Giờ ăn trưa nào căn-tin cũng như một bãi chiến trường, người tranh ta đoạt, thậm chí chẳng ngại ngần đạp lên đầu nhau chỉ để mua một suất cơm. Cơm hộp bán trong căn-tin chẳng có bao nhiêu phần, nhanh tay thì được ăn ngon, chậm tay thì chỉ còn nước gặm bánh mì khô khốc qua buổi trưa.
Nguyễn Hoàng Nam vừa từ đám người đông như kiến đi ra, trên tay cầm hai phần cơm giơ cao, cần bao nhiêu vênh váo thì có bấy nhiêu, lắc lư đi về phía Lô Tam Hộ đang ngồi.
"Đồng chí Nguyễn Hoàng Nam, tổ quốc sẽ ghi công đồng chí đến vạn năm sau!"
"Tổ quốc ghi công đem ra ăn được sao? Mau trả tiền công cho tao."
"Chào hai nhóc, trùng hợp ghê nhỉ?"
Ngữ điệu của người nói lại có vẻ chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi gặp cả hai, Nguyễn Hoàng Nam đến mắt còn không thèm liếc qua, một mực tập trung ăn phần cơm của mình. Lô Tam Hộ gật gật đầu với người mặc cảnh phục màu xanh lá vừa gặp ban sáng, hắn tùy ý để mở một cúc áo, để lộ xương quai xanh đẹp đến chết người.
"Anh ngồi đây ăn chung, được không?"
Đám người cùng bàn ban đầu còn hì hục ăn như bị bỏ đói mấy năm liền, cuối cùng cũng ý thức được sự hiện diện của vị công an nhân dân, thức thời nhích ra, chừa một chỗ cho hắn ngồi, chỗ ngồi vừa vặn cạnh bên Nguyễn Hoàng Nam.
Hắn thong thả ngồi xuống, tiếp đến rất tao nhã ăn bánh mì trên tay, nhìn cái cách hắn ăn, ổ bánh khô khốc ấy lại có vẻ chẳng hề khô khốc như vậy nữa, còn có người nhìn hắn ăn đến rất không biết chừng mực mà nuốt nước miếng một cái.
"Tại sao trường mình lại có công an vậy?"
Cô gái ngồi thốt lên một câu, mà người đang ăn bánh mì kia cũng rất thản nhiên đáp lại, làm ra vẻ mặt như thể chuyện hắn nói ra không phải là một vấn đề lớn.
"Trong trường mấy đứa có người chết đó, bọn anh đến đây điều tra."
Bọn đang ngồi ăn vừa nghe có người chết đã cứng cả người lại, nhưng hắn chẳng dừng lại ở đó.
"Mắt phải bị móc ra, hơn nữa "em nhỏ" cậu ta còn bị xé đi mất đó, chưa kể còn có rất nhiều sâu đủ loại màu sắc bò ra từ miệng cậu ta ấy, con nào con nấy to bằng ngón cái của anh đây đó."
Vừa dứt lời thì cả bọn rơi vào im lặng, từng người một rời đi, dường như chẳng thể nào nuốt nổi miếng cơm nào nữa. Hắn lại xấu xa cười thầm mấy cái, dáng vẻ rõ ràng là đang rất hạnh phúc mà chà đạp người ta.
"Công an mà xấu tính thế? Chuyện anh điều tra cái gì ở trường không phải nên được giữ bí mật sao? Nói ra như thế, chưa tính đến chuyện sẽ bị cấp trên phạt cho chết, bộ anh không sợ hung thủ nghe ngóng được rồi lẩn luôn sao?"
Nguyễn Hoàng Nam nâng mí mắt lên liếc hắn một cái rồi lại hạ mắt nhìn xuống phần cơm trong hộp, động tác múc cơm đưa vào miệng chưa hề ngừng lại.
"Anh đây mới không dễ dàng để cho hung thủ trốn mất, nhóc đừng lo."
Lô Tam Hộ liếc qua bảng tên trên đồng phục hắn, Dư Khải Uy.
"Theo như điều tra, bạn gái nạn nhân học cùng khoa với hai nhóc." Dư Khải Uy lấy ra một bức ảnh từ trong túi áo đưa cho Lô Tam Hộ.
Trong ảnh, cô gái như chú chim nhỏ nép vào lòng chàng trai cao hơn cô không quá nhiều, nụ cười cả hai là loại hạnh phúc thuần khiết của hai người yêu nhau được bên nhau, dáng người hòa với ánh nắng dịu nhẹ.
"Tên cô ấy là Ngô Tường Vy, sinh viên khóa , hiện nay đang học năm hai."
Lô Tam Hộ nhìn cô gái trong hình nhìn đến xuất thần, người này thật sự rất quen mắt, rõ ràng cậu đã thấy qua cô ở đâu rồi. Nguyễn Hoàng Nam giật bức hình trên tay cậu, tiện tay trả lại cho Dư Khải Uy.
"Chúng tôi không có hứng thú hợp tác với anh đâu. Con nhóc này là ai chúng tôi còn không biết cơ mà."
Dư Khải Uy bỏ lại hình vào túi áo, vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười.
"Cứ nghe anh nói hết trước đã."
Nguyễn Hoàng Nam vốn chẳng có hứng thú dính líu vào mấy vụ điều tra phiền phức ấy, bọn người không có linh lực, chẳng những không giúp được gì mà sẽ gây thêm phiền phức. Anh chỉ muốn lặng lẽ giải quyết vụ này cùng Lô Tam Hộ và A Ngũ thôi.
"Vì nạn nhân không phải vật hiến tế đầu tiên cho Lục Tinh Sát Trận, anh tin là càng nhiều người thì sẽ càng thuận lợi cho việc điều tra chứ."
Dư Khải Uy đan hai tay vào nhau, gác cằm lên tay, không tự chủ được mà nhếch môi nhìn cơ mặt Nguyễn Hoàng Nam từ bất cần chuyển sang kinh ngạc.
"Anh là ai?"
"Anh là ai thì có quan trọng không? Hai đứa chỉ cần biết anh đứng về phía hai đứa thôi."
"Anh là ai?"
Nguyễn Hoàng Nam vẫn cảnh giác nhìn Dư Khải Uy, biểu cảm trên mặt Lô Tam Hộ cũng có chút ngưng trọng. Cậu lùi ra đằng sau một bước liền bị ai đó nắm lấy, Nguyễn Hoàng Nam liếc qua người giấy đang đứng phía sau cậu.
"Ngồi xuống đi, đừng gây chú ý như thế chứ."
Mấy trăm người sống, mấy trăm ánh mắt nhưng lại chẳng có ai phát hiện ra người giấy người giấy làn da trắng, môi đỏ như máu, đôi mắt vô hồn này. Nó ngoan ngoãn làm theo lời hắn, cử chỉ kéo ghế ra ngồi có chút cứng ngắc nhưng cũng không có vẻ gì là quá khó khăn với nó.
"Anh là đại nhân vật phương nào vậy?"
Có thể che mắt mấy trăm con người cùng một lúc để người giấy này tự tại hoạt động, cái người trước mắt này chắc chắn không phải một kẻ tầm thường. Nếu như hắn muốn lấy mạng cả hai thì giờ đây Nguyễn Hoàng Nam và Lô Tam Hộ cũng chẳng còn sống nhăn răng mà cãi tay đôi với hắn được nữa đâu. Hiểu rõ đối phương thật sự có ý tìm đến chính mình để bàn chuyện hợp tác, Nguyễn Hoàng Nam lúc này mang theo nụ cười nịnh nọt ngồi xuống.
Vốn dĩ những ai có linh lực cao, chỉ cần liếc qua sẽ thấy một tầng hào quang bảy sắc bao bọc lấy cả người, nhưng tầng hào quang ấy không đem lại giàu có hay suиɠ sướиɠ gì, mà chỉ kéo theo một mớ rắc rối như ma, như quỷ. Sinh ra có linh lực cao hơn người khác là để lặng lẽ phục vụ cho việc trừ ma diệt quỷ, đem đến bình yên. Linh lực không phải là thứ có thể dễ dàng giấu đi, vì nếu như nó dễ dàng bị giấu kín thì cũng chẳng có ai nguyện đi tìm đến với rắc rối.
"Thái độ thay đổi nhanh lắm, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, anh thích nhóc đó."
"Theo lý mà nói thì chỉ một mình anh, bắt hung thủ cũng không phải vấn đề to lớn gì. Nếu như đã không ngại để lộ thân phận, hẳn là cái sát trận chết bầm kia sắp được hoàn thành rồi?"
"Tinh ý đó."
Dư Khải Uy cười cười, người giấy lấy ra một tấm bản đồ chi chít dấu bút đỏ tạo thành một hình tam giác đứt quãng trên bản đồ, ngôi sao sáu cánh đã vẽ được một nửa. Nếu tiếp tục vẽ, ngôi sao ấy sẽ bao trọn cả quận mà Lô Tam Hộ sinh sống.
"Tại sao chết nhiều người như vậy mà lại chẳng thấy lên báo hay thời sự?"
"Phần lớn những người này đều chết trong những vụ tai nạn, chết già, đột tử, tất nhiên sẽ chẳng có mấy ai để ý. Hơn nữa, thời điểm ngôi sao này bắt đầu được vẽ cách đây đã hơn tám năm. Thời gian qua đời của những người này không hề theo trật tự, chưa có giờ nào trùng giờ nào, khoảng thời gian qua đời có thể cách nhau rất gần, cũng có thể là rất xa." Dư Khải Uy nghiêm mặt nói.
"Không tính nạn nhân ở siêu thị thì người qua đời gần nhất là cách đây nửa năm. Chết không rõ nguyên nhân, theo điều tra thì sức khỏe ông không có vấn đề gì, mỗi sáng đều chạy bộ ở công viên gần nhà. Là người thân thiện, hàng xóm luôn rất quan tâm ông ấy. Sau một tuần không thấy ông ấy rời khỏi nhà, người ta mới nghi hoặc mà gọi điện đến cục công an, ông ấy vốn đã chết được một tuần rồi, hồn lẫn phách người chết cũng chẳng hề ở đấy."
"Hắc Bạch Vô Thường làm việc rất có nguyên tắc, khi hồn phách rời khỏi xác sẽ đến đưa đi ngay."
"Không phải như vậy. Khi đưa người đi, Hắc Bạch Vô Thường lúc nào cũng kéo theo một đoàn "người" đưa tang, ồn ào đến đinh tai nhức óc, tiếng kèn vọng đến trăm dặm. Trong trường này, anh không hề nghe có bất kì thứ âm thanh nào cả."
"Vậy có nghĩa là hồn phách ông ấy bị kẻ nào đó bắt đi rồi?"
"Phải, hơn nữa người này vẫn chưa hưởng hết dương thọ. Hồn phách là bị bức rời khỏi thân xác, Hắc Bạch Vô Thường không có cách nào biết được người này đã chết."
Nhiệt độ xung quanh họ cứ như rất nhanh đã hạ xuống âm độ, khiến cho Lô Tam Hộ không rét mà run.
"Bố cục sát trận lần này là một phạm vi không nhỏ, em nghĩ có lẽ trong thời gian tới kẻ thiết lập bố cục này chưa thể hoàn thành đâu."
"Nếu như là thế thì anh đã không phải xuất hiện trước mắt hai đứa làm gì rồi, cả buổi sáng hôm nay cục anh muốn nổ tung với số cuộc gọi đến báo án rồi này."
Không đợi Nguyễn Hoàng Nam nói tiếp, Dư Khải Uy lấy ra một cây bút lông đỏ, nhanh tay chấm lên bản đồ. Thao tác của hắn nhìn qua thì như bay, nhưng từng điểm được chấm trên bản đồ không hề sai lệch lấy một góc, hoàn hảo tạo thành một đường thẳng đứt quãng.
"Chấm nhiều như vậy, chắc là không phải nằm gọn trong mười vụ án đâu ha?" Nguyễn Hoàng Nam chớp chớp mắt hỏi.
"Là hai mươi bốn vụ. Tất cả đều chết rất thảm khốc."
"Kẻ lập bố cục đang muốn đẩy nhanh tiến độ."
"Phải, xem chừng như hắn đã mất hết nhẫn nại rồi. Chờ đợi tám năm liền cuối cùng cũng chờ không được."
Cả ba không hẹn mà cùng nhìn về đỉnh cuối cùng của ngôi sao ấy, xem ra kẻ đứng sau vụ việc này đã biết có người sắp sửa cản trở kế hoạch điên rồ của hắn rồi.
"Được, chúng ta hợp tác đi."
Lô Tam Hộ còn chưa kịp lên tiếng thì Nguyễn Hoàng Nam đã dứt khoát nói ra mất rồi. Dư Khải Uy vừa nheo mắt cười như một con mèo già tinh ranh vừa đẩy qua một tờ giấy ghi số điện thoại của mình. Hành động khiến cho Lô Tam Hộ cảm thấy dường như mọi chuyện đều theo đúng như kế hoạch của hắn, không sai không lệch, chuẩn từng chút một.
"Hợp tác vui vẻ."
---
Chào các chị em, lại là mị đây, mị lười lâu ngày, lấy cớ đi thi cử ôn thi bỏ viết truyện cũng khá lâu rồi...
À thì, cho nên bữa nay up trước một chương lên ahihi...
Cầu các chị em đừng ném đá...