Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Siu Nhơn Mèo
“Nếu một người có thể vì người trong thiên hạ mà dùng mưu đoạt lấy phúc, thì y tại sao lại không phải là người tốt?” Thẩm Ngôn cắn viên sơn tra chua chua ngọt ngọt cuối cùng, “Cái vị trí kia, có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, chỗ cao không thắng hàn.”
Mười chín, là thật.
“Gia…” Thẩm Ngôn trợn tròn mắt, đầu óc rối thành một cục.
Hoàng thượng nói… Vậy mà không phải là loại quan hệ giữa chủ tớ?
“Gia không ép ngươi, gia chờ đáp án của ngươi.” Lục Uyên không buộc hắn trả lời, sau khi y đăng cơ thì phần lớn đều là nói một không có hai. Thế nhưng Thẩm Ngôn thì không giống thế, Thẩm Ngôn quá nghe lời, thuận theo đến mức Lục Uyên không đành lòng buộc hắn.
Một đêm này, Lục Uyên cũng không ngủ sâu giấc, y bị tiếng khóc nhỏ nhẹ thút thít đánh thức.
Y châm đèn, tìm được Thẩm Ngôn đang ôm y phục của mình mà ngủ ngoài ngoại thất, Thẩm Ngôn hình như đang nằm mơ, miệng lẩm nhẩm gì đó, mà trên mặt còn có vết nước mắt chưa khô.
Lúc Thẩm Ngôn tỉnh dậy từ trong mộng, hắn thấy ngay Lục Uyên ngồi bên cạnh hắn. Khuôn mặt Lục Uyên được ánh nến chiếu sáng, nhìn không ra tâm tình. Mà tay của mình không biết là từ bao giờ đã nắm lấy vạt áo của Lục Uyên.
“A Ngôn…” Lục Uyên sờ sờ đầu hắn, “Ngươi không muốn… Thì coi như gia chưa từng nói gì đi.”
Thẩm Ngôn chớp chớp ánh mắt chua xót, bỗng nhiên bật khóc.
Hắn làm sao mà không muốn? Thế nhưng ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ sự việc cứ vậy mà bại lộ ra trước mặt y, trong lòng ngoại trừ tràn ngập niềm vui sướng như vừa trộm được tuyệt thế trân bảo, còn có một loại sợ hãi ti tỉ.
Sợ vận mệnh tương lai của hắn, cũng sợ Lục Uyên vì mình mà mang vết nhơ vốn không nên có.
“Gia, gia…” Thẩm Ngôn thở hổn hển nói, “Lời nô tài nói đều là thật, thế nhưng nếu có một ngày gia không cần nô tài nữa, đừng đuổi nô tài đi được không?”
Hai mươi, là người tốt.
Thẩm Ngôn kỳ thực không biết sao lại thành ra như vậy.
Rõ ràng bọn họ đi nam tuần, nhưng vì Lục Uyên lo việc tra xét công khai không được rõ ràng, cho nên dẫn theo Thái tử và hắn, với cả một đám ám vệ từ sáng chuyển vào tối, đi nhanh hơn đại đội nam tuần một bước.
Nhưng…
“Ăn.” Lục Uyên gặp một cái đùi gà trong mâm ra thả vào chén Thẩm Ngôn, cái còn lại gắp cho nhi tử.
“Gia, trước cứ để nô tài hầu hạ Người đi.” Thẩm Ngôn không phải là chưa từng cùng ngồi chung bàn ăn cơm với Lục Uyên, trước kia lúc còn ở phủ đệ, hắn không hiểu chuyện bị Lục Uyên lừa lên bàn ngồi rất nhiều lần. Thế nhưng hiện tại Thái tử còn ở đây… Thẩm Ngôn nghĩ việc này không quá thỏa đáng.
“Hầu hạ cái gì? Tay gia không đủ dài hay chân không đủ dài? Ăn nhanh đi, lát nữa còn phải lên đường.”
Thẩm Ngôn bị la rầy mà mếu máo, tủi thân gặm đùi gà, sau đó mở lớn hai mắt: “Gia, gà ngon quá.”
Lục Uyên bật cười, nhìn hắn và tiểu Thái tử cùng có chung một biểu cảm, y cũng sắp quên mất, Thẩm Ngôn vẫn còn nhỏ.
Vì vậy Thẩm Ngôn bị coi là vẫn còn nhỏ lúc đi dạo phố cũng được nhận loại đãi ngộ giống y với tiểu Thái tử.
“Hai người ở đây đợi ta, đừng có chạy lung tung, có việc thì gọi ám vệ.” Vừa dứt lời thì Lục Uyên đã biến mất ở đầu tường.
“Cha lại muốn đi nghe góc tường nhà người ta.”
Thẩm Ngôn trợn tròn đôi mắt, tiểu Thái tử học từ đâu ra mấy lời không hay như này vậy?
“Nhưng mà cái này ăn ngon thật đó, không biết sau khi trở về, nhà bếp có làm ra được hay không.” Tiểu Thái tử vui vẻ liếm sơn tra bọc đường.
Sơn tra bọc đường:
“Có thể, đợi lát nữa nô tài hỏi công thức làm cho ngài.”
“Quản gia, cha đối xử với ngươi thật tốt.” Tiểu Thái tử nhìn hắn một cái, điềm nhiên như không mà nói.
Trong lòng Thẩm Ngôn lộp bộp, vội vàng nói: “Lão gia là người tốt, tự nhiên sẽ đối tốt với nô tài.”
“Nhưng bọn họ đều nói cha không được coi là người tốt.” Tiểu Thái tử ngậm âm trong miệng, chỉ có Thẩm Ngôn nghe rõ được.
“Nếu một người có thể vì người trong thiên hạ mà dùng mưu đoạt lấy phúc, thì y tại sao lại không phải là người tốt?” Thẩm Ngôn cắn viên sơn tra chua chua ngọt ngọt cuối cùng, “Cái vị trí kia, có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, chỗ cao không thắng hàn.”
Nguyên văn: Cao xứ bất thắng hàn (高处不胜寒) – xuất xứ từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…
“Hình như hôm nay quản gia nói với ta rất nhiều.”
“Tiểu công tử, nô tài không hiểu được những đạo lý lớn lao. Thế nhưng hôm nay nô tài được ăn đùi gà ngon, sơ tra ngọt, thấy được bách tính an cư lạc nghiệp.” Thẩm Ngôn liếm vệt đường còn dính bên khóe môi, nghiêm túc mà nhìn cục tròn tròn trước mặt, “Cho nên nô tài cảm thấy, lão gia là người tốt.”
Hai mươi mốt, lời sinh tử.
Thẩm Ngôn nhìn gói đồ vặt mà Lục Uyên mang về khách điếm, tuy rằng cái nào hắn cũng muốn ăn, thế nhưng hắn vẫn phải làm sáng tỏ: “Gia, nô tài không phải là tiểu hài tử.”
“Sao không phải?” Lục Uyên liếc mắt nhìn hắn.
“Nô tài đã hai mươi hai rồi!”
Lục Uyên gật đầu: “Ừ, nhỏ hơn gia năm tuổi, còn không phải là tiểu hài tử sao?”
Thẩm Ngôn nhất thời dở khóc dở cười, tiểu Thái tử mới là tiểu hài tử chứ? Hắn mà là tiểu hài tử cái gì?
“Không ăn ta ném?”
“Ăn mà!” Thẩm Ngôn vội vàng ngăn tay Lục Uyên lại, bảo vệ đồ ăn của mình.
“Mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày đêm, buổi tối trấn trên có hội hoa đăng, muốn đi không?”
Thẩm Ngôn vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Uyên.
Lục Uyên cười: “Vậy thì đi.”
Đến đêm, Lục Uyên nhìn Thẩm Ngôn rốt cuộc cũng chịu ngủ bên cạnh mình, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn: “Thiên gia vô phụ tử, gia thấu rất rõ ràng, ngươi không cần phí nhiều tâm tư như vậy.”
Thiên gia vô phụ tử: Trong nhà giàu có quyền thế thì không có tình cha con. Ý muốn nói sự tranh quyền đoạt vị làm mất đi tình thân.
Thẩm Ngôn hàm hàm hồ hồ nói: “Thế nhưng nô tài nhìn không thấu.”
“Ngươi đó.” Lục Uyên bất đắc dĩ chọt chọt trán hắn, “Không sợ Thái tử hiểu được sẽ bực bội ngươi?”
“Bực bội cũng không sao.” Thẩm Ngôn quen thói mà kéo kéo vạt áo y, “Nô tài cũng không kiếm ăn dưới tay Thái tử ngài.”
“Còn nói không phải tiểu hài tử? Ngươi không thể nghĩ xa một chút? Lỡ đâu ngày nào đó gia —— ”
Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn Lục Uyên, hai mắt mở lớn trong bóng đêm, nghiêm túc nói: “Không có nếu như, nếu quả thật có một ngày như vậy, nô tài chắc chắn cũng sẽ không còn.”
Sao lúc đọc thì thấy cung đấu, tranh quyền, tranh sủng dồn dập lắm mà khi làm thì thấy lâu đến quá =)))))))))))
Mẹ nào cũng vội như em thì ráng xíu đi, sắp đến zồi =)))))))))))