Buổi tối Đường Chấn Đông nằm trên giường nhớ đến những nuông chiều và bao dung mà Thượng Quan Cẩm dành cho hắn, toàn bộ cơ thể hắn giống như ngâm trong đường mật. Ngay cả những bất an lo lắng trong lòng cũng tan biến hết, hắn ngủ rất sâu, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, vừa mới chỉnh lý lá trà trong nhà kho, có người đến chọn hàng, Đường Chấn Đông vội vàng đi tìm Vương quản sự, biết được Vương quản sự ra ngoài làm việc, mà việc lại rất cấp bách, Đường Chấn Đông đành phải kiên trì bàn bạc. Cẩn thận kiểm tra đối chiếu số lượng, xác nhận không có vấn đề gì, lấy biên lai để ông chủ cửa tiệm và Ngụy Minh đóng dấu, sau đó hắn mang theo người mua đến nhà kho. Đóng gói trà xanh cẩn thận xong, hắn giúp người mua trà di chuyển hàng lên xe ngựa.
“Hôm nay thật cảm ơn ngươi, làm phiền ngươi cả buổi.” Người mua trà nói lời cảm ơn với Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông lắc đầu, “Không cần khách khí.” Sau đó lại nói thêm, “Ngươi đếm lại số lượng, thừa thiếu thì không tốt.”
“Ta đã đếm rồi, không có vấn đề.” Người mua trà phất phất tay với hắn, vội vàng lên xe ngựa, nói, “Lô trà này khách nhân cần gấp, phải trực tiếp đưa đến Nhã Dật các ở Kinh Châu, ta không có thời gian nói chuyện nhiều với ngươi.”
“Được, lần sau gặp lại.” Đường Chấn Đông đứng ở chỗ cũ, nhìn xe ngựa rời khỏi tầm mắt của mình. Hắn cứ nghĩ rằng xử lý cẩn thận thì sẽ không gặp sai sót, không ngờ sau đó vẫn cứ xảy ra vấn đề.
Trời dần dần tối, Đường Chấn Đông ăn xong cơm tối, quay về phòng ngủ nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ có mình hắn, gần đây trời nóng, muỗi nhiều, người không thể ngủ vì bị muỗi cắn. Vương quản sự phát cho mỗi phòng một tấm màn che, hắn cầm màn che treo trên xà nhà.
Xà nhà quá cao, hắn nhọc sức giơ tay móc sợi dây thừng. Mới móc được một bên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nghĩ rằng Khương Quân quên mang chìa khóa, Đường Chấn Đông lật đật đi mở cửa, bất ngờ thấy Thượng Quan Cẩm, “Sao ngươi lại tới?”
“Ngươi đang bận cái gì sao?” Thượng Quan Cẩm liếc mắt nhìn trong phòng, nho nhã lễ độ hỏi, “Ta có thể đi vào không?”
Đường Chấn Đông mặc dù vô cùng kinh ngạc vì sự xuất hiện của Thượng Quan Cẩm nhưng không thể mượn cớ để hắn đi. Nghĩ Khương Quân hôm nay đi ngủ ở chỗ khác, Đường Chấn Đông mở cửa để hắn tiến vào, “Xin lỗi, chỗ ở của ta bừa bộn, đang thu dọn.” Đường Chân Đông đưa ghế cho Thượng Quan Cẩm ngồi.
Thượng Quan Cẩm không ngồi, chỉ nhìn màn che trên giường hắn thì biết hắn đang bận cái gì, lập tức cuốn tay áo lên, nói, “Ngươi một mình mắc màn thì đến bao giờ mới xong, ta giúp ngươi.”
Đường Chấn Đông biết không từ chối được, liền đưa một góc màn che cho hắn. Sau đó hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm. Nhìn bộ dạng cử chỉ của Thượng Quan Cẩm, biết mười ngón tay của hắn không dính nước, rất ít khi làm việc nặng, trong lòng Đường Chấn Đông không khỏi cảm thấy áy náy.
Đợi mắc màn xong, hai người mồ hôi nhễ nhại, Đường Chấn Đông nhìn gian nhà chỉ có bốn bức tường, cũng không có gì tiếp đãi hắn, liền mở miệng nói, “Trong phòng nóng, bên ngoài có cửa hàng bán rượu, ta mời ngươi uống.”
Thượng Quan Cẩm nghe xong không hề từ chối, trong mắt mang theo ý cười, “Được nhưng địa điểm là do ta chọn.”
Đường Chấn Đông thấy hắn mặc y phục đẹp như vậy mà muốn đi ngủ, cảm thấy không thích hợp, vội ngẩng đầu hỏi, “Công sự của ngươi đã xong chưa?” Hắn biết Thượng Quan Cẩm khác hắn, thỉnh thoảng buổi tối Thượng Quan Cẩm sẽ bận việc, có thể chỉ là qua nhìn hắn một chút mới ra khỏi phủ, không có khả năng bất cứ lúc nào cũng ở bên hắn.
“Không bận đến nỗi không có thời gian.” Thượng Quan Cẩm nắm tay hắn rời đi.
Ra khỏi phủ một quãng đường, đi đến bên cạnh một tiệm cơm. Tiệm cơm có chút sơ sài cho với các quán xung quanh, Đường Chấn Đông kéo Thượng Quan Cẩm tiếp tục đi nhưng Thượng Quan Cẩm túm hắn bước vào, “Nhà này đi, nhìn cũng được.”
Tìm một bàn ăn sạch sẽ ngồi xuống, gọi một bình rượu trắng, thêm mấy món đồ nhắm, hai người ăn uống dưới ánh trăng mờ ảo. Khuôn mặt Thượng Quan Cẩm tuấn mỹ, khí chất cao quý, ngồi trong gian phòng như vậy có chút không hợp. Ngoài ra biết hắn rất kén chọn thức ăn, Đường Chấn Đông mới đầu còn lo nghĩ. Sau đó thấy ánh mắt trong veo thản nhiên của hắn, Đường Chấn Đông không chú ý nữa, an tâm ăn uống.
Đồ ăn cũng không tốn nhiều bạc, mặc dù Đường Chấn Đông nói mời nhưng Thượng Quan Cẩm chủ động đưa ra ngân phiếu. Đường Chấn Đông móc bạc trong người ra, đưa cho ông chủ, “Ta có bạc vụn.”
“…” Thượng Quan Cẩm yên lặng nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, đành phải cất ngân phiếu. Thượng Quan Cẩm biết Đường Chấn Đông không có nhiều bạc, muốn trả tiền, nhưng không ngờ hắn lại khách khí từ chối.
Khu phố buổi tối vắng người, Đường Chấn Đông theo Thượng Quan Cẩm đi trên đường, đi qua một quầy hàng bán chong chóng. Trên quầy chỉ còn hai cái chong chóng, xoay tít mù, người bán hàng rong nhiệt tình rao bán nhưng người đi đường đều bỏ qua hắn.
Chú ý thấy ánh mắt của Đường Chấn Đông, Thượng Quan Cẩm khẽ nói, “Ngươi chờ một chút.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm quay người cầm bạc chạy đến, mua hai chiếc chong chóng còn lại tặng cho Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông khẽ mỉm cười, “Mua cái này làm gì?”
“Để ngắm, hoặc cắm vào bệ cửa sổ làm trang trí.” Thượng Quan Cẩm không rời mắt nhìn Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông bĩu môi, nói, “Nó chỉ có tác dụng thế thôi sao.”
“Ngươi không thích à?” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nghiêm túc, hỏi hắn, hiển nhiên nếu hắn nói không thích, Thượng Quan Cẩm sẽ tìm cách làm cho hắn thích.
“Thích.” Đường Chấn Đông cúi đầu nhìn chong chóng trong tay, trong lòng ngọt ngào như uống mật.
Khi còn bé không hề có một món đồ chơi, trong nhà chỉ mua đồ ăn chứ không bao giờ mua những đồ tiêu khiển, cảm thấy phí phạm tiền. Cho nên hắn cũng không chủ động đòi hỏi, bây giờ cầm đồ chơi không còn thích thú như trước nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Dọc đường đi kể về chuyện lúc nhỏ, gió đêm lành lạnh thổi vào cơ thể nóng bức, Đường Chấn Đông cảm thấy ban đêm thật thoải mái dễ chịu, rẽ vào một con đường, đèn đuốc trước mặt sáng trưng, từ xa thấy vài người đi ra khỏi phủ Tĩnh An.
Đường Chấn Đông không khỏi nhìn lại, trong lòng chấn động mãnh liệt, khí lực toàn thân dường như bốc hơi. Xa xa hắn thấy một người đội quan ngọc (mũ ngọc), vóc dáng cao gầy, thoạt nhìn cô đơn lạnh lẽo như thượng lưu quý tộc, chỉ có thắt lưng đeo đai ngọc bằng thổ cẩm vàng, thể hiện địa vị tôn quý gần vương tông quý tộc của hắn.
Đường Chấn Đông nhìn thẳng hắn, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch, nghĩ rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa, vì hai bên không ở cùng một thế giới, chưa từng nghĩ có ngày sẽ gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm.
Rất nhiều người đi ra khỏi phủ Tĩnh An, gọn gàng sáng chói, hăm hở, vây quanh hắn giống như sao quanh trăng sáng, trong đó còn có Lý quản gia. Vẻ mặt Lý quản gia kính trọng tôn sùng chưa từng có. Bất chợt, Đường Chấn Đông nhớ đến Thượng Quan Cẩm, đột nhiên hắn cảm thấy khó thở, dường như cổ họng bị tắc nghẽn.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm bình tĩnh, ánh mắt dửng dưng, nắm tay hắn đi đến. Hai chân Đường Chấn Đông mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, Thượng Quan Cẩm ngay lập tức đỡ lấy hắn, vội hỏi, “Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Đường Chấn Đông hoảng loạn lắc đầu, muốn trốn chạy.
Lý quản gia đứng cách đó không xa trông thấy Thượng Quan Cẩm, vui vẻ gọi một tiếng, “Thiếu gia, ngài đã về.” Dứt lời hắn nói với Cửu gia ở bên cạnh, “Lão gia, hiếm khi gặp thiếu gia, ngài hãy ở lại phủ vài ngày.”
Lão gia? Lý quản gia gọi nam nhân kia là lão gia?! Vậy hắn không phải là phụ thân của Thượng Quan Cẩm chứ! Huyết sắc trên mặt Đường Chấn Đông biến mất sạch sẽ, nghĩ thầm không có khả năng, sao lại có chuyện như vậy, cuối cùng hắn vẫn dũng cảm hỏi Thượng Quan Cẩm, “Hắn là phụ thân ngươi?”
Thượng Quan Cẩm khẽ “Ừ” một tiếng, nhìn nam nhân ở trước mặt.
Đường Chấn Đông cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn bộ trời đất cũng xoay tròn. Hắn nghe được tiếng thở dồn dập của chính mình, yếu đuối giống như một con ốc sên mệt mỏi. Hắn không dám ngẩng đầu nữa, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng hắn không thể bỏ chạy…
Cửu gia thong dong đi đến. Dáng người hắn nhàn hạ giống như công tử trong tranh thủy mặc, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, lại có cảm giác cường thế áp bức khiến người ta không thể nhìn thẳng. Hắn đạm bạc nhìn Thượng Quan Cẩm, nói, “Đã lâu không gặp.”
Thượng Quan Cẩm theo quy củ chào hỏi hắn, “Vừa thấy phụ thân, ngài muốn ra ngoài sao?” Phụ tử hai người xa cách đã lâu mới gặp mặt nhưng ngôn từ cử chỉ không thân thiết như những phụ tử bình thường, ngược lại còn có vẻ xa cách.
Cửu gia mặt không đổi sắc, thậm chí còn cười với Thượng Quan Cẩm, nho nhã nói, “Lần này nương nương muốn tới phủ, ta sẽ ở lại vài ngày.” Ánh mắt thờ ơ làm như vô ý rơi vào người Đường Chấn Đông, “Đây là bằng hữu của ngươi?”
Đường Chấn Đông không né tránh được ánh mắt của Cửu gia, cúi đầu càng thấp xuống, cho rằng làm như vậy sẽ không bị nhận ra. Trong cơn hoảng hốt hắn nghe thấy Thượng Quan Cẩm nói gì đó với Cửu gia, ánh mắt như có như không quét trên người hắn. Mồ hôi trên trán hắn chậm rãi rớt xuống, toàn bộ cơ thể giống như bị nướng chín từ trong ra ngoài không buông ra bất kì chỗ nào, mỗi một phần da thịt, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một hơi thở đều bị dày vò.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, thấy Cửu gia đang nhìn hắn, trong hoảng loạn hắn nhớ lại những ngày tháng ở Lạc Nguyệt phường, những sỉ nhục sâu sắc hắn gây ra cho mình vẫn in sâu trong lòng, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa, đến nỗi khi nhìn thấy hắn thì Đường Chấn Đông chỉ muốn trốn chạy. Đường Chấn Đông nắm chặt tay Thượng Quan Cẩm, lại nhớ tới quan hệ huyết thống của bọn họ, cả người bỗng chốc rét run, mồ hôi chảy đầy sau lưng, bàn tay ấm áp trở nên lạnh như nước đá, nhịn không được muốn thoát khỏi tay Thượng Quan Cẩm…
Thượng Quan Cẩm cầm tay Đường Chấn Đông, đưa Đường Chấn Đông trong tình trạng mệt lử vào trong phủ, không chút nào để ý đến ánh mắt những người khác. Thái độ kiên quyết như vậy làm Lý quản gia cảm thấy như bị sét đánh trúng, không thể tin vào mắt mình. Thiếu gia cao cao tại thượng của hắn không ngờ lại nắm tay kẻ xấu xí kia, có thể thấy được quan hệ khác thường của họ. Ít nhiều khiến hắn không tiếp thu được, không quen nhìn người ti tiện đũa mốc chòi mâm son…
“Hắn gọi là gì?” Giọng nói nhạt nhẽo của Cửu gia vẫn như bình thường.
Lý quản gia kinh ngạc, bỗng nhiên hiểu được hắn hỏi ai, nói, “Hắn là Đường Chấn Đông.” Xem ra lão gia cảm thấy cái loại người thấp hèn ở bên cạnh thiếu gia rất gai mắt, cần hắn diệt trừ vì thế Lý quản gia hắn chắc hẳn sẽ dốc hết sức lực.
“Đường Chấn Đông?” Con ngươi của Cửu gia đột nhiên co lại, nhỏ giọng lặp lại cái tên đó một lần, nụ cười bên khóe miệng trở nên sâu hơn, “Thì ra là thế.” Dứt lời, hắn không nhiều lời, xoay người đi vào trong phủ.
Lý quản gia bị bỏ lại một mình không hiểu ý tứ câu nói đó là gì, chỉ cảm thấy vui mừng vì lão gia quyết định ở lại, như vậy lão gia mới có thể bồi dưỡng tình cảm với thiếu gia. Đã năm năm bọn họ không nói chuyện, đêm nay cuối cùng cũng phá vỡ tình thế căng thẳng.
Ban đêm cơn nóng dần dần trở nên mạnh mẽ, khi trở lại phòng thì sau lưng Đường Chấn Đông toàn là mồ hôi, dính dấp vào da dẻ. Trong lòng hắn bất an, ngón tay không ngừng run rẩy, kèm theo cảm giác buồn nôn.
Thượng Quan Cẩm thấy hắn mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt tái nhợt, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ gắt gao nắm chặt chong chóng trong tay. Thượng Quan Cẩm không khỏi nóng nảy, “Chấn Đông, ngươi xảy ra chuyện gì, có phải khó chịu ở đâu không?”
“Ta muốn uống nước.” Đường Chấn Đông nói.
Thượng Quan Cẩm không gọi hạ nhân mà vội vàng tự mình đi rót trà, thấy khuôn mặt Đường Chấn Đông vẫn trắng nhợt như vậy, liền chuẩn bị một bát súp lạnh.
Đợi hắn bưng trà đến, Đường Chấn Đông uống trà xong, cứ tưởng súp là súp nóng, cầm lấy thìa khuấy súp, súp văng tung tóe trên mặt bàn. Thượng Quan Cẩm kêu một tiếng, Đường Chấn Đông phục hồi thần, buông thìa xuống, “Ta không muốn ăn.”
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, vô cùng lo lắng, “Vẻ mặt ngươi không ổn, ta gọi đại phu đến.”
“Không cần.” Đường Chấn Đông lắc đầu nói, “Ta phải trở về.”
Thượng Quan Cẩm nắm vai hắn, rõ ràng cảm thấy hắn kinh ngạc một chút giống như bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên trái tim. Đường Chấn Đông bất động mặc Thượng Quan Cẩm túm vai mình. Thượng Quan Cẩm hỏi, “Có chuyện gì xảy ra với ngươi?”
Đường Chấn Đông chỉ lắc đầu, đơn giản nói, “Không có gì.”
Thượng Quan Cẩm bỗng chốc cảm thấy bực bội khó chịu, rõ ràng hắn ngay trước mặt nhưng lại cách rất xa, rõ ràng trước đó còn vui vẻ trò chuyện cùng mình nhưng bây giờ sắc mặt lại trắng bệch, trong lòng hắn nặng trĩu tâm sự. Thái độ của Đường Chấn Đông làm Thượng Quan Cẩm nóng nảy nổi cáu, “Ngươi có tâm sự.”
Đường Chấn Đông vẫn lắc đầu, “Không có.” Hắn còn nói, “Ta phải về.”
Trời vẫn rất nóng nực, tựa như những sợi bông trong suốt thay thế từng phần của làn da. Ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, inh ỏi đâm vào màng tai. Thượng Quan Cẩm cố gắng nhẫn nại, “Ngươi đừng dấu ta, có việc gì thì nói cho ta biết.”
Đường Chấn Đông chỉ im lặng. Thượng Quan Cẩm nôn nóng nhìn hắn, chỉ nhìn hắn sau đó mở to mắt, như là đào ra bí mật Đường Chấn Đông giấu trong lòng, “Có liên quan đến phụ thân ta sao, ngươi biết hắn, đúng không?”
“Ta không biết…” Đường Chấn Đông lúng túng run rẩy nói, “Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn, không ngờ hắn là phụ thân ngươi…”
“Ngẩng đầu nhìn ta.” Thượng Quan Cẩm thấy Đường Chấn Đông cúi đầu, nắm cằm hắn ép buộc hắn ngẩng đầu lên, “Ngươi biết không? Khi ngươi nói dối ánh mắt sẽ né tránh, trước đây chỉ cần ta hỏi ngươi sẽ nói, tại sao lần này không mở miệng?”
Đường Chấn Đông nghe Thượng Quan Cẩm nói thế, sắc mặt càng trắng nhợt như tuyết giống như vừa bị cơn mưa xối xả tưới ướt đẫm, trong lòng sợ hãi hỗn loạn không nói nên lời.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn không chuyển mắt, nhớ đến phản ứng của hắn đêm nay và quá khứ mà hắn từng nhắc đến, bất chợt cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang, hoảng sợ hỏi, “Là hắn đúng không?”
“…” Đường Chấn Đông tâm trạng bất ổn, đầu đau đến mức muốn nổ tung.
Thượng Quan Cẩm bất thình lình đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng bước ra ngoài. Đường Chấn Đông vô cùng sợ hãi đứng lên, theo bản năng bật ra câu hỏi, “Ngươi đi đâu?”
“Ta đi tìm hắn.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm lạnh lùng, giống như tảng băng cao ngất phủ ánh trăng. Trong thành Lạc Dương có nhiều quan lại quý tộc như vậy, người được gọi là Cửu gia rất nhiều, tại sao lại chính là Cửu Vương gia phụ vương của hắn. Hắn là người không có hứng thú với vạn vật trên thế gian, càng miễn bàn việc dây dưa cùng nam nhân, không ngờ lại làm tổn thương Đường Chấn Đông, làm hại hắn khổ cực vất vả. Lúc này cơn tức bỗng chốc dâng lên, Thượng Quan Cẩm không nhịn được muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng…
Đường Chấn Đông túm lấy Thượng Quan Cẩm, giống như người chết đuối bắt được khúc gỗ, “Ngươi đừng đi!”
“Tại sao?” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm nặng nề tựa như sấm sét trước cơn dông bão, “Nếu là hắn thì ta phải hỏi rõ, hành động hắn từng làm đủ để khiến ngươi hận hắn, ta sẽ không tha thứ chuyện hắn làm với ngươi.”
“Không phải như ngươi nghĩ đâu…” Đường Chấn Đông do dự không biết giải thích ra sao. Thấy con mắt đỏ tươi giống như muốn ăn thịt người của Thượng Quan Cẩm, cả người chấn động, bỗng nhiên trong cơn đau âm ỉ hắn lấy được một chút dũng khí, “Ta, ta kể cho ngươi chuyện quá khứ.”
Hết chương