Sau khi con mắt ngoài cửa sổ biến mất, căn biệt thự trở nên vô hại.
Người chơi nhanh chóng phát hiện ra những chỗ bất thường.
Đầu tiên, có rất nhiều món đồ chưa từng xuất hiện vào ban ngày, chẳng hạn như hướng tây bắc của đại sảnh có một quầy bar và bên trên bày liên tiếp mười mấy chai rượu.
Tiếp đó, ánh hào quang sa hoa dần nhạt nhòa, căn biệt thự rũ bỏ vẻ ngăn nắp mới mẻ mà phủ lên mình sắc màu của năm tháng.
Tề Ngọc Hành mở một chai rượu rồi ngửi thử hương vị.
Anh ta nói: "Đây là rượu thật."
Tề Ngọc Hành không quá kinh ngạc, đống rượu này hẳn là do chủ nhân biệt thự sưu tầm trong một không gian khác.
Hiện tại chủ nhân đã bị Lục Tật và Cố Cửu liên thủ xử lý nên căn biệt thự mới để lộ ra hình dáng thật của nó.
Không thể không nói, đây là phó bản kịch tính nhất mà Tề Ngọc Hành từng trải qua.
Boss phó bản ấy vậy mà bị người chơi tiễn về trời, nói ra mấy ai tin chứ?
Những người chơi khác hào hứng xem xét quầy bar, phát hiện lượng rượu cũng không tính là nhiều.
"Bên trên còn khá ít, không lẽ chủ nhân biệt thự uống mất rồi?" Có người bĩu môi hỏi.
Sáu con quỷ im lặng nhìn về phía Cố Cửu ngồi nghỉ trên ghế sô pha, thống nhất không đi tố cáo người lấy rượu là cô.
Quỷ nam trong gương muốn đi vạch trần lắm, hắn ta muốn Cố Cửu bị nhóm người chơi chỉ trích.
Thế nhưng hắn ta có gan nghĩ đấy mà nào có dạ làm, chỉ có thể tự ôm lấy bản thân rúc lại phía sau.
Nhóm người chơi rà soát căn biệt thự từ trên xuống dưới một lần, sau đó ai nấy kinh hãi khi thấy phòng chứa châu báu.
Nào là ngọc thạch, vàng thỏi, đồ cổ...!nhìn mấy cũng không đủ.
Tề Ngọc Hành đi vào rồi cầm lấy một bức danh họa nổi tiếng thế giới ngắm nghía một lát, sau đó cười nhạo: "Ấy vậy mà là hàng thật...!Không ngờ boss lần này có nhiều bảo vật quý giá đến thế, xem ra nó tốn công sưu tầm không ít từ các thế giới song song."
Chẳng có gì để nghi ngờ, bức họa này giống hệt với bức đang được trưng bày ở bảo tàng nghệ thuật quốc gia tại thế giới nào đó.
Hai bức họa giống hệt nhau, nếu nghĩ sâu hơn về nguồn gốc nó chỉ có thể tới từ thế giới song song mà thôi.
Lấy sức mạnh và phép màu từ thế giới trò chơi Chư Thiên, thứ có thể tìm được ngàn vạn linh thức giả từ vô vàn thế giới khác nhau thì một boss trong phó bản thu thập được nhiều món đồ như vậy chẳng có gì lạ.
Những người chơi khác đều hiểu ý của Tề Ngọc Hành.
Chỉ có người chơi mới hiểu nửa mùa, hai mắt đều sắp bị báu vật chiếu mù, lòng đầy tham lam hỏi dồn dập: "Anh Tề, chúng tôi có thể mang một ít đi không?"
Nếu có thể mang thứ gì đó về, từ nay bọn họ một bước lên mây, cả đời không lo ăn mặc.
Tề Ngọc Hành khinh thường đáp: "Mấy người không có túi không gian, lấy về kiểu gì?"
Đồ vật thuộc về thế giới trò chơi chỉ có thể để trong túi không gian rồi mang ra thế giới thật.
Người chơi chưa vượt qua phó bản đầu tiên không có túi không gian, căn bản chẳng thể mang thứ gì đi.
Chỉ khi bọn họ thuận lợi rời khỏi phó bản đầu tiên, tiếp xúc với hệ thống quản gia thì khi đó mới có tư cách trở thành người chơi chính thức.
Trừ Hứa Thần Phong, những người chơi khác đều lộ ra vẻ mặt thất vọng và không cam tâm.
Mắt thấy tiền tỉ ngay trước mặt lại không thể lấy, còn gì đau khổ hơn nữa chứ?
So với nhóm tân thủ, những người chơi chính thức trông thật là bình tĩnh.
Chỉ cần vật vã vượt qua hai phó bản trở lên, người ta đều hiểu tài phú chỉ là phù du trong thế giới trò chơi này.
So với mấy thứ tục vật đó, bọn họ mong mỏi có được đạo cụ hộ mệnh hơn, đấy mới chân chính là thứ có giá trị mà mà người chơi hướng đến.
Một khi trở thành người chơi cao cấp, muốn có tiền tài hay địa vị đều dễ như trở bàn tay.
Đây chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa người chơi lâu năm và người chơi mới, tam quan chưa thay đổi.
Thấy nhóm tân thủ mò mẫm từng ngóc ngách biệt thự mà Hứa Thần Phong lại cực kỳ bình thản, Cát Quang nảy ý hỏi cậu: "Gặp báu vật giá trị bạc tỷ mà cậu không có chút cảm xúc gì đặc biệt à?"
Hứa Thần Phong lặng lẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ đáp: "Đồ cổ và châu báu đó ở hiện thực cũng có cái giống hệt...!Nếu thật sự mang về thực tại thì tôi sẽ phải giải thích nguồn gốc của nó ra sao? Anh Tề đã nói chúng đều là đồ thật, vậy càng khó giải thích hơn nữa, chi bằng bỏ qua ngay từ đầu."
Hơn nữa cậu ta cũng không cần những thứ trăng trong bóng nước này.
Hiếm lắm mới có người mới nào tỉnh táo như vậy, nhóm người chơi chính thức lộ vẻ tán thưởng.
Cát Quang xoa đầu cậu, cười nói: "Chẳng trách cô Cố lại thích cậu.
Nhóc con này được lắm, hy vọng phó bản sau có thể gặp lại cậu."
Gương mặt trắng trẻo của Hứa Thần Phong khó nén sự vui sướng, cậu nhóc cẩn thận hỏi: "Chị Cố thích tôi sao?"
Người như cậu ta mà cũng sẽ được quý mến?
"Cô ấy chấp nhận che chở cho cậu, khích lệ cậu, không phải ưa thích thì là gì?" Cát Quang cười ha hả: "Cô Cố là người nhìn xa trông rộng, tương lai chắc chắn sẽ tiến xa hơn trong Chư Thiên giới."
Hứa Thần Phong mím môi thẹn thùng cười rộ lên.
Thì ra cậu cũng không quá kém cỏi, cũng sẽ có người ưa thích mình.
Tuy chỉ là bèo nước gặp nhau trong trò chơi nhưng đã làm cuộc đời của cậu bước sang một trang mới.
Tuy người chơi chính thức không hứng thú với tục vật nhưng vẫn lấy một chút vào túi không gian.
Ngải Như Ý cầm lòng không đậu nói: "Các người chẳng phải không có hứng thú hay sao? Lấy về làm gì?" Nhìn đến túi không gian có thể lưu giữ bảo vật, nhóm tân thủ ghen ghét đến đỏ mắt.
Tất cả đều là tiền đấy!
Người chơi là bà nội trợ bật cười: "Ai biết các phó bản sau có cần dùng tiền gấp hay không, dự trữ chút vẫn hơn."
Bọn họ đâu có ngu, tuy hiện thực không dùng được nhưng thế giới trò chơi thì khác.
Một ít ngọc thạch và vàng thỏi linh tinh không có dấu ấn gì thì có thể mang về cải thiện cuộc sống thực tế.
Đấy chính là món quà bồi thường mà Chư Thiên tặng cho người chơi.
Bọn họ vật vã liều mạng trong phó bản đủ rồi, sao có thể bôn ba vì cơm áo gạo tiền nữa?
Có người tốt bụng an ủi nhóm tân thủ: "Chờ sau khi các người vượt qua nhiều phó bản hơn thì sẽ biết mấy thứ này rất dễ gặp, không đáng giá là bao."
Cuối cùng nhóm người mới cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Báu vật sao có thể rẻ rúng thế được, tân thủ bọn họ chỉ hận không thể lấy chúng về cải thiện đời sống ngay lập tức.
Những người chơi chính thức thu gom hết tất cả món đồ quý mà chủ nhân biệt thự sưu tầm.
Tuy nhiên bọn họ không quên Lục Tật và Cố Cửu đứng ngoài quan sát mà để dành một phần cho hai người.
Cố Cửu thấy bọn họ gói ghém đồ thì hơi nhướng mày.
Cô tươi cười nói: "Thật ra tôi và Lục Tật từng phát hiện nhà kho này trước rồi, cũng đã lấy một ít."
Người chơi cũ nghe vậy thì thầm cảm thán, không hổ là đại tiểu thư, thảo nào boss cứ chăm chăm nhằm vào cô đến thế.
Thế nhưng bọn họ vẫn đưa gói đồ cho Cố Cửu.
Lần này có thu hoạch lớn hoàn toàn là nhờ công sức của hai người.
Cố Cửu và Lục Tật thấy bọn họ khăng khăng chừa phần đành phải nhận lấy.
Ngải Như Ý và năm người mới nhòm đám người đến suýt khóc, bọn họ cũng muốn có phần gói mang về...
Còn khoảng hai tiếng nữa là mặt trời mọc, nhóm người không ai ngủ mà ngồi chờ đợi khoảnh khắc qua ải cùng sáu con quỷ.
Mười sáu người chơi mặt đối mặt cùng năm con quỷ.
Còn dư quỷ nam trong gương không dám trực diện với Cố Cửu.
Hắn ta ngồi xổm trong góc phòng, chỉ sợ bản thân chẳng may làm đại tiểu thư khó ở lên, sai ai đấy lấy thánh quang phù đập cho hắn ta hồn bay phách tán.
Nếu sớm biết nhóm người chơi này có thể chiến thắng được chủ nhân biệt thự, lúc đấy hắn ta chắc chắn sẽ không đối nghịch với đại tiểu thư, thậm chí cố tình lừa cô.
Hắn ta sẽ đầu hàng vô điều kiện rồi âm thầm cùng cô xử đẹp tên boss đáng ghét kia.
Trên thực tế những người chơi kia đều bị chủ nhân biệt thự sát hại, lần đầu tiên gặp kẻ phản sát được boss, hắn ta cũng hoang mang dữ lắm.
Sắc trời dần hửng sáng.
Ánh mặt trời đẹp đẽ xua tan làn sương mù phủ quanh căn biệt thự.
Ngay khi ánh dương dần soi sáng vạn vật, màn sương tan hết để lộ ra thế giới chân thực bên ngoài hàng rào.
Người chơi chính thức lộ vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt: "Sao có thể?"
Lần đầu bọn họ trải qua tình huống thế giới bị cô lập dần thoát khỏi màn sương xám, trở về hình hài chân thật nhất của mình.
Tề Ngọc Hành cũng ngỡ ngàng nhìn Cố Cửu r nói: "Boss khống chế biệt thự đã chết, nơi này không còn bị sức mạnh ngoài luồng che giấu nên bắt đầu phục hồi nguyên dạng.
bg-ssp-{height:px}
Căn biệt thự này hoàn toàn tồn tại trong hiện thực, chỉ là trước đây bị Boss chiếm dụng và bị thế giới thật cô lập."
Không một ai biết giờ khắc này Tề Ngọc Hành điên cuồng sử dụng kĩ năng vấn tâm để nhìn thấu chân tướng thuộc về thế giới này.
Những phó bản thuộc về trò chơi Chư Thiên hóa ra là một phần của thế giới hiện tại, bị sức mạnh nào đó chia cắt.
Vô số người chơi vào phó bản làm nhiệm vụ, may mắn hay bất hạnh, tử vong hay tái sinh đều xảy ra ở chốn này.
Người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên như tre già măng mọc.
Những người đã chết tiếp tục "sống lại" theo một cách thức khác...
Thì ra là vậy.
Tề Ngọc Hành ôm đầu, hai mắt hơi khép lại.
Anh ta nghĩ có lẽ bản thân đã khám phá ra một trong những lí do mà Chư Thiên tồn tại.
Trời sáng rõ, sáu con quỷ dần trở nên trong suốt.
Không phải họ sắp biến mất mà thứ xiềng xích trói buộc linh hồn bọn họ đã bị xóa bỏ khiến hồn phách trở nên nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Quỷ thai phụ mừng rỡ nói: "Tôi cảm thấy tôi nên đi đến nơi mình phải tới rồi.
Cảm ơn mọi người." Lời cảm ơn dành cho Cố Cửu và Lục Tật.
Những quỷ khác cũng cảm nhận được sự tự do mà mình hằng mong ước, linh hồn trở nên nhẹ bẫng.
Hơn cả, họ cảm nhận được lời kêu gọi bí ẩn, hẳn là từ nơi quỷ hồn nên trở về.
Nữ quỷ bị chặt đầu lặng lẽ nhìn Cố Cửu.
Gương mặt cô gái xinh đẹp đầy ý cười, cô ấy nói: "Cảm ơn cô đã cho tôi biết, rằng chết trong thế giới trò chơi chưa hẳn là đã chấm hết."
Cố Cửu vẫy tay với chúng quỷ: "Được rồi, mọi người nên đi thôi.
Nhanh chân đi đầu thai."
Năm ác quỷ rạo rực cúi mình cảm ơn Cố Cửu và Lục Tật rồi ra khỏi biệt thự.
Thân ảnh họ dưới ánh nắng ấm áp hóa thành nhiều đốm sáng lấp lánh.
Mọi người nhìn về quỷ nam trong gương.
Hắn ta thập thò nhìn Cố Cửu rồi lắp bắp hỏi: "À thì, nữ vương cao quý, tôi có thể đi không?".
????ì???? đọc ????hê???? ????ại ﹎ ???? R ???? M ???? R ???? ???? ???? N.vn ﹎
"Nếu cậu muốn ở lại cũng được." Cố Cửu thờ ơ nói: "Vừa hay tôi đang thiếu một quỷ hầu."
Quỷ nam trong gương nghe xong liền cắm đầu chạy ra bên ngoài rồi biến mất.
Những người khác bật cười ha hả, bộ dạng khúm núm của quỷ nam trong gương quá tức cười.
Lần đầu tiên bọn họ có thể cười nói thảnh thơi trong thế giới trò chơi, chẳng thèm kiêng nể gì ác quỷ có sức mạnh hơn người.
Trải nghiệm mới lạ này khiến bọn họ cực kỳ khoái chí.
Cố Cửu đứng dậy, hơi duỗi người: "Được rồi, hẳn đã đến lúc chúng ta phải từ biệt."
Hôm nay là ngày thứ bảy, thời gian nhiệm vụ nhanh chóng kết thúc.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Cố Cửu.
Đây là phó bản có ít người chơi tử vong nhất, chỉ mất người.
Hơn nữa bọn họ xem như chết oan chết uổng bởi tình huống lúc đó vốn có thể tránh được.
"Nằm thắng thật quá sảng khoái." Cát Quang cười ha hả: "Hy vọng phó bản tiếp theo có thể gặp được cô Cố, tôi bằng lòng theo chân cô hưởng ké."
Lời khen ngợi hết mực, ngay cả cặp chị em song sinh cũng gật đầu phụ họa.
Tuy rằng ăn theo người ta tích phân nhận được hơi ít nhưng so với phần đông người phải vật lộn sống còn trong vô vàn nguy hiểm thì dường như điểm số chẳng còn quá thiết yếu nữa.
Mạng sống mới là điều quan trọng nhất.
Canh giờ đã điểm, nhóm người chơi xôn xao từ biệt Cố Cửu.
Cố Cửu tùy ý phất tay với bọn họ rồi quay sang nói với Lục Tật: "A Tật, lát nữa tôi sẽ tới Thành Vô Giới.
Tôi đợi cô ở đó."
Lục Tật ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tựa như quên mất nên phản ứng thế nào.
Sau khi tất cả người chơi thoát khỏi phó bản, một con ếch giấy xuất hiện ở vườn hoa hồng.
Nó há miệng nuốt một quả cầu màu xám nhỏ bé vào bụng...
[Biểu hiện lần này của đại tiểu thư thật sự quá đỉnh! Tôi phụ trách nhiều người chơi như vậy nhưng chưa một ai khiến tôi bất ngờ và ngưỡng mộ như cô! Tôi dám khẳng định nếu cô không gặp bất trắc gì thì tương lai thành tựu cô có được chắc chắn vượt qua cả Phỉ Âm Hồng Y hay Vương Giả Ảo Ảnh.
So với cô bọn họ chỉ là muỗi!]
Cố Cửu vừa vào không gian sương xám đã nghe hệ thống không ngừng nịnh nọt.
Cô bình thản cắt ngang nó: "Trước đó kết toán tích phân cho tôi đã."
Hệ thống hiện tại xem Cố Cửu là báu vật vô giá, lập tức tổng kết điểm số:
[Chúc mừng người chơi vượt qua phó bản "Cá chậu chim lồng"]
[Hiện tại bắt đầu tổng kết tích phân người chơi đạt được.]
[Phó bản lần này người chơi Cố Cửu đạt được tích phân, đủ điều kiện mua đạo cụ từ tiểu thế giới "Cá chậu chim lồng".]
[Đạo cụ : Hoa hồng máu, máu chảy người toang, có thể độc chết các sinh vật dị loại, mỗi bông có giá tích phân.]
[Đạo cụ : Bóng đen quỷ ảnh, có thể ẩn mình trong tất cả các loại sinh vật, có giá tích phân.]
Cố Cửu kinh ngạc hỏi: "Phó bản cấp D có giới hạn là tích phân, đúng chứ? tích phân kia từ đâu tới?"
Tiểu thế giới cấp D xếp hạng bét, cùng lắm chỉ được tích phân.
Phó bản tân thủ thôn nguyền rủa cô đạt được điểm đã là cao lắm rồi.
Phó bản "Cá chậu chim lồng" cô tích cực tìm manh mối nhiệm vụ nên được max điểm còn hiểu được, nhưng thực tế Cố Cửu được hơn hẳn điểm nữa?
Hệ thống phấn chấn đáp: [Bởi vì có cô nên phó bản "Cá chậu chim lồng" lần này có rất nhiều người chơi sống sót qua ải.
Do đó trò chơi đặc biệt khen thưởng cô.]
Cố Cửu: "Khen thưởng chỉ có tích phân?"
[Đại tiểu thư của tôi ơi, điểm đã là nhiều lắm rồi đấy, cô đừng có mà được voi đòi tiên! Đây là phần quà khen thưởng người chơi đấy, rất hiếm có!]
Từ xưa đến nay không có mấy ai như Cố Cửu, một mình điều phối tiết tấu của cả trò chơi, dẫn một đám người cùng thắng.
Vẻ mặt Cố Cửu bình tĩnh, trong thâm tâm lại có thêm vài suy đoán.
Xem ra trò chơi Chư Thiên ép buộc người chơi vào tiểu thế giới làm nhiệm vụ mục đích không phải đẩy người ta vào chỗ chết, bằng không cũng sẽ không khen thưởng vì cô chỉ dẫn người chơi may mắn sống sót.
Cố Cửu không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, tầm mắt nhìn về phía đạo cụ.
Cố Cửu nhìn chăm chăm vào dòng chữ "sinh vật dị loại" rồi hỏi : "Sinh vật dị loại là ý gì?"
Hệ thống: [Cô Cố à, tôi không thể nói cho cô, chừng nào cô gặp được thì sẽ biết nó là thứ gì.
Tuy nhiên tôi đề nghị cô có thể cân nhắc mua một chút, dù sao hoa hồng máu hiếm có khó tìm.]
Một bông chỉ tích phân, giá rẻ lại tiện dụng.
Cố Cửu nói: "Thôi được, tôi mua đóa hồng."
bông cần tích phân thôi.
Hệ thống tiếp tục chào hàng: [Bóng đen quỷ ảnh thì sao? Cô không muốn mua à? Hiện tại cô có tận tích phân đấy, mua hoa hồng xong còn .]
Cố Cửu nói: "Tôi còn phải dùng tích phân để mua ô vuông trong túi không gian."
Cô thở dài: "Hết cách, tích phân không đủ tiêu.
Trò chơi mấy người cho điểm quá ít, mà đạo cụ cái gì cũng quý, trừ việc cân đo đong đếm kĩ từng món thì biết sao bây giờ?"
Hệ thống yên lặng rụt cổ, tổng cứ cảm thấy đại tiểu thư đang cà khịa.
Chứng kiến cách thức vượt ải của đại tiểu thư, hệ thống giống hệt quỷ nam trong gương, khi đối mặt với quý cô Cố luôn hơi rén, hận không thể đưa cô lên bàn thờ tổ mà cung phụng..