Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Siu Nhơn Mèo
Hắn từ sớm đã không còn là tiểu thái giám sợ phiền phức trước đây nữa.
Một trăm lẻ sáu, ý chỉ giáng xuống.
Trong An Thọ cung, Thẩm Ngôn cũng không nhìn thấy Thái hậu.
Vừa vào đến An Thọ cung, cửa cung sau lưng liền bị Thư Nhan cô cô đóng lại.
Thư Nhan cô cô vẫn còn giữ bộ mặt cười: “Nương nương còn có việc, công công cứ ở nơi này chờ đi.”
Thẩm Ngôn nhíu mày, năm đó hắn mặc cho vị cô cô chưởng cung này gây khó dễ, một phần là bởi vì Thái hậu nương nương, một phần là bởi tư lịch hắn còn thấp.
Nhưng nhoáng cái đã mười năm, hắn từ sớm đã không còn là tiểu thái giám sợ phiền phức trước đây nữa.
“Thư Nhan cô cô, ta còn có chuyện phải làm, đợi Thái hậu nương nương hồi cung, nô tài lại trở lại thỉnh an.”
Thư Nhan ngẩng ra, nét tươi cười nhạt đi vài phần: “Công công hình như không giống với trước nữa.”
“Phải không?” Thẩm Ngôn hơi sửa sang lại vạt áo, “Có lẽ là do lỗi giác của cô cô rồi, ta cảm thấy cô cô vẫn vậy, không khác đi nửa phần.”
“Ngươi ——”
Thư Nhan rốt cuộc cũng ý thức được hiện giờ không còn giống như năm đó nữa: “Nếu đây là mệnh lệnh của Thái hậu nương nương thì sao? Công công vẫn không theo mệnh?”
“Thái hậu nương nương có lệnh, nô tài không dám không nghe theo. Nhưng ta theo lệnh của Hoàng thượng ra ngoài làm việc, cần phải về phục mệnh với bệ hạ trước.”
“Công công.” Thư Nhan sầm mặt, bà ta vốn nghĩ rằng nói mấy câu là có thể hù dọa Thẩm Ngôn. Việc đã đến nước này, chỉ có thể khẽ cắn môi giơ lệnh bài trong tay ra, “Ý chỉ của Thái hậu.”
Thẩm Ngôn khẽ nhắm mắt, khom người nói: “Nô tài tiếp chỉ.”
“Nếu đã lĩnh chỉ, thì đi quỳ đi.”
Thư Nhan chỉ vào bài vị tổ tiên, tổ tộc, còn có cả bài vị của tiên Hoàng trước mặt Thẩm Ngôn.
Một trăm lẻ bảy, trách Hoàng hậu.
“Hoàng hậu.” Hộ chỉ thật dài vuốt ve nắp trà, “Ai gia vốn nghĩ rằng hậu cung giao cho con, sẽ được giữ gìn bình an.”
Hộ chỉ:
“Nếu có chỗ nào thần thiếp làm không đúng…” Hoàng hậu che miệng khẽ ho, nói, “Xin mẫu hậu thứ lỗi.”
“Thứ lỗi?!” Thái hậu thả mạnh nắp trà trở lại, “Ngươi bảo ai gia thứ lỗi?!”
“Hậu cung mấy năm nay đều không có vị Hoàng tôn nào ra đời, ngươi bảo ai gia làm sao thứ lỗi?!”
Hoàng hậu lặng im, cũng không có ý muốn biện giải.
Thái hậu ổn định hơi thở, một đôi mắt xếch nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu, chậm rãi nói: “Ai gia nghe nói, Hoàng thượng mấy năm nay chỉ sủng mỗi mình Hoàng hậu.’
“Đó là phúc khí của thần thiếp.” Giọng nói của Hoàng hậu vẫn luôn nhàn nhạt, lại chọc cho Thái hậu dấy lên cơn giận. Vốn dĩ bà vừa ý Hoàng hậu là do tính tình nàng không màn tranh thủ tình cảm, lười quản chuyện, thế nhưng lại không nghĩ rằng bởi một đạo mật chỉ của tiên Hoàng, khiến bà phải rời khỏi Hoàng cung.
Những việc này cũng không có nghĩa là bọn họ có thể bỏ qua sự tồn tại của Thái hậu bà.
Chuyện liên quan đến Hoàng tự, chuyện liên quan đến Hoàng gia thể thống, việc này bà phải quản.
“Cho nên, bụng của Hoàng hậu mới không có động tĩnh?” Giọng Thái hậu mang đầy châm chọc.
Lần này Hoàng hậu cũng vẫn ngồi im không động: “Thần thiếp theo lời thái y, mỗi ngày đều đặn điều trị thân thể, xin nương nương yên tâm.”
“Hoàng hậu!” Thái hậu trực tiếp quăng ngã chén trà trong tay xuống trước mặt Hoàng hậu, miểng sứ văng tung tóe, nước trà nóng đổ hết ra ngoài.
May là độ chính xác không cao, vẫn chưa làm thương tổn đến khuôn mặt của Hoàng hậu.
“Có đúng là mấy năm nay Hoàng thượng vẫn luôn mỗi đêm đều đến ở lại Trường Nhạc cung hay không?”
Một trăm lẻ tám, kế của Đức phi.
“Ồ?” Đức phi cười cười, “Dung Nhan vào nội ngục?”
“Vâng.”
“Vào thì vào đi, chẳng phải còn có ngươi sao?”
Dung Linh nghe vậy, muốn nói lại thôi.
“Sao? Ngươi còn học được đùa bỡn ở chỗ bổn cung.”
Dung Linh hoảng hốt vội nói: “Nô tài không dám, chỉ là Hoàng thượng không cho ta đến gần, hơn nữa… Cũng chưa từng liếc mắt nhìn nô tài, nô tài cảm thấy Hoàng thượng chẳng hề ham mê nam sắc.”
“Hừ.” Đức phi nhíu nhíu mày, “Có thật không?”
“Vô cùng chân thật ạ, sở dĩ Dung Nhan bị đưa vào nội ngục, cũng là bởi vì dám tiếp cận Hoàng thượng.”
Hàng mày vừa mỏng vừa cong của Đức phi nhướng cao, chuyện này cũng lạ thật.
Chẳng lẽ… Ngày ấy lời Thái tử nói có chỗ nào sai? Hoàng thượng với Thẩm Ngôn không hề có quan hệ gì?
“Thôi…” Đức phi giãn mày, “Dù sao thì Thái hậu đã hồi cung rồi, bổn cung ngồi xem chuyện vui là được, những việc khác… Thái hậu và bổn cung lại cùng một lòng.
Lời tác giả:
Hà Thanh điện: Tẩm cung của Lục Uyên.
Trường Nhạc cung: Chỗ ở của Hoàng hậu.
An Thọ cung: Chỗ ở của Thái hậu.
Đức Hinh cung: Chỗ ở của Đức phi.