc choai choai đi đường chưa sỏi, mà tửu lượng đã rất khá.”

“Thẩm huynh là người nơi nào?” Trình Kỵ vui ra mặt, vội vàng hỏi.

Thẩm Ngôn khoát tay: “Nơi nhỏ thôi, nơi nhỏ thôi. Nào, uống rượu.”

“Ôi, nơi có thể nuôi ra được người có phong thái như Thẩm huynh, sao lại là nơi nhỏ?” Trình Kỵ tươi cười ra vẻ chân thành, “Tuy rằng những nơi ta đã đến không nhiều lắm, nhưng mà có nghe gia phụ nói. Gia phụ nói tửu lượng người phương Bắc tốt, nhưng lại không so bằng trẻ con phương Tây. Nghe giọng Thẩm huynh hình như là người Tây Bắc?”

Lục Uyên ngồi ở trên nhịn cười, giống cái quỷ, Thẩm Ngôn là người kinh thành chính gốc, nghe ở đâu ra Tây Bắc?

Nhưng Thẩm Ngôn vẫn còn đang giả vờ giả vịt: “Trình huynh thế mà nghe ra?” Hắn lắc đầu, như là nỗi nhớ quê trào lên đầu quả tim, uống một hớp rượu trong ly, thở dài một hơi, “Giọng địa phương khó sửa, giọng địa phương khó sửa.”

“Ôi, Thẩm huynh nói tiếng phổ thông rất tốt, nói rõ hơn nhiều người khác, chỉ có điều ta có một vị tỷ tỷ kết nghĩa mang dòng máu Nhu Nhiên.” Nói đến đây Trình Kỵ có chút tiếc nuối, “Chẳng phải chỉ là vài năm giao tranh thôi sao? Tỷ tỷ kia của ta bị từ hôn. Thẩm huynh ngươi nói xem! Hai quân giao chiến là thật, thế nhưng liên quan gì đến nữ tử các nàng chứ?”

Thẩm Ngôn hiện rõ vẻ kinh ngạc lên mặt.

Trình Kỵ nhìn vào trong mắt, lại nói: “Nhưng vị tỷ tỷ này của ta không chịu thua kém, mở ra tòa Thanh Ca lâu này. Thẩm huynh, huynh đừng thấy đây là thanh lâu, nhưng thu nhận vào đều là những nữ tử lẻ loi không chỗ nương tựa, chẳng qua là muốn cho các nàng một chỗ dung thân mà thôi.”

Thẩm Ngôn khen: “Quả nhiên là kỳ nữ.”

“Nếu Thẩm huynh là người Nhu Nhiên thì tốt rồi, tỷ tỷ của ta vẫn luôn muốn gửi thư về cho người thân ở quê nhà. Nhưng bây giờ, ai dám đi đưa đây.”

“Thật ra.” Thẩm Ngôn từ trong ánh mắt mong đợi của Trình Kỵ mà chậm rãi mở miệng, “Tuy rằng ta không phải là người Nhu Nhiên, nhưng nhà ở ngay biên giới, muốn gửi một lá thư thì không khó.”

“Có thật không?!” Trình Kỵ mặt mày hớn hở, vỗ bàn một cái, nói với một thị nữ đang yên lặng đứng quạt hầu bên cạnh, “Nhanh đi gọi bà chủ của các ngươi lại đây, gọi thêm mấy muội muội giỏi ca múa nữa. Thẩm huynh trượng nghĩa, Trình mỗ khâm phục.”

“Vâng.”

Đến lúc trong phòng vang tiếng đàn hát, Lục Kiêm trên nóc nhà mới dám lên tiếng, nó nhẹ giọng hỏi: “Sao Quản gia không trực tiếp thừa nhận mình là người Nhu Nhiên?”

Lục Uyên cười: “Con nghĩ Trình Kỵ có thông minh không?”

Lục Kiêm do dự một lát, gật đầu. Trình Kỵ cũng không lương thiện như lời đồn, mà là dã tâm bừng bừng. Có dã tâm, lại lấy xuất thân như thế uy hiếp vị trí thế tử, người như vậy chắc là thông minh.

“Người thông minh hơn phân nửa sẽ soi xét người khác bằng cách rất thông minh, hơn nữa rất tự phụ. Nếu như cuộc nói chuyện hôm nay của hai người các ngươi không phải bị gã nghe lén được, mà là hai người chủ động tìm tới cửa, gã nhất định sẽ không tin, ngược lại sẽ đóng chặt cửa nẻo, đợi đội ngũ nam tuần đến rồi tranh công với ta.”

“Thế nhưng làm sao quản gia biết được ạ? Mà hắn dĩ nhiên còn có thể khiến Trình Kỵ thực sự tin hắn.”

“Bởi vì hắn biết nhẫn, biết phân tích, càng giỏi về việc nhìn thấu lòng người.” Lục Uyên vỗ vỗ vai Lục Kiêm, “Vậy con có biết tại sao ta để hắn đi, mà không phải là ta tự mình đi không?”

Lục Kiêm lắc đầu.

Lục Uyên lại không trả lời vấn đề này cho nó, mà là cúi đầu nhìn thoáng qua vị nữ tử đang bước vào phòng. Sau đó lấy tấm ngói mà Lục Kiêm đang cầm nhẹ thả trở lại, màu mắt hơi trầm xuống: “Đến lúc chúng ta ra sân rồi.”

Hai mươi chín, tình trúc mã.

“Cha, thúc thúc ở đây này.” Lục Kiêm làm bộ rất buồn ngủ mà dựa vào trên người Lục Uyên.

“Đã biết, ngủ đi.” Lục Uyên vỗ vỗ đầu nó, cũng không thèm để ý đến sự xuất hiện của mình đã khiến cho Trình Kỵ và vị nữ tử kia đều kinh hãi.

“Vị huynh đài này…” Trình Kỵ rất nhanh đã chú ý đến đứa nhỏ trong ngực y, thu lại sự tức giận, “Có việc gì chăng?”

“Không có việc gì.” Lục Uyên miệng nói không có việc, thế nhưng lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn, thuận thế giao Lục Kiêm cho Thẩm Ngôn ôm.

“Thẩm huynh, đây…”

“Sao gia lại đến đây?” Lối nói của Thẩm Ngôn không có sự cung kính như trước giờ, mà càng giống như thuộc hạ thông thường hơn.

Nghe rõ xưng hô của Thẩm Ngôn với Lục Uyên, Trình Kỵ mừng rỡ, ra hiệu cho vị nữ tử kia.

Bà chủ rót rượu cho Lục Uyên: “Nếu đã là bằng hữu của Thẩm công tử, tự nhiên cũng là khách quý của Ôn nương.” Dứt lời, tự mình uống trước một ly, “Ôn nương hôm nay có phúc, đầu tiên là gặp được đồng hương…”

“Đồng hương?”

“Gia, Ôn nương là người Nhu Nhiên.”

“Ồ?” Lục Uyên cong đốt ngón tay gõ bàn một cái nói, “Ngẩng đầu cho gia nhìn một cái.”

Ôn nương ngẩng đầu hạ mắt, tuy rằng lúc nãy trên nóc nhà Lục Uyên nhận ra nàng là người Nhu Nhiên chính gốc. Nhưng với khoảng cách như vầy, mới phát hiện đặc nét Nhu Nhiên của nàng vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa Ôn nương này e là đã được Trình Kỵ nuôi rất lâu rồi, am hiểu sâu sắc sở thích của người bề trên, đẹp đẽ nhưng cử chỉ lại rất thuận theo khiến cho người khác không moi ra được lỗi sai.

“Nếu vị công tử này thích…” Lúc này Trình Kỵ cũng không nói rõ gốc gác của tỷ tỷ, gã đã có thể rõ ràng cảm nhận được khí chất của người này. Nếu Ôn nương leo lên giường thành công, thì kế hoạch của gã cũng sẽ thành công hơn phân nửa.

“Ừ.” Lục Uyên nhẹ nhàng lên tiếng.

Trình Kỵ không hỏi đến tính danh của Lục Uyên, mà là trêu ghẹo Thẩm Ngôn: “Thẩm huynh quả thật là vô vị, trong nhà có kiều thê, cũng đừng ngại có thêm giai nhân bên ngoài chứ.” Dứt lời thì lại cười với Lục Uyên, “Huynh nói có đúng không?”

“Nhà ngươi có kiều thê? Sao gia lại không biết?” Lục Uyên đột nhiên tâm tình rất tốt mà nhìn về phía Thẩm Ngôn.

“Thì ra là không phải à?” Trình Kỵ cười đùa, “Trình mỗ nói lỡ, tự phạt một ly.”

Rõ ràng chỉ là vì tìm cái cớ từ chối Ôn nương, nhưng hai bên tai Thẩm Ngôn lại không kiềm được mà đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: “Y với tại hạ là trúc mã, từ thuở nhỏ ta đã chung tình với y. Chúng ta đã có hôn ước, nhưng chưa thành hôn.”

“Từ nhỏ đã chung tình.” Lục Uyên sờ sờ cằm, tâm tình càng thêm tốt.

“Ôn nương…” Trình Kỵ nhắc y.

Lục Uyên liếc mắt nhìn Ôn nương, lại nhìn về phía Trình Kỵ, không quá để ý mà nói: “Nếu huynh nguyện bỏ đi thứ mình yêu thích, nàng theo ta quay về cũng không phải là không được. Nhưng nếu Trình huynh luyến tiếc, thì thôi vậy. Lần này gia tới là có chuyện quan trọng.”

“Bỏ được, bỏ được.” Trình Kỵ luôn miệng nói, “Chỉ là chẳng hay huynh đài có chuyện quan trọng gì? Trình mỗ ở Huy Nam có vài chỗ quen biết, nói không chừng có thể giúp công tử nên chuyện.”

Lục Uyên vung mở quạt, cả người quý khí tự nhiên tràn đầy: “Lương mễ.”

Lương mễ: Gạo được dùng làm lương thực nuôi quân.

Ba mươi, vì Quân nói.

Hẹn xong giờ giấc địa điểm gặp mặt ngày hôm sau, Lục Uyên dắt theo Thẩm Ngôn, Lục Kiêm và Ôn nương ra khỏi Thanh Ca lâu.

Người của Trình Kỵ vẫn theo bọn họ đến tận khách điếm, sau đó mới lặng yên trở về bẩm báo.

Đến lúc vào phòng, Ôn nương còn đang thấy lạ là tại sao Thẩm Ngôn cũng theo vào, đã có một bóng người nhảy từ trên xuống, nàng hét cũng chưa kịp hét đã té xỉu.

“Chủ tử.” Ám vệ nửa quỳ sau lưng Lục Uyên.

“Mang đi, hỏi rõ chuyện giữa nàng và Trình Kỵ, đừng để bại lộ thân phận của chúng ta.”

“Vâng.”

Ám vệ mang theo Ôn nương lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi.

“Cha.” Lục Kiêm nãy giờ vẫn giả bộ ngủ ngẩng đầu dậy từ trong lòng Thẩm Ngôn, “Người còn chưa nói cho con biết, vì sao Người không tự mình đi thử Trình Kỵ.”

Lục Uyên khoát tay, ý bảo ám vệ vây gác xung quanh cho tốt.

Thẩm Ngôn thấy thế, thả Lục Kiêm xuống còn mình thì lui về phía sau Lục Uyên, giống như lúc còn ở trong cung, làm một cái bóng yên tĩnh đứng lặng sau Lục Uyên.

“Kiêm nhi, trẫm để Thẩm Ngôn đi là vì hắn thích hợp. Hắn có thể khiến Trình Kỵ dỡ xuống tâm phòng bị, nhưng lại không bị Trình Kỵ xem thường, ở quán trà dắt con theo cũng là vì khiến cho đối phương lơ là. Mà lúc sau trẫm ra mặt do nhờ có Thẩm Ngôn trải đường, trẫm xuất hiện có thể khiến Trình Kỵ nhanh chóng tin rằng chúng ta có địa vị nhất định ở Nhu Nhiên.”

“Thái tử.” Lục Uyên hơi nghiêm giọng, “Kẻ ở trên không có khả năng tự tay làm hết mọi việc, phải biết người tài, cũng phải biết dùng vào chỗ đúng.”

“Sở dĩ tiền triều bị diệt, không ở gian hoạn, không ở hậu cung, mà ở bậc đế vương hồ đồ. Con có hiểu được?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio