Sau khi rời thuyền, Đường Chấn Đông đứng ở bên bờ chờ Thượng Quan Cẩm. Thấy Thượng Quan Cẩm đang nói chuyện với Mạnh Tường, tạm thời sẽ không chú ý đến hắn, trong chớp mắt hắn không chống đỡ nổi nữa, lập tức đến một ngõ nhỏ cách đó không xa.
Đường Chấn Đông nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý, ngồi xổm xuống mà nôn ào ào. Bất chợt thấy Thượng Quan Cẩm đi đến, Đường Chấn Đông hoảng hốt, chỉ sợ bị hắn nhìn thấy vẻ chật vật của mình, cố sức đẩy hắn, “Ngươi đi đi…”
Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dịu dàng an ủi. Đường Chấn Đông ngừng nôn, vẻ mặt tái nhợt ngồi xổm ở đó. Thượng Quan Cẩm đưa cho hắn một cái khăn tay để lau miệng, “Tốt hơn chưa?”
“Ừm.” Đường Chấn Đông lau miệng, cảm giác sức lực đã trở lại với thân thể, vội vàng kéo Thượng Quan Cẩm rời khỏi ngõ nhỏ, “Đã bảo ngươi đừng tới rồi mà.” Hắn không muốn Thượng Quan Cẩm thấy bộ dạng nôn mửa của hắn, cảm thấy rất mất mặt, đi thuyền mà cũng bị say.
“Quay người không thấy ngươi đâu, ta rất lo lắng, cứ tưởng ngươi lặng lẽ bỏ đi.” Thượng Quan Cẩm nắm chặt tay hắn, lông mày sắc bén khẽ nhăn lại, khuôn mặt băng giá có chút ưu tư.
Đường Chấn Đông yên lặng nhìn Thượng Quan Cẩm, giọng nói kiên định chưa từng có, “Ta đã nói sẽ không rời khỏi ngươi.”
Thượng Quan Cẩm im lặng không nói, ánh mắt lay động. Vừa rồi hắn rất lo Đường Chấn Đông sẽ bỏ đi, dù sao hắn và Cửu gia là phụ tử, mà Cửu gia từng đối xử rất tệ bạc với Đường Chấn Đông. Thượng Quan Cẩm nghĩ Đường Chấn Đông sợ sau khi gặp mặt lịch sử lại tái diễn nên hắn sẽ tìm cơ hội bỏ chạy.
Đường Chấn Đông hỏi, “Ngươi nói muốn đi Thụy Lệ, chúng ta bây giờ phải đi hướng nào?”
Thượng Quan Cẩm kéo hắn đi vào thành, “Hôm nay đi phường đồ ngọc trước, ngày mai sáng sớm đi xem đá ngọc chưa gia công.” Ban đầu định đi xem đá ngọc nguyên khối chưa gia công trước mới đến phường đồ ngọc, nhưng nhìn hắn khó chịu, Thượng Quan Cẩm cũng không vội.
Đường Chấn Đông lẳng lặng nhìn Thượng Quan Cẩm, suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo hắn. Đi chẳng bao lâu thì tới đường phố. Thụy Lệ là một ngôi thành cổ bên rìa của Đông Châu, mơ hồ có thể thấy được mây quấn quanh đỉnh núi cao chót vót phía xa. Nghe nói trên núi có báu vật, qua quá trình khai thác, đào ra được đá ngọc vô giá. Bỗng chốc danh tiếng của Thụy Lệ vang dội, trở thành địa danh sản sinh ra ngọc quý, hấp dẫn rất nhiều thương gia từ xa đến mua.
Phố phường Thụy Lệ không phồn hoa như Đông Châu, nhưng người đến người đi, ngựa tốt chạy băng băng, nhiển nhiên là người ra vào không ngớt. Các tiệm hàng dài liên miên tới chân núi, không nhìn thấy điểm tận cùng. Mỗi cửa tiệm bày đặt những tảng đá hình thù kì quái. Tảng đá màu sắc lẫn lộn, kích cỡ không đồng nhất, có cái tựa như do thiên nhiên tạo thành, có cái lại giống như đào ra từ bùn đất, cũng có tảng là một khối ngọc bích đẹp đẽ, bên ngoài được khắc phong cảnh sống động, nhìn rất đẹp và lôi cuốn.
Thượng Quan Cẩm mang theo Đường Chấn Đông đi dạo quanh các cửa tiệm. Đồ ngọc đa dạng phong phú nhìn hoa cả mắt. Những cửa hàng này không buôn bán nhiều loại hàng hóa như Đông Châu, ở đây chỉ bán đá ngọc, đồ đựng dụng cụ, đá ngọc chưa gia công, còn có một ít đồ trang sức đẹp đẽ. Có cửa hàng độc quyền, có cửa hàng cái gì cũng bán. Đá ngọc ở đây mới mẻ độc đáo, chất lượng ngang ngửa nhưng rẻ hơn ở thành Lạc Dương, mua nhiều chủ tiệm chiết khấu càng nhiều, nên dễ dàng thu được món hời lớn vào tay.
Hắn để ý thấy có xe ngựa chạy đến, chọn được rồi liền để tiểu nhị của tiệm gói mang vào xe, cũng có người mua ngọc quý đắt đỏ mang theo người của tiêu cục đi hộ tống. Dựa vào y phục và cách ăn nói của bọn họ thì đa số là thương nhân, nhập hàng ở chỗ này là muốn bán ra ở chỗ khác, từ đó kiếm lời nhờ giá cả chênh lệch, mà số tiền lời này tương đối khả quan.
Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm chọn ngọc mới biết chính mình đã ở trong cửa hàng to như vậy. Chủ quán rất nhiệt tình chào mời hắn, sau đó biết được hắn theo Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm thoạt nhìn giống như kẻ có tiền, ngay cả người có khuôn mặt xấu xí như hắn cũng được tận tình chăm sóc, còn sắp xếp một khỏa kế (nhân viên trong cửa hàng) chuyên môn giới thiệu hàng.
Bởi vì tự mình nhìn, chỉ so sánh chất lượng và độ khiết, khỏa kế miệng lưỡi gian xảo giới thiệu, nói rõ ràng nguồn gốc của một miếng ngọc, tỏ ra rất am hiểu.
Đường Chấn Đông thấy một miếng ngọc bội trong cửa hàng, vô cùng hoàn hảo, điêu khắc tế, dưới khúc xạ của ánh mặt trời nhìn óng ánh trơn mượt như nước, rất giống miếng ngọc bội Thượng Quan Cẩm tặng hắn nhưng không hoa lệ như nó nên muốn nhìn ra điểm khác biệt.
Khỏa kế nhìn thấy vẻ hứng thú của hắn, nheo lại đôi mắt khôn khéo của gã mà quan sát hắn một lúc rồi nói, “Vị công tử này quả là có mắt, liếc mắt đã nhìn trúng ngọc Dương Chi trắng, ta cầm đến cho ngươi xem.”
“Không cần… Ta nhìn thế này là được rồi.” Đường Chấn Đông lắc đầu.
Khỏa kế vô cùng nhiệt tình cầm đến, “Ta lấy ra cho ngươi, ngươi xem cẩn thận chút đi.”
“Được.” Đường Chấn Đông vươn tay tiếp nhận, nhưng chỉ cảm thấy miếng ngọc bội phi thường trắng muốt. Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi vì trời nóng, chưa kịp cầm chắc thì ngọc bội rớt xuống mặt đất. Một âm thanh giòn tan vang lên, ngọc bội nứt ra thành hai nửa. Sắc mặt khỏa kế đột nhiên biến đổi. Đường Chấn Đông ngây người, khách nhân trong tiệm cũng không khỏi nhìn lại. Giọng nói của khỏa kế hùng hậu như núi lửa phun trào, giống như muốn tất cả ánh mắt của mọi người đều phải tập trung qua đó, gã rống, “Ngươi làm hư nó rồi!”
Đường Chấn Đông vội vàng chịu tội, “Ta không cố ý!”
“Đây chính là ngọc Dương Chi vô giá, vẫn luôn được trưng bày trong tiệm để trấn giữ báu vật, bây giờ bị vỡ rồi, ngươi phải bồi thường cho ta…” Vẻ mặt khỏa kế hung ác, ồn ào muốn Đường Chấn Đông bồi thường hai vạn lượng, nếu không sẽ kéo hắn đến quan phủ.
Hai vạn lượng! Sống lưng Đường Chấn Đông lạnh toát. Cho dù hắn có khuynh gia bại sản cũng không đào đâu ra con số trên trời đó. Nhắm mắt lại nghĩ đây là một cơn ác mộng, nhưng mở mắt ra thấy khỏa kế nổi gân xanh gào thét với hắn, nói loại ngọc này tốt như thế nào, làm sao tìm được số bạc lớn như thế, lại hổn phí bao nhiêu công sức để thiết kế, còn lôi kéo người đứng xem ra phân xử. Vô số người lắc đầu nhìn Đường Chấn Đông, nghĩ hắn đã đâm đầu vào cái cọc tai họa, lại âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình không chạm vào miếng ngọc bội đó.
Đường Chấn Đông bất lực đơn độc đứng ở đó. Người nhiều như vậy, bốn phía lộn xộn, hắn cảm thấy khó thở, đầu óc càng hỗn loạn, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân. Lúc hắn chưa nghĩ ra đối sách, một bàn tay ấm áp nắm cánh tay hắn. Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thượng Quan Cẩm đứng bên cạnh hắn, cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Thượng Quan Cẩm lạnh lùng nhìn một vòng mọi người xung quanh. Ánh mắt lạnh lẽo và mạnh mẽ tựa như một ngọn núi tuyết tỏa ra hơi lạnh. Trong chớp mắt, toàn bộ hiện trường trở nên im lìm, ngay cả khỏa kế cũng cảm thấy căng thẳng, chỉ nghe Thượng Quan Cẩm tỏ vẻ bình thản mà nói, “Đồ của ngươi là hàng giả! Không đáng giá như thế.”
“Ngươi nói bậy!” Khỏa kế bật ra, “Đây là hàng thật.”
Thượng Quan Cẩm không chút hoang mang nhặt ngọc bội ở dưới đất, tế nhìn một lần, nói, “Ngọc Dương Chi có màu sắc trầm ổn ngưng trọng, phát sáng bên trong mà không tiết ra ngoài, có vẻ cũ mà dày. Miếng ngọc này của ngươi có màu hơi tối, ánh sáng không thể xuyên qua, mềm nhẵn nhưng thiếu trơn bóng. Mặt vỡ có dạng hạt, có thể thấy không đủ độ dày, độ cứng thấp, tỉ trọng nhẹ, đây là ngọc núi. Ngọc núi phong phú, màu sắc giống ngọc trắng, nhưng không phải là Dương Chi thượng hạng, miếng ngọc này của ngươi nhiều nhất là hai trăm lượng.”
Từ hai vạn lượng giảm xuống còn hai trăm lượng, sắc mặt khỏa kế trắng bệch, không rên một tiếng. Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm. Mọi người đều khe khẽ thảo luận, thỉnh thoảng lại gật đầu tán thưởng. Thượng Quan Cẩm vẫn bình thản như trước, không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, nói, “Miếng ngọc của ngươi trước đó đã từng ngâm nước đèn cầy, liếc mắt nhìn óng ánh trơn mịn, hơn nữa mặt trên còn quét một lớp để che lấp khuyết điểm và vết nứt, ai cầm cũng sẽ bị rớt xuống, nên miếng ngọc này chúng ta sẽ không bồi thường.”
Hai trăm lượng thoáng chốc ngâm nước nóng, còn mất không một miếng ngọc. Khỏa kế giống như vừa nuốt vào một quả pháo cứng rắn, bùng nổ đến mức lục phủ ngũ tạng máu thịt không rõ. Người xung quanh bắt đầu lên án khỏa kế lòng dạ hiểm độc, làm ăn buôn bán như thế để kiếm bạc, lẽ nào tiền mồ hôi nước mắt của người khác thì không phải là tiền. Khỏa kế bị mọi người nói cho đỏ cả mặt. Chủ hiệu buôn thấy tình thế không tốt, đến bắt chuyện, vừa rót trà vừa nhận lỗi, cố gắng làm dịu cơn tức giận của mọi người.
Mọi người đều lắc đầu rời khỏi cửa hàng. Thượng Quan Cẩm cũng mang Đường Chấn Đông vừa trút được một gánh nặng rời đi. Chủ hiệu buôn tiền tài vật chất mất toi, lại mất rất nhiều khách hàng, trong cơn giận dữ, sai khỏa kế đánh Đường Chấn Đông. Khỏa kế siết chặt nắm tay, giống như lang sói đánh đến. Một chiếc quạt màu vàng ngăn cản nắm tay gã. Gã ngẩng đầu thấy Thượng Quan Cẩm, định bụng đánh cả hắn.
Không ngờ chưa ra tay thì Thượng Quan Cẩm đã tấn công. Động tác rất nhanh nên mắt thường không thể thấy rõ, chỉ cảm thấy chiếc quạt múa may, luồng khí sắc bén đánh vào mặt, máu đỏ tươi bắn ra từ trán, ngay đó cánh tay gã bị lật ngược ra sau.
“Răng rắc!” Tai Đường Chấn Đông tê rần, nghe được tiếng xương gãy, lập tức hắn nhìn thấy cánh tay khỏa kế cong quèo mất tự nhiên. Gã gào thét lên như lợn bị chọc tiết, khóc rống xin tha thứ. Đường Chấn Đông vội vàng đi qua kéo Thượng Quan Cẩm, “Đừng đánh nữa, hắn đã nhận được giáo huấn rồi.”
Thượng Quan Cẩm nhíu mày, buông khỏa kế cả người bị thương xuống. Khỏa kế co chân bỏ chạy đến bên cạnh chủ tiệm khóc lóc kể lể, “Dượng, cánh tay ta bị chặt đứt rồi, đau quá, ngươi phải thay ta trút giận.”
Chủ tiệm yêu thương nhìn khỏa kế, không ngờ Thượng Quan Cẩm dáng dấp công tử lại lợi hại như vậy, vội vàng gọi mấy nam tử vạm vỡ cao lớn trong tiệm đi ra, “Các ngươi hủy hoại việc buôn bán của ta, còn làm biểu đệ của ta bị thương, không để bạc lại đừng mơ mà rời khỏi đây!”
Mười người to lớn vây quanh Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt hung ác. Thượng Quan Cẩm thản nhiên, vô thức che chở Đường Chấn Đông sau người, “Ta không muốn làm to chuyện, nếu còn muốn ngăn cản, đừng trách ta không khách khí.”
“Sao lại không khách khí? Các ngươi có hai người, đợi động tay động chân rồi đừng nói ta vô tình.” Chủ tiệm nheo lại đôi mắt giống như rắn của hắn, điệu bộ ngang ngạnh vô lý khiến Đường Chấn Đông khó chịu, cảm thấy những người này rất thái quá.
Lúc này cổng bị phá mở, Mạnh Tường theo đuôi Thượng Quan Cẩm rời thuyền mang theo hộ vệ xông vào, vẻ mặt đằng đằng sát khí, khí phách thô bạo như cướp đoạt giết người không ai có thể ngăn cản, “Lá gan các ngươi không nhỏ, dám trêu chọc thiếu gia nhà ta.” Hắn cầm kiếm chỉ về phía chủ tiệm, “Không phải ta dọa ngươi nhưng chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, ta lập tức hủy sạch cửa tiệm của ngươi, nếu không tin ngươi có thể thử xem!”
Chủ tiệm suy nghĩ về độ tin cậy của lời nói, tạm thời không dám để thủ hạ ra tay. Mạnh Tường kính cẩn nói với Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, ở đây giao cho ta xử lý, đừng để bọn chúng làm ô uế tay ngươi.”
Thượng Quan Cẩm kéo Đường Chấn Đông ra ngoài, mấy gã nam tử vạm vỡ to lớn trong tiệm không ngăn cản, chưa tới gần đã bị phong chưởng của Thượng Quan Cẩm bức lui. Ngay sau đó Mạnh Tường đóng cửa tiệm, rất nhanh trong tiệm truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, còn có tiếng kêu rên thảm thiết của mấy gã nam nhân cao lớn.