Edit: Siu Nhơn Mèo
Thay vì lo nghĩ đến những lời bịa đặt vô căn cứ, chi bằng cứ hãy vững vàng nắm chặt lấy tay bệ hạ nhà hắn.
Một trăm bốn mươi tám, đau khổ.
Tuẫn táng… Lòng Thẩm Ngôn bỗng chốc có hơi khó chịu, tuy rằng hắn và vị tiểu thái giám bên người Mật vương cũng không nói chuyện với nhau được mấy lần, nhưng hắn vẫn nhớ mang máng tuổi tác của vị tiểu thái giám nọ cũng tầm tầm tuổi mình, nhưng thân hình lại nhỏ bé và yếu ớt hơn vài phần so với mình. Giọng nói cũng nhẹ nhàng, mềm nhũn. Hơn nữa, lúc hắn theo tuẫn táng, chắc cũng chỉ mới , tuổi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ngôn càng thêm siết chặt cuộn thánh chỉ trong tay. Hắn lúc này đang đứng trước cửa chính điện của Đức Hinh cung, sau lưng hắn là cánh cửa điện đóng kín. Hôm qua tuy Lục Uyên cho bảo biếm Đức phi vào lãnh cung, nhưng chẳng biết sao lại đổi ý.
Lúc này, Lục Uyên và Đức phi đang ở bên trong.
“Người bảo thần thiếp đến trông coi lăng tẩm?!” Đức phi thất thanh kêu lên, “Dựa vào đâu? Thần thiếp không phục!”
Lục Uyên cười: “Vốn dĩ, con đường của ngươi trẫm đã giúp ngươi chọn xong cả rồi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi vẫn không chịu theo, không trách trẫm được.”
“Hoàng thượng… Chọn con đường gì cho thần thiếp?” Đức phi ngồi co quắp dưới mặt đất, tuyệt vọng nhìn Lục Uyên. Nàng ta bây giờ như đang ở trong mộng, ngây dại, nàng ta nghĩ làm sao cũng nghĩ không thông tại sao động đến Hàm Hi cung lại khiến Lục Uyên nổi giận đến vậy.
“Tấc tràng đoạn.” Lục Uyên nhìn nàng ta, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia – nét mày đầy đặn được tô vẽ cẩn thận, trên mặt là tầng tầng phấn dày, má hồng môi son, ngay cả móng tay được vẽ hoa ở Hàm Hi cung ngày hôm qua, cũng được cung nữ tô màu sặc sỡ. Cung phục lộng lẫy bao lấy vòng eo thon, theo nhịp hít thở, bộ ngực trắng noãn đầy đặn cũng nhấp nhô phập phồng.
Nguyên văn: 寸肠断 – Em search mãi không ra được rõ nó là cái gì (khả năng cao là do tác giả tự sáng tạo ra), nhưng theo ngữ cảnh lẫn nghĩa của từng từ, nó có thể là một loại thuốc khi uống vào sẽ khiến người uống bị đau đớn vặn thắt từng khúc ruột và đau từng cơn.
Nhìn lớp son phấn của nàng ta cùng với nét mặt sợ hãi và mấy sợi tóc mai được cố ý xõa lòa xòa. Lục Uyên cười nhạt, quả thực là nhan sắc đẹp đẽ chốn nhân gian, nhưng lại càng giống… Con hát đeo một lớp mặt nạ hơn.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, đều mang theo mưu tính trong đó.
Có điều từ nhỏ Lục Uyên đã nhìn mãi thành quen, nhìn quen rồi cũng không để bụng nữa: “Thế nào? Đức phi.”
“Tấc, tấc tràng đoạn…” Giờ đây Đức phi đã thật sự tuyệt vọng, móng tay bấm sâu vào làn váy, nàng ta không dám để Lục Uyên nhìn thấy hai tay đang run rẩy của mình, “Tấc tràng đoạn là cái gì, thần thiếp… không biết!”
“Ngươi biết không? Ngươi phải cảm tạ Thái hậu đấy…” Lục Uyên nhìn xuống nàng ta từ trên cao, “Nếu không có Thái hậu chen ngang, trẫm sẽ khiến ngươi cảm nhận được mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục.”
“Là, là ý gì?” Lục Uyên nhướng khóe môi: “Dựa theo kế hoạch vốn có, trẫm dự định giao phượng ấn cho ngươi, để trong lúc ngươi vui vẻ nhất, vạch trần chuyện ngươi mưu hại Hoàng hậu. Sau đó ban tấc tràng đoạn cho ngươi, để đau đớn thấm dần. Đức phi, ngươi hài lòng không?”
Đức phi liều mạng lắc đầu: “Thần thiếp sai rồi, thần thiếp thật sự biết sai rồi! Hoàng thượng, xin Người đừng đối xử với thần thiếp như vậy, thần thiếp không muốn uống tấc tràng đoạn…”
“Yên tâm, chẳng phải trẫm đã nói trẫm không định sẽ làm như vậy sao?” Lục Uyên hờ hững nhìn nàng ta, “Trẫm giữ lại ngươi, thì còn có nó dùng.”
Đức phi ngây ngốc nhìn vạt bào minh hoàng của Lục Uyên phất thành một độ cong sắc bén.
“Hoàng thượng —— cho dù Người không tiếc thần thiếp, thì cũng phải thương cho nhị Hoàng tử với, mặc dù thần thiếp không phải thân mẫu của nhị Hoàng tử, nhưng cũng đã nuôi nấng nó từ khi nó còn quấn tả lót…”
“Nhị Hoàng tử?” Lục Uyên dừng bước, đáy mắt thoáng xẹt mấy phần châm chọc, “Vậy ngươi có biết nhị Hoàng tử trong miệng ngươi, nó hiện giờ đang ở đâu không?”
Đức phi ngây ngẩn cả người: “Dương nhi chẳng phải đang ở Võ Đức Các sao? Lúc sáng Dương nhi đến thỉnh an, thần thiếp còn hỏi tới tình trạng học hành của nó cơ mà. Bệ hạ yên tâm, chuyện của thần thiếp, thần thiếp không hề tiết lộ một chút nào cho nó cả…”
“Sau cái hôm ngươi đưa hai gã thái giám đến chỗ trẫm, trẫm liền đưa Dương nhi đến đông cung giao cho Thái tử.”
Đến đây, Đức phi sao không ngộ ra tấm chắn của mình đã mất đi cho được. Thế nhưng nghĩ đến nhị Hoàng tử, Đức phi khẽ cắn mối, ít ra nhị Hoàng tử còn ở đây, nàng ta vẫn còn có người cầu tình cho mình: “Hoàng thượng! Không, không thể! Người sẽ hại chết Dương nhi mất!”
“Thái tử và Dương nhi là huynh đệ, sao lại hại chết nó?”
“Nhưng độc của Hoàng hậu là…” Đức phi day cắn môi dưới, “Thần thiếp hạ độc Hoàng hậu cũng là vì bệ hạ, Hoàng hậu nương nương tư thông với người khác ——”
“Đức phi, phải biết thận trọng từ lời nó cho đến việc làm.” Lục Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, “Ngày ngươi đi, trẫm sẽ đến tiễn ngươi.”
Một trăm bốn mươi chín, lời của Mật vương.
Đầu tiên là Thái hậu khăn gói đường xa đến đất phong của Quy vương, chúng thần đã không hiểu được, sau lại bị một đạo ý chỉ từ trong cung giáng xuống càng khiến cho bọn họ kinh hãi.
Đức phi nương nương quấy nhiễu thương hồn của Mật vương, bị Hoàng thượng phạt phải đến trông coi Hoàng lăng, tự mình đến bồi tội với Mật vương.
Mật vương…
Đã qua nhiều năm như vậy, một người bị chúng nhân ngậm miệng im bặt không đề cập tới cứ vậy mà đàng hoàng trịnh trọng xuất hiện trong thánh chỉ. Lại còn là với phương thức như vậy, dù chưa có phong thưởng gì, nhưng việc này còn tỏ rõ thái độ của Hoàng thượng hơn cả việc phong thưởng nhiều nữa.
Hoàng thượng vậy mà lại không kiêng kỵ Mật vương, chẳng những không kiêng kỵ mà thậm chí còn thể hiện sự kính trọng có thừa. Trong nhất thời có rất nhiều người đều đang suy đoán, đạo thánh chỉ tiếp theo có phải là sẽ phong thưởng cho Mật vương hay không. Đáng tiếc, dường như tất cả mọi người lại đoán sai tâm tư của Hoàng thượng lần nữa.
“Đại ca, mấy ngày qua nàng ta ở đây đã quấy nhiễu đến huynh, sau này trẫm sẽ đưa nàng ta đi.”
Lục Uyên thả tiền giấy vào chậu than, kéo Thẩm Ngôn đang cặm cụi đốt vàng mã đứng lên: “Đi thôi.”
“Ngươi không hỏi trẫm tại sao không truy phong đại ca sao? Người bên ngoài phỏng chừng đều hiếu kỳ vô cùng.”
Thẩm Ngôn nhìn Lục Uyên: “Nô tài bạo gan đoán một chút?”
Lục Uyên cười khẽ: “Ngươi còn cần phải dùng từ bạo gan sao? Dù đoán sai trẫm cũng không giận.”
“Nhưng nô tài thấy đã nhiều ngày nay Hoàng thượng không quá vui vẻ.”
Lục Uyên ngẩn ra, xoa xoa mi tâm: “Đúng vậy, mấy ngày nay trẫm nghĩ đến đại ca, có hơi cảm khái. Mấy ngày qua trẫm luôn nghĩ, nếu ngôi vị Hoàng đế này là do đại ca lên ngồi, phải chăng sẽ tốt hơn chút?” Đại ca có thể được như mong muốn, y và Thẩm Ngôn cũng có thể tự do tự tại không cần mệt mỏi tính toán.
“Nô tài đoán, sở dĩ bệ hạ không phong thưởng cho Mật vương, là vì Người cho rằng Người không có tư cách phong thưởng cho y, có phải không ạ?” Lời đại nghịch bất đạo như vậy, Thẩm Ngôn lại nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng.
Lục Uyên nhìn Thẩm Ngôn, bất chợt cong khóe môi. Không phải là vì Thẩm Ngôn hiểu mình, mà là vì lần này Thẩm Ngôn không hề giấu giếm nói cho mình, hắn hiểu mình.
Từ xưa bậc Đế vương kiêng kỵ nhất đó chính là tâm tư bị đoán đúng, Thẩm Ngôn cũng sợ, hắn cũng đã từng giả ngốc. Thế nhưng vào lúc này đây, Thẩm Ngôn lại thẳng thắn bộc bạch với mình.
“Phải, nhưng cũng không chỉ do vậy.” Lục Uyên thở dài, “Đại ca chỉ muốn ngôi vị Hoàng đế, nhưng thứ này trẫm không cách nào phong cho y. Tên hiệu Mật vương này là do trẫm xin phụ Hoàng, nhưng đó cũng là do phụ Hoành ban cho. Trẫm đoán, những thứ khác dù có truy phong cho đại ca cũng đều làm y chướng mắt.” Với tính cách của đại ca, y thà để người ta ghi nhớ y là phế Thái tử đã từng là trữ Quân trong suốt ba mươi bảy năm của Đại Dục, cũng không muốn để người khác nhớ đến những thứ vinh hoa giả dối.
Thẩm Ngôn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lục Uyên: “Nhưng Mật vương điện hạ không nhìn lầm người, bệ hạ là một Hoàng đế tốt.”
Lục Uyên thoáng kinh ngạc: “Đại ca đã nói những lời này với ngươi?”
“Thật ra Mật vương điện hạ có tìm nô tài một lần, nhưng khi đó y bảo nô tài phải giữ bí mật.” Thẩm Ngôn cười, “Lời Mật vương nói với nô tài trước đây, lúc ấy nô tài không hiểu, thế nhưng đến lúc đại hôn của bệ hạ nô tài lại hiểu được một phần, mới nãy lại hiểu thêm được một phần nữa.”
“Đại ca đã nói gì?”
“Mật vương điện hạ nói —— Điện hạ nhà ngươi sẽ là một vị Hoàng đế tốt, nhưng kẻ làm Vua tất sẽ gặp nhiều chuyện bất đắc dĩ. Một khi ngồi lên vị trí kia, lời nói ra chưa chắc đã là lời phát ra từ đáy lòng, việc làm ra chưa chắc đã là việc xuất phát từ bản tâm. Chỗ cao không tránh được rét lạnh, đừng để điện hạ nhà ngươi lại một mình trong Hoàng cung lạnh lẽo này.”
Lúc bệ hạ đại hôn, hắn ngờ ngợ hiểu ra chút ít, chẳng qua không dám nghĩ tới. Nhưng sau việc Lệ phi, Thẩm Ngôn mới dần hiểu được câu nói ‘lời nói và việc làm của bậc Đế vương chưa hẳn là xuất phát từ tâm’ của Mật vương. Nhưng mới vừa rồi, nỗi tịch mịch hiển hiện trong lời lời nói của Lục Uyên, khiến hắn bỗng nhiên hiểu được câu nói cuối cùng.
Lục Uyên sẽ không là Vệ Linh Công, hắn cũng không phải là Di Tử Hà. Thay vì lo nghĩ đến những lời bịa đặt vô căn cứ, chi bằng cứ hãy vững vàng nắm chặt lấy tay bệ hạ nhà hắn.
So với Mật vương, bọn họ may mắn hơn nhiều lắm.
Chú thích của tác giả: Vệ Linh Công và Di Tử Hà: hai nhân vật xuất xứ từ 《 Hàn Phi Tử 》, cũng là nguồn gốc của từ “Chia đào.”
Đại ý là kể về lúc Vệ Linh Công còn sủng ái Di Tử Hà, Di Tử Hà ăn được một quả đào ngọt, sau đó chia cho Vệ Linh Công, Vệ Linh Công cho rằng đây là biểu hiện của việc Di Tử Hà yêu gã; Lúc Di Tử Hà lén mượn xa giá của gã xuất cung về thăm mẹ, gã cho đó là Di Tử Hà có hiếu và cũng thêm phần tán thưởng hắn.
Nhưng về sau Di Tử Hà tuổi già, nhan sắc tàn phai, hắn làm mích lòng Vệ Linh Công, Vệ Linh Công lại nói: “Kẻ này đã từng giả truyền mệnh lệnh của ta, trộm xa giá của ta, lại để cho ta ăn quả đào hắn ăn còn thừa lại.”
Một trăm năm mươi, tông vào cột đá.
“Bệ hạ!” Đức phi nhìn dải lụa trắng trước mặt, lạc giọng suy yếu nói, “Rốt cuộc Người muốn thần thiếp phải làm thế nào?! Người bảo thần thiếp đi trông coi Hoàng lăng, thần thiếp đi! Sao Người còn muốn thần thiếp phải chết?”
Lục Uyên lúc này đã thay ra Long bào, mặc lên người một thân cẩm bào đen: “Tấc đoạn tràng và lụa trắng, Đức phi thích tấc đoạn tràng hơn sao?”
Đức phi mặc một thân đồ trắng, nàng ta ở Hoàng lăng đã mười lăm ngày, nhưng thứ nàng ta chờ được chẳng phải là ý chỉ thả nàng ta hồi cung, mà là một dải lụa trắng.
Hai tay nàng ta siết chặt lụa trắng, trong đầu thoáng qua những sự việc vụn vặt hỗn loạn, cuối cùng vẫn không cam lòng hét lên: “Người vì Hoàng hậu mà muốn giết thần thiếp, nhưng Người có biết rằng Hoàng hậu bất trung! Hoàng thượng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không đổi lại được một nụ cười của Hoàng hậu đâu.”
Lục Uyên bật cười: “Trẫm cần nụ cười của Hoàng hậu để làm gì? Ngươi muốn chết cho rõ ràng? Trẫm thành toàn cho ngươi.”
“Trẫm không ngại nói cho ngươi biết, phương hướng của ngươi đúng rồi. Lệ phi chịu phạt roi là vì nàng ta đánh Thẩm Ngôn, trẫm muốn ngươi chết cũng là vì ngươi động đến người không nên động.”
Không phải Hoàng hậu, vậy mà thật sự lại là Thẩm Ngôn… Hai mắt Đức phi trừng lớn: “Nhưng thần thiếp chưa hề làm gì với Thẩm công công…”
“Hai tên tiểu thái giám…” Lục Uyên kéo dài giọng, nhìn vẻ không cam lòng trên mặt nàng ta, “Trẫm có thể không tính toán, nhưng chuyện ngươi dùng Hàm Hi cung ám chỉ Thẩm Ngôn, còn cả… Ngươi cuồng vọng mưu toan giá họa chuyện hạ độc Hoàng hậu cho Thẩm Ngôn, trẫm sao có thể bỏ qua cho ngươi?”
Đức phi xụi lơ trên mặt đất, không nói ra được một lời nào.
Nàng ta biết Lục Uyên thông mình, nhưng lại không ngờ toàn bộ kế hoạch của mình đều bị y đoán rõ được.
“Những trân bảo làm phần thưởng đưa tới Trường Nhạc cung, tất cả đều qua tay của Thẩm Ngôn. Trân bảo không có vấn đề, nhưng trên những chiếc hộp đựng đều bị bôi độc. Hay cho mưu kế một hòn đá trúng hai con nhạn, nhưng ngươi có biết những phần thưởng trẫm ban này vốn không được đưa vào Trường Nhạc cung? Chỉ là vòng một vòng vào Trường Nhạc cung mà thôi, rồi sau đó mang hết toàn bộ chất vào nhà kho.”
“Sao lại có thể như vậy…” Đức phi lẩm bẩm.
Đức phi nhìn dải lụa trắng trong tay, đột nhiên nở nụ cười thê lương: “Thần thiếp chưa từng ngờ tới, kẻ địch của thần thiếp không phải là nữ nhân mà lại là một hoạn quan.”
“Nhưng trong mắt trẫm, so với ngươi, so với Lệ phi, so với rất nhiều người trong Hoàng cung này, hắn tròn vẹn hơn ai hết. Các ngươi không có trái tim, nhưng hắn có.”
Đức phi liếc nhìn lụa trắng trong tay, đột nhiên buông lỏng, lụa trắng phất phơ rơi xuống đất, mà nàng ta lại phóng đến tông vào cột đá bên cạnh.
Máu che khuất đi đôi mắt hạnh của nàng ta, trước lúc Đức phi mất đi ý thức, nghe thấy câu nói cuối cùng cùng với giọng nói lạnh băng của Lục Uyên, y nói: “Ngươi biết không, nhị Hoàng tử chưa từng đến chỗ trẫm cầu tình cho ngươi…”
…
Thẩm Ngôn đang đứng chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người nở nụ cười: “Bệ hạ.” Lục Uyên không muốn hắn nhìn thấy những chuyện như vậy, vậy thì hắn không nhìn. Nhưng hắn cũng sẽ không đi đâu hết, hắn vẫn luôn đứng trông giữ bên ngoài, để Lục Uyên biết mình vẫn luôn ở đây.
“Đi thôi.” Lục Uyên hít sâu một hơi, tựa như trút được gánh nặng mà ôm lấy vai Thẩm Ngôn lúc này đã đổi lại một thân áo bào dài kiểu thư sinh màu xanh nhạt, “Gia dẫn ngươi đi xem đồ tốt.”