Cùng Quân Đi Về

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Siu Nhơn Mèo

Thẩm Ngôn la to: “Đừng làm bị thương như phu nhân của bản Hầu!”

Một trăm tám mươi, lấy rượu làm lệnh.

“Thẩm gia, thuộc hạ nghe được một chuyện rất lạ lùng.” Ám vệ hồi bẩm nói, “Nghe nói nơi này của bọn họ có một bà đồng rất linh, tính ra được mấy ngày này đều là ngày hoàng đạo, cho nên rất nhiều nhà đều chọn mấy ngày này để gả con. Có nhà nọ còn gả đi cả ba người con, mà hôm nay là ngày gả nữ nhi út.”

Thẩm Ngôn đã nghe thấy được tiếng kèn trống rôm rả từ xa truyền lại, cười lạnh một tiếng: “Những đội ngũ đưa rước dâu trong ngày hôm nay, bắt sống toàn bộ.”

“Nhưng…” Ám vệ có phần do dự, “Có khi nào lại làm liên lụy đến những nhà vô tội không ạ?”

“Vô tội?” Thẩm Ngôn nhếch khóe môi, “Tháng Giêng không cưới hỏi, tháng Chạp không định hôn. Còn chưa ra Giêng, vội vã gã nữ nhi, vội vã cưới vợ, ấy mới là chuyện lạ.”

Chú thích của tác giả: Ý chỉ truyền thống tập tục ở thời cổ đại, vào tháng Giêng thì không dựng vợ gả chồng, tháng Chạp thì không định hôn. Tháng Giêng mà cưới hỏi thì bị vận sao Thái Tuế ập xuống đầu, tháng Chạp mà định chuyện hôn sự thì sau này sẽ bất hòa với nhà chồng.

Ám vệ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền biến mất khỏi phòng.

Thẩm Ngôn lặng yên nhìn những đội ngũ đưa rước dâu càng đi càng gần, nếu Quy vương muốn lẫn vào đội ngũ đưa dâu, cách tốt nhất chính là giả thành tân nương. Nhưng tân nương lại không xuất đầu lộ diện, chắc chắn phải có cái gì đó khiến Lục Uyên vừa nhìn đã nhận ra sự khác biệt ngay.

Là cái gì chứ?

Là gì chứ?

Lục Uyên… Người trăm triệu lần không được xảy ra chuyện…

Một cỗ, hai cỗ… Ba cỗ.

Khi ba cỗ kiệu hoa nọ đi ngang qua bên ngoài khách điếm, Thẩm Ngôn cũng không hề lên tiếng. Hắn căng thẳng, ám vệ cũng hồi hộp, những binh sĩ cải trang thành người đi đường cũng hồi hộp, không thể bỏ qua Quy vương, nhưng lại càng không thể đánh rắn động cỏ.

Thẩm Ngôn lúc này lại đột nhiên bật người đứng dậy, rốt cuộc hắn cũng biết được điều gì đã thu hút lực chú ý của Lục Uyên vào ngày hôm đó.

Lấy góc nhìn từ chỗ ngồi của Lục Uyên, với những kiệu hoa thông thường thì chỉ có thể nhìn thấy được đỉnh kiệu, nhưng lại có một cỗ kiệu có đỉnh cao hơn những cỗ khác đến một đoạn. Vóc người sau khi mặc y phục vào thì còn có thể che giấu cho qua, thế nhưng chiều cao thì lại không như thế.

Chờ cho đến khi cỗ kiệu lạ nọ ngang qua trước cửa khách điếm, Thẩm Ngôn vừa uống rượu, vừa cười vang nói: “Tiểu nương tử? Đừng gả đi nữa, có muốn theo bản Hầu gia hay không? Bản Hầu đảm bảo ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp suốt đời.”

Lúc hắn đùa giỡn cợt nhã, mọi người cũng chú ý đến, những đội ngũ đưa dâu này không được bình thường.

Theo lý mà nói, người nhà bị chòng ghẹo kia sẽ phẫn nộ, sẽ căm tức, sẽ muốn tìm Thẩm Ngôn để nói chuyện, nhưng bọn họ lại dứt khoát đặt tay lên chuôi kiếm. Mà những người hộ tống đi trước ba cỗ kiệu hoa kia nhìn thấy tình hình như vậy, hẳn nên muốn nhanh chóng rời khỏi đó để tránh liên lụy đến tiểu thư nhà mình mới phải, nhưng bọn họ lúc này lại chỉ ngưng lại tiếng kèn trống, dừng chân ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Cử chỉ và nét mặt của bọn họ không giống như những người dân bình thường, mà giống như là… Binh lính đã được huấn luyện hơn!

Thẩm Ngôn vẫn còn đang nói xằng nói bậy: “Bản hầu ngưỡng mộ tiểu thư nhà ngươi đã lâu, nếu tiểu thư nhà ngươi gặp phải người không tốt thì cứ việc đến phủ của trấn quốc công chúa tìm ta, tuy không thể làm chính thê, nhưng với tư sắc của tiểu thư nhà ngươi thì cũng có thể làm như phu nhân.”

Chú thích của tác giả: Như phu nhân là vợ lớn nhất trong số các thiếp thất.

Đang khi nói chuyện, vò rượu trong tay chợt trượt, rơi xuống lầu, vừa chạm đất đã vỡ toang, hương rượu thơm lan tỏa khắp nơi.

Một trăm tám mươi mốt, theo vò mà bắt.

Chính là lúc này!

Dân chúng hai bên đường đột nhiên nhặt lên vũ khí được giấu dưới những quầy hàng, trên những nóc nhà cũng có hai nhóm người mặc y phục đen xuất hiện, bọn họ nhảy xuống, nhắm thẳng vào cỗ kiệu ngay phía sau vò rượu vỡ.

Bốn thị vệ đeo mặt nạ sắt bên cạnh kiệu hoa cũng đồng loạt rút kiếm bên hông, tụ lại lùi về sau, bảo vệ kiệu hoa, mà những người thổi kèn trống cũng rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra xông vào chém giết cùng những binh sĩ đã cải trang thành dân thường.

“Tiểu thư, thuộc hạ hộ tống ngài đến chỗ an toàn.” Thị vệ mặt nạ sắt vừa nói vừa nhấc lên bức rèm kiệu, nhìn về phía Quy vương vẫn còn đang trùm khăn voan ngồi bên trong.

“Sao lại thế này?” Quy vương đè thấp giọng nói, bởi gã vừa nghe thấy cái tên chòng ghẹo gã tự xưng là tiểu Hầu gia nhà trấn quốc trưởng công chúa, vì thế không dám xốc khăn voan lên, sợ bị nhìn thấy mặt.

“Tiểu Hầu gia ngưỡng mộ dung nhan của tiểu thứ, muốn mời tiểu thư vào nói chuyện.”

Quy vương nhíu mày, tên thị vệ này của gã là đang diễn trò cho người khác xem sao? Sao lại thấy quái quái kiểu gì? Những lúc này gã lại không kịp suy nghĩ nhiều, bước ra khỏi kiệu hoa.

Thị vệ đeo mặt nạ sắt kéo cổ tay gã, lôi mạnh gã đi theo, nhưng vì sức lực quá lớn, khăn voan đỏ của Quy vương bị rơi mất, cứ vậy mà khiến gã thấy rõ được tên thị vệ đang lôi gã đi.

Mặt nạ sắc, y phục đen, là thân vệ của gã.

Nhưng cặp mắt kia, và cả vẻ bễ nghễ trong đó, lại là thứ mà thân vệ của gã không thể có được!

Trúng kế rồi ——

Trong đầu Quy vương thoáng xẹt qua ý nghĩ đó, nhưng tình hình lúc này lại không cho phép gã suy nghĩ, thấy khăn voan bị bay, thị vệ đeo mặt nạ sắt dứt khoát rút ra bội kiếm, đặt lên cổ Quy vương: “Tất cả tránh ra, không thì Vương gia các ngươi sẽ lập tức đầu mình hai nơi!”

Mọi người đều hoảng sợ, muốn bắt lại tên thị vệ phạm thượng kia, nhưng đột nhiên Quy vương lại bị tên thị vệ nọ dùng tay khóa cổ, đưa lưng về phía thị vệ, lảo đảo bị bắt đi.

“Bắt hắn lại cho bản Vương!” Quy vương tức giận gào lên.

“Thì ra Quy vương lại thấy chết không sờn như thế, ta xem thường ngươi rồi.”

“Ngươi đừng có mà lừa bịp bản Vương, chắc bệ hạ của các ngươi cũng đã nói rồi chứ? Y muốn bắt sống ta, cho nên dù như thế nào thì bản Vương cũng phải sống.”

“Là thế này à?” Thị vệ khẽ cười, chẳng biết đã đổi lại cầm một thanh đao ngắn trên tay từ lúc nào, dứt khoát rạch ra một vệt máu trên cổ Quy vương.

Một trăm tám mươi hai, lưu ly quy.

“Chớ có làm tổn thương đến như phu nhân của bản Hầu! Ngươi muốn bao nhiêu bạc bản Hầu cũng cho ngươi!”

Bởi vì Quy vương đưa lưng về phía thị vệ, mà thị vệ lại đang dùng gã làm con tin kéo gã lui về phía khách điếm, cho nên Quy vương vẫn chưa thấy được mặt của người tự xưng là tiểu Hầu gia.

Người này hệt như một tên ngốc vậy, vậy mà lại không phân biệt được mình là nam hay nữ, nếu quả thật là tên ngốc nhà trấn quốc công chúa kia… Vậy thì lợi dụng được rồi, nói không chừng còn có thể giúp mình tránh được một kiếp.

“Tiểu hầu gia, ngươi có một miếng ngọc lưu ly đúng không?” Quy vương cao giọng hỏi.

“Có thì có, như phu nhân muốn nó sao?” Thẩm Ngôn cợt nhã nói.

“Có thể cho ta mượn xem một chút hay không?”

“Nếu như phu nhân muốn, ta có thể mua lại tất cả ngọc lưu ly có trong cửa hàng…”

“Nhưng ta lại muốn ngay bây giờ!” Quy vương thầm mắng tên này sao mà ngu xuẩn quá, theo đuổi nữ hài tử mà như vậy thì làm sao đuổi đến tay?

“Vậy ngươi lên đây? Ta cho ngươi?” Thẩm Ngôn khổ não nói, “Bên dưới loạn quá, bản Hầu sợ.”

“Ta…”

Thị vệ nọ cười khẽ một tiếng: “Lên thì lên, để xem ngươi có thể biến ra được cái gì.”

Khi bọn họ vừa mới bước chân vào đến phòng chữ thiên số một.

Thẩm Ngôn la to: “Đừng làm bị thương như phu nhân của bản Hầu!”

“Như phu nhân? Nhưng giờ ta lại cảm thấy người cần được dạy dỗ chính là ngươi.” Thị vệ dõi mắt theo hắn, nhíu mày.

Thẩm Ngôn vội vàng đưa tay che mắt: “Bản Hầu không nhìn mặt của anh hùng, anh hùng tha cho bản hầu đi.” Hắn vội vã móc ngọc bội trong ngực ra rồi đưa tới, rồi rụt tay lại thật nhanh, sợ chậm một chút thôi thì sẽ chuốc họa vào thân.

Hoàn toàn không biết rằng hắn đã bị thị vệ nhắm làm con mồi tiếp theo.

Quy vương lúc này thì lòng đầy mong chờ nhận lấy ngọc bội mà tiểu hầu gia đưa tới, nhưng còn chưa nhìn được rõ mà nét mặt đã thoáng chốc thay đổi.

Đây không phải là lưu ly phượng bội như gã nghĩ, mà là lưu ly… Quy bội.

Quy: Rùa. – Lưu ly quy bội là ngọc bội khắc thành con rùa. Chứ không phải là phượng hoàng.

Mà sắc mặt của Ám Tam đứng bên cạnh cũng trở nên xấu xí y chang: “…” Đây là quà mà gã mua cho phu nhân tương lai của mình! Tuy rằng gã vẫn chưa biết phu nhân tương lai là ai… Thế nhưng Thẩn tổng quản cũng quá đáng lắm luôn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio