Cùng Quân Đi Về

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Siu Nhơn Mèo

“Với lại hôm nay cũng xem như là một ngày tốt, Thẩm tổng quản thế mà lại tình nguyện tuyên dâm ban ngày với trẫm?”

Một trăm sáu mươi lăm, tình nhi nữ.

“Quy vương lại dâng tấu ạ.” Thẩm Ngôn bất đắc dĩ, hắn nhìn những con chữ của tên gây sự trên quyển tấu, lòng thầm than vị Quy vương này quả thật là không khách khí, lời trong lời ngoài đều là đang chỉ trích Hoàng thượng để thế tử rơi vào hiểm cảnh.

“Gã?” Lục Uyên bật cười, tiếp nhận quyển tấu nhìn lướt qua, “Thôi thì, trẫm cứ cho gã một lời đáp lại vậy.”

Y nhấc ngự bút, viết lên tấu chương vài câu ——

“Hoàng đệ chớ ưu sầu, trẫm đã giao cho Đại Lý tự tra rõ việc này, nhưng người cầm đầu gây tội là Nhu Nhiên vương lại khăng khăng nói gã ái mộ Lục Minh đã lâu. Quái lạ thay, chẳng lẽ là Nhu Nhiên vương đã có ý với Lục Minh từ trước? Có điều trẫm sẽ không để cho gã lừa gạt, Lục Minh là Hoàng tộc của Đại Dục ta, sao lại có quen biết với gã được? Trẫm chắc chắn sẽ tra ra manh mối của việc này, cho Quy vương phủ một câu trả lời hợp lý.”

Thẩm Ngôn nhìn mà sửng sờ: “Nhu Nhiên vương thật nói như vậy sao ạ?”

“A Ngôn ngốc.” Lục Uyên buồn cười, đóng ấn lên tấu chương rồi ném sang một bên, “Trẫm lừa Quy vương đó, có điều Hạ Tử Du đã giam chân Nhu Nhiên vương ở điện, đang tra hỏi gã.”

“Nhưng mà Nhu Nhiên vương và thế tử, rốt cục là tại sao…” Thẩm Ngôn lắc đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn không ngờ tới câu cảnh cáo những cung nữ nọ không nên bò lên giường dĩ nhiên đã ứng nghiệm, chỉ là tại sao Nhu Nhiên vương lại ra tay với Lục Minh? Bọn họ chẳng phải là đồng minh sao?

“Là thế này.” Lục Uyên đặt chén trà trong tay xuống trước mặt Thẩm Ngôn, rồi cầm tay Thẩm Ngôn nâng chén trà đến trước mặt mình, cúi đầu uống một ngụm.

Thẩm Ngôn kinh ngạc nhìn y, chần chừ nói: “Ý Người muốn nói… Bọn họ uống rượu giao bôi? Bọn họ là loại quan hệ kia?”

Ngụm trà trong miệng Lục Uyên còn chưa kịp nuốt, xém chút nữa là phun ra. Thẩm Ngôn sợ hết hồn, vội vàng vuốt lưng cho y: “Hoàng thượng? Không sao chứ ạ?”

“Khụ khụ.” Lục Uyên cười đến không thở nổi, nửa ngày mới ngưng, “Thẩm tổng quản hôm nay bán ngốc, quá được lòng trẫm rồi, thưởng lớn cho ngươi.”

“Hoàng thượng đừng làm rộn.” Thẩm Ngôn thấy vẻ mặt y, liền biết mình chắc chắn đã đoán sai, hai bên tai đều đỏ bừng.

“Thẩm tổng quản xin xin trẫm đi, trẫm xuy sét một chút có nên nói cho ngươi biết hay không, dù sao việc này cũng dính dáng đến bang giao hai nước.”

Thẩm Ngôn nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Lục Uyên, nhỏ giọng nói: “Xin bệ hạ nói cho nô tài biết đi ạ.”

Lục Uyên cũng không trêu hắn nữa, điều chỉnh lại nét mặt: “Trẫm bảo ám vệ lấy rượu mà Lục Minh tặng sang đông cung, mang về trả lại cho Lục Minh.”

“Cho nên, ngày ấy… Nhu Nhiên vương với Lục Minh vốn dĩ đã hẹn gặp mặt.”

“Trẫm chỉ là muốn gậy ông đập lưng ông, đánh tráo rượu, nhưng không ngờ trong rượu lại là thứ thuốc ác liệt như vậy.”

Thẩm Ngôn trừng to hai mắt: “Lục Minh muốn… phá hoại Thái tử điện hạ.” Bất kể là cầu xin người khác hành hạ mình, hay là mình hành hạ người khác, với Thái tử mà nói, đều là vết nhơ xóa mãi cũng không sạch.

“Hơn nữa, trẫm nghe từ chỗ Hạ Tử Du, thuốc trong rượu kia quá cường liệt, e rằng sau này Lục Minh sẽ không thể làm chuyện phòng the.”

Cho nên, Lục Minh đang ôm tư tưởng muốn Thái tử… Đoạn tử tuyệt tôn?! Thẩm Ngôn tặc lưỡi, hồi tưởng lại dáng dấp nhát gan của Lục Minh, toát mồ hôi lạnh, may mà bọn họ không mắc mưu của Lục Minh.

“Có điều trẫm nghe nói mấy ngày nay Thái tử dẫn theo một y nữ bên người, nói vậy cũng không phải là không có dự liệu.”

“Y nữ…” Thẩm Ngôn bỗng nhiên nâng khóe môi, “Nô tài có thể đoán được y nữ là ai.”

“Ai?”

“Nô tài nghe nói cháu gái nhỏ của Tôn tướng quân năm nay vừa cập kê, phủ đệ của Tôn tướng quân cũng bị người mai mối khắp cả kinh thành đạp đổ luôn rồi. Nô tài còn nghe nói vị tiểu tiểu thư này, không chuộng hồng trang, chỉ yêu kim khâu và thảo dược.”

Lục Uyên chớp mắt: “Cho nên… Thái tử vậy mà lại mang tiểu thanh mai của nó theo bên người? Nhỡ đâu Tôn tướng quân đánh vào cung tìm trẫm đòi người thì biết làm thế nào?”

“Cũng không tránh khỏi có liên quan đến việc sắp mở khoa cử.” Thẩm Ngôn cười xấu xa, hắn nhớ lại trước đây lúc Thái tử theo chân bọn họ đến Huy Nam, Lục Uyên lấy tiểu tiểu thư của Tôn gia ra làm ví dụ… Ấy thế mà chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả nhóc con năm đó cũng đã bắt đầu cân nhắc đến người trong lòng rồi.

Bởi vì Hoàng thượng rõ ràng là không có ý định mở rộng hậu cung, những nhà có con gái đều tập trung nhìn chằm chằm vào những anh niên tài tuấn vào kinh dự thi. Cũng không thiếu những thiên kim tiểu thư gan lớn, trực tiếp đến trà lâu đặt sương phòng trên tầng, chính vì để tìm xem có người nào có duyên hợp mắt hay không.

Lúc này Thái tử lại dắt nàng theo bên người, chắc cũng không hẳn là vì an toàn của mình, mà e rằng là vì… ghen rồi?

Một trăm sáu mươi sáu, thu quan tử.

“Phụ Hoàng vì sao lại để Lục Minh trở về đất phong?” Lục Kiêm cầm một quân cờ trắng do dự.

“Tại sao không thể?” Sau khi Lục Kiêm chần chần chừ chừ đặt xuống một quân cờ trắng, Lục Uyên lại khí định thần nhàn mà hạ xuống một quân cờ đen.

“Nhưng chẳng phải phụ Hoàng đã nói với Kiêm nhi rằng không thể thả hổ về rừng sao?”

“Con nghĩ trẫm thả hổ về rừng?” Lục Uyên cười, “Con sai rồi.”

Lục Kiêm nhìn bàn cờ, thở phào một hơi, cấp tốc đặt cờ trắng xuống, lúc này cờ trắng có vẻ đang vào trạng thái tiến quân thần tốc: “Phụ Hoàng không cho nó là hổ?” Nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của Lục Minh quả thật khiến mình nghĩ lại vẫn còn rùng mình, cũng có hơi kiêng kỵ.

“Không.” Lục Uyên thảnh thảnh thơi thơi hạ xuống một quân cờ đen, thế cuộc đảo ngược, cờ trắng đang tiến quân thần tốc bỗng chốc biến thành cá trong chậu, “Trẫm vốn không hề thả nó.”

Từ trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của Lục Kiêm, Lục Uyên đặt xuống một quân cờ cuối cùng: “Nó phải chết, nhưng không thể chết trên tay trẫm.”

Năm ngày sau, Lục Kiêm rốt cuộc cũng giải được câu đố mà nó đã trầm tư suy nghĩ suốt mấy ngày qua —— Lục Minh mới vừa đặt chân vào đất phong đã đầu mình hai nơi, tử trạng cực thảm, những tên hộ vệ đi theo đã báo ra và xác nhận là một con khỉ đột đã cắn rơi đầu thế tử.

“Lập tức giam Nhu Nhiên vương.” Lục Uyên ra lệnh cho ám vệ.

Lục Kiêm nóng lòng muốn nói: “Phụ Hoàng muốn xuống tay với gã sao?”

“Không, gã dù sao cũng đã nói cho trẫm biết không ít thứ tốt, trẫm đã đáp ứng giữ cho gã một mạng.” Lục Uyên ý vị thâm trường cười, “Trẫm… Chẳng qua là đang giúp cho vị Nhu Nhiên vương tiếp theo.”

Một tháng sau, biên quan cấp báo, trấn quốc vương gia – cũng chính là thân thúc thúc của Nhu Nhiên vương bị ép khoác lên Hoàng bào, lấy cớ Đại Dục hãm hại Nhu Nhiên vương của bọn họ, dùng đội quân xác xơ tuyên chiến với Đại Dục ở biên cảnh.

“Tuyên chiến?” Thẩm Ngôn có hơi không hiểu, nhìn tin tức mà tai mắt đã hồi báo lúc trước, “Với thực lực của nước họ, chẳng phải cần nên nghỉ ngơi lấy sức ít nhất vài chục năm sao?”

“Chẳng qua gã muốn lừa gạt người mình mà thôi.” Lục Kiêm kéo tay Thẩm Ngôn, “Đến đây, A Ngôn chơi cờ với trẫm nào.”

“Hoàng thượng còn có tấu chương phải phê.” Thẩm Ngôn tận tình khuyên bảo, chơi cờ thì chẳng uổng thời gian, nhưng trên bàn cờ hắn trước giờ chưa từng thắng nổi lấy một lần. Mà một khi chơi thua…

“Chẳng phải còn có Thái tử sao?” Lục Uyên nắm quân cờ cong khóe môi, “Với lại hôm nay cũng xem như là một ngày tốt, Thẩm tổng quản thế mà lại tình nguyện tuyên dâm ban ngày với trẫm?”

Thẩm Ngôn: “…” Da mặt phải dày đến thế nào thì mới có thể hùng hồn nói ra những lời như thế này?! Nhớ lại một Lục Uyên trước đây khi hôn hắn một cái thôi mà hai bên tai cũng phiếm hồng, quả thật là như hai người khác biệt.

Một trăm sáu mươi bảy, thắng bại định.

Mùa đông năm Bình Võ thứ mười bảy, một nam tử tự xưng là Nhu Nhiên vương, cầm phù ấn trong tay nhảy vào quân trận, quân Nhu Nhiên đại loạn. Sau đó xác nhận được, thân phận của nam tử nọ là Nhu Nhiên vương đã mất tích hơn ba tháng ở Đại Dục.

Bình Võ năm thứ mười tám, nhị Vương tranh chấp, Nhu Nhiên nội loạn. Đến cuối năm, nhị Vương đều sụp đổ, người trong Hoàng tộc bởi vì bị liên lụy từ cuộc chiến của nhị Vương mà chỉ còn lại số ít người sống sót. Cuối cùng người kế vị lại là hoàng tử Nhu Nhiên khi đó chỉ mới tuổi, Thái hậu Nhu Nhiên buông rèm nhiếp chính. Cắt năm thành cho Đại Dục, phân tranh cuối cùng cũng ngưng.

Mùa xuân năm Bình Võ thứ mười chín, Bình Võ đế tứ hôn cho Thái tử. Thái tử phi Tôn thị xuất thân từ người nhà tướng, bởi vì thiện y thuật, sử xưng Huệ Nhân Hoàng hậu.

Mùa thu Bình Võ năm thứ mười chín, Thái hậu hoăng, Bình Võ đế đến thái miếu tế tổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio