Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Siu Nhơn Mèo
Ông lão sửng sốt vài giây, đột nhiên cười to nói: “Vậy thì chúc hai vị công tử đầu bạc răng long.”
Một trăm hai mươi bảy, có gia thất.
“Hoàng thượng, lời hôm qua Người nói là ý gì ạ?”
“Hừm, phải gọi là gia.” Lục Uyên vung quạt, rất ra dáng công tử nhà phú quý quyền thế.
“Gia…” Thẩm Ngôn vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía đều vô cùng náo nhiệt, mà bởi vì quá náo nhiệt, cho nên không có ai nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.
Lục Uyên vòng lấy cổ hắn: “Gọi thêm tiếng nữa?”
“Gia.” Da mặt Thẩm Ngôn mỏng, thế nhưng vì là Lục Uyên yêu cầu nên cũng chỉ có thể mềm nhũn gọi một tiếng.
“A Ngôn ngoan.” Lục Uyên khoác vai hắn, “Hôm nay gia dẫn ngươi đi dạo kinh thành.”
“Bây giờ ở kinh thành có nhiều người vậy sao ạ?” Bị đoàn người xô đẩy, Thẩm Ngôn phát hiện bọn họ không bị chú ý, bởi vì có quá nhiều người, cho nên tất cả mọi người đều là đụng vai nối gót, làm gì còn có lòng để ý đến hai người đang mờ ám kề vai sát cánh.
“A Ngôn không biết?”
Thẩm Ngôn mờ mịt lắc đầu, hắn với Doãn công công vội xử lí cho xong việc của Đức phi, đã sớm không còn biết hôm nay là ngày nào. Nếu như phải nói đến, thì hôm nay là ngày trước khi Thái hậu khởi hành đến đất phong của Quy vương hai ngày.
“Hôm nay là Thất tịch khất xảo, nữ nhi tiết.”
Thất tịch khất xảo: tối ngày - âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
Thẩm Ngôn ngay lập tức nhớ tới: “Những năm trước chẳng phải là Hoàng hậu nương nương dắt công chúa đi bái Nguyệt nương nương sao? Hơn nữa còn triệu kiến các nữ nhi nhà quan viên…” Hắn và Hoàng thượng sao lại cứ vậy mà chuồn khỏi cung chứ?
“A Ngôn ngốc.” Lục Uyên cười gian, “Những năm trước thì đúng là thế, nhưng năm nay… Hoàng hậu bệnh nặng.”
Thẩm Ngôn nghiêm túc tự kiểm điểm, hắn không thể cứ hễ mỗi lần ở cùng với Lục Uyên là lại không động não được, nếu cứ tiếp tục ngốc như vậy, đừng nói năm, ngày thôi cũng đủ để Thái tử vượt qua mình.
Nhưng Thẩm Ngôn cũng đã hiểu tại sao lại có nhiều người trên phố như thế, các cô gái kết bạn đi bái Nguyệt nương, còn các chàng trai trẻ… Thì là đi ngắm thiếu nữ.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ngôn bất chợt ăn giấm: “Gia… Chúng ta đều đã có gia thất, ngày lễ hôm nay hình như đâu có hợp với chúng ta phải không ạ?”
Một trăm hai mươi tám, cùng trên đường.
Gia thất…
Tiếng cười của Lục Uyên khiến những người xung quanh đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Thẩm Ngôn vội kéo Lục Uyên tiến về trước, lại tránh không để cho những người xung quanh đụng trúng Lục Uyên.
Tâm tình Lục Uyên giờ khắc này vô cùng thỏa mãn, A Ngôn của y… Sao lại có thể đáng yêu đến như vậy?!
Y có một loại xúc động muốn khoe khoang “gia thất” của y với tất cả mọi người, nhưng ngại vì giới tính khác biệt cho nên chỉ có thể cưỡng chế áp nó xuống.
Cho đến khi y nhìn thấy hai người.
“Hạ công tử, Trình công tử.”
“Hoàng…” Trình Dục vừa quay đầu liền phát hiện ra người gọi hắn là người vốn không thể xuất hiện ở đây, hai đầu gối hắn trong nháy mắt đó liền muốn quỵ xuống.
Hạ Tử Du dùng cây quạt đánh vào hai đầu gối của Trình Dục ngăn lại động tác của hắn. Hắn dù sao cũng đã theo Lục Uyên cải trang vi hành được vài lần, sớm đã quen với nhịp điệu không giống với lẽ thường của vị này: “Lục công tử, Thẩm công tử.”
“Nhân dịp gặp mặt, chi bằng cùng đi?”
Hạ Tử Du: “…” Đêm thất tịch, Hoàng thượng nếu đã dắt theo Thẩm công công, cớ sao còn muốn cùng đi với bọn họ?!
Trình Dục: “…” Hoàng thượng và thần tử cùng đi dạo ngắm hoa đăng đêm thất tịch?
…
Nhưng chẳng mấy chốc, Trình, Hạ hai người liền biết tại sao…
“A Ngôn, mệt rồi sao? Ngươi đưa hoa đăng gia xách cho.”
“A Ngôn, gia muốn ăn cái kia.”
“A Ngôn, gia không rảnh tay, ngươi đút gia một miếng.”
“A Ngôn, ngươi cũng ăn một miếng đi, gia đút ngươi.”
“A Ngôn, thích cái kia không? Thì thì nói, gia chơi thắng lấy về cho ngươi.”
Hạ Tử Du và Trình Dục liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự căm giận trên mặt cả hai. Hoàng thượng rõ ràng là đang… đang khoe khoang!!! Hơn nữa còn cố ý khoe khoang cho bọn hắn nhìn.
Lúc đầu bởi vì có mặt hai người Trình, Hạ, Thẩm Ngôn còn có hơi ngại ngùng, nhưng đến khi hắn phát hiện tâm tình Lục Uyên không ngừng tốt lên, qua một lát sau, hắn cũng dần dần thả lỏng.
“Gia, A Ngôn muốn ăn kẹo hồ lô”
Lục Uyên không phải là người không có thường thức, y biết một xiên kẹo hồ lô cùng lắm cũng chỉ hai đồng tiền. Thế nhưng khi trả tiền, y lại nhét một thanh bạc vụn vào tay áo bà lão bán kẹo.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì đêm nay là lần đầu tiên Thẩm Ngôn mở miệng xin y một thứ.
“Gia, ngọt.”
“Ngươi đút gia một viên.”
Thẩm Ngôn cười híp mắt dùng tay kéo ra một viên hồ lô bọc đường đưa đến bên môi Lục Uyên, Lục Uyên há miệng cắn, không chỉ cắn viên hồ lô mà còn cắn cả đầu ngón tay Thẩm Ngôn.
Hạ Tử Du đứng nhìn, mặt đỏ tới mang tai, đẩy đẩy Trình Dục, Trình Dục nhắm mắt bước tới: “Trình mỗ không quấy rầy Lục công tử và Thẩm công tử nữa, xin đi trước một bước.”
Lục Uyên khoát tay áo, Hạ Tử Du thấy thế liền lôi tay áo Trình Dục vội vàng bỏ chạy, nếu còn chậm trễ nữa sợ rằng hắn sẽ không khống chế được tâm tư bí ẩn nơi đáy lòng mất.
“Hạ huynh.” Trình Dục quay đầu, tầm mắt hắn rơi vào trên những đốm hoa đăng phía xa, “Khó có được một ngày rãnh rỗi, không bằng dạo thêm xíu nữa?”
Hạ Tử Du quay đầu nhìn hắn, sau đó cũng chậm rãi cong khóe môi: “Sao lại không?”
Một trăm hai mươi chín, bánh đầu bạc.
“Gia, bên kia…” Thẩm Ngôn chỉ về phía gánh hành rong đông đúc bên đường.
“Bánh bạc đầu.” Lục Uyên dắt Thẩm Ngôn đi tới, chen vào giữa đám người, “Nghe nói gần đây rất lưu hành trong kinh thành.”
Bánh bạc đầu:
“Hai vị công tử là người mới đến ha?” Ông lão bán bánh cười ha hả nói, “Bánh này của lão ăn ai vào rồi sẽ trở thành thân thuộc của nhau.”
“Nếu như đã lưỡng tình tương duyệt thì sao?”
Ông lão càng vui vẻ: “Hai vị công tử chắc đã có người trong lòng rồi phải không? Vậy càng phải ăn bánh bạc đầu, đầu bạc răng long.”
“Cho một phần.” Lục Uyên giơ ngón trỏ.
“Chỉ một phần?” Ông lão nhìn về phía Thẩm Ngôn, “Công tử mua một cái đi? Mang về cho người trong lòng chứ.”
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra: “Ông ơi, chúng con chỉ cần một phần là đủ rồi.”
Lục Uyên đón lấy miếng bánh bạc đầu còn đang nóng hầm hập: “Chúng con chia nhau một cái là được rồi.”
Ông lão sửng sốt vài giây, đột nhiên cười to nói: “Vậy thì chúc hai vị công tử đầu bạc răng long.”
“Xin nhận lời chúc của ông.”
Ông lão cũng chẳng biết người vừa dùng kính ngữ nói chuyện với mình chính là đương kim Thiên tử, lão tiếp tục làm bánh bạc đầu của lão, còn Lục Uyên thì nắm tay Thẩm Ngôn bước ra khỏi đoàn người.
Hai người cầm hai đầu của miếng bánh, dùng sức xé ra làm hai.
“Lúc xé bánh, bột bánh trắng trắng rớt xuống, giống như là tuyết rơi vậy.
“Gia nguyện ý cùng A Ngôn đầu bạc răng long, A Ngôn có đồng ý hay không?”
Thẩm Ngôn không nói gì, chỉ là ra sức gật đầu.
“A Ngôn ngốc.” Đến khi hai người đi đến chỗ góc đường tối hoa đăng không chiếu sáng đến được, Lục Uyên chế trụ sau gáy Thẩm Ngôn, hôn lên giữa vầng trán hắn, “Thất tịch cũng là ngày của tình nhân.”