Cơm nước xong xuôi, Cố Cửu thấy hẵng còn sớm nên cũng không vội rời khỏi thành Vô Giới.
Hai người tản bộ cho tiêu cơm, tiện thể xem xét hoàn cảnh nơi đây.
Lục Tật hỏi: "Cô muốn tìm hiểu thêm về cách tăng sức mạnh đúng không?"
Cố Cửu đáp: "Ừ, cách rèn luyện thể năng và các kỹ xảo chiến đấu."
Thân là một tiểu thư cành vàng lá ngọc được người nhà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thể lực của Cố Cửu rất kém, hơn nữa cũng không biết võ thuật.
Hiện tại cô còn ở phó bản cấp thấp nên mọi chuyện khá thuận lợi.
Nhưng chờ đến khi lên tiểu thế giới tầm trung, độ nguy hiểm gia tăng đến chóng mặt đồng nghĩa với việc yêu cầu đối với người chơi càng cao.
Chưa nói đến chuyện người chơi đạt được sức mạnh toàn năng, ít ra họ cũng phải có thân thể dẻo dai và sức bền để tránh khỏi những đòn hiểm vật lý bất ngờ ập đến.
"Thành Vô Giới có sân huấn luyện dành riêng cho người chơi." Lục Tật nhanh chóng nghĩ ra những nơi phù hợp đối với người chơi cấp thấp, sau đó đưa ra mấy chỗ với Cố Cửu.
Cố Cửu mỉm cười lắng nghe, lúc sau cô vui vẻ nói: "Cảm ơn A Tật, từ mai tôi sẽ bắt đầu rèn luyện, dành mọi thời gian có thể để đến sân tập.
A Tật có muốn cùng tập với tôi không?"
Lục Tật ậm ừ một tiếng rồi đột nhiên hỏi: "Cô có ý định mua nhà ở thành Vô Giới không?"
Lúc này hai người đứng trong một con ngõ vắng lặng.
Hai bên đường trồng đầy hoa cỏ sặc sỡ tô điểm cho ngõ nhỏ sâu thẳm một màu sắc chất phác gần gũi, bao trùm lên đó là bầu không khí yên tĩnh an vui hiếm có được.
Cố Cửu nhìn con đường uốn lượn với thần thái thanh thản.
Giọng nói mềm mại thanh thoát động lòng người của cô gái cất lên: "Tạm thời không nghĩ đến, không có tích phân.
Về sau rồi tính."
Thành Vô Giới là chốn dừng chân tuyệt vời.
Thời gian người chơi vào phó bản càng dài thì tình cảm dành cho nơi này tăng dần lên, đến một lúc nào đó họ sẽ xem nơi này như một chỗ ở mới.
Hơn nữa thành Vô Giới linh khí nồng đậm, người chơi tu hành ở đây thuận tiện hơn là ở thế giới thực.
Rất nhiều người chơi thường trú tu luyện ở thành Vô Giới.
Bởi lẽ đó bọn họ đều có ý định mua cho mình một căn hộ.
Nhưng tích phân mua nhà không phải ít, giống như ở thế giới hiện thực vậy, đâu phải ai cũng mua nổi.
Cố Cửu nào ngờ bản thân đường đường là cô chiêu nhà giàu nhất phố, đến thành Vô Giới thì nghèo đến mức không mua nổi mảnh đất cắm dùi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến lúc Cố Cửu phải tạm biệt Lục Tật: "Cảm ơn A Tật đã cùng tôi đi mua đồ.
Hẹn gặp cô vào ngày mai."
Cô mỉm cười hẹn Lục Tật cùng đến sân tập để rèn luyện.
Lục Tật nói hẹn gặp lại với Cố Cửu rồi lẳng lặng nhìn cô biến mất.
Thành Vô Giới không chia đêm ngày.
Bầu trời luôn luôn tối đen, điểm xuyết ngàn vì sao lấp lánh.
Trong thành thì có ánh mặt trời vĩnh hằng soi sáng.
Ngõ nhỏ xa vắng rất hiếm người qua lại.
Hai bên đường ngàn hoa nở rộ, màu sắc thắm tươi chưa bao giờ tàn lụi.
Một lúc lâu sau, Lục Tật thản nhiên dời tầm mắt, chậm rãi đi sâu vào bên trong con ngõ.
Thân ảnh thiếu nữ mờ dần rồi biến mất hẳn.
Không một ai chứng kiến cảnh tượng đó.
Chớp mắt, Lục Tật xuất hiện trong một cung điện u tối.
Cung điện nguy nga yên tĩnh trầm mình trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ những viên dạ minh châu được khảm trên cột trụ.
Thiếu nữ đi thẳng vào bên trong, hình thể dần biến đổi.
Cơ thể mảnh khảnh chầm chậm giãn ra, từ vóc dáng phụ nữ thon thả biến thành cơ thể đàn ông cao lớn rắn chắc.
Váy trắng trở thành trường bào trung tính ôm lấy cơ thể tràn đầy sức mạnh của chàng trai.
Lúc "thiếu nữ" ngồi lên vương tọa đen tuyền, gương mặt "cô" hoàn toàn mang đường nét thuộc về nam giới, một khuôn mặt nam tính hài hòa cực kỳ anh tuấn.
Chẳng thể nào tìm thấy một chút nữ tính nào trên người chàng trai trẻ nữa.
Làn da Lục Tật vẫn tái nhợt lộ hơi thở bệnh tật như trước, đôi mắt anh tựa như lỗ đen trong vũ trụ bao la, sâu thẳm và không chút ánh sáng.
Chàng trai trẻ yên tĩnh ngồi ở đó, đôi mắt khép hờ như sắp chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi một con ếch giấy nhảy từ hư không ra, nó há miệng, mảnh nhỏ màu xám bay thẳng đến trước mặt chàng trai.
Anh vươn tay, mảnh xám đậu lên ngón tay anh.
Lục Tật cụp mắt nhìn mảnh vỡ trên tay rồi nhẹ nhàng búng đi, nó bay ra ngoài, ẩn mình vào bóng tối và biến mất.
Cố Cửu rời khỏi thành Vô Giới, phát hiện đã hơn giờ đêm rồi.
Cô vào trò chơi từ giờ tối, sau khi thoát khỏi phó bản không hơn không kém một giây, có nghĩa cô đã ở thành Vô Giới tiếng đồng hồ.
Cố Cửu đứng dậy, mở cửa ra ngoài.
"Chị chưa ngủ à?"
Cô nhìn về hướng nguồn âm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đang đứng.
Cố Cửu bình tĩnh đáp: "Chị ra uống nước, sao em còn chưa ngủ?"
Cố Minh Lễ nói: "Em mới làm đề xong, chuẩn bị ngủ." Cậu nhóc ngờ vực nhìn Cố Cửu, cảnh giác hỏi: "Chị, sao chị lại mặc như thế này? Chẳng lẽ chị muốn ra ngoài?"
Đêm hôm khuya khoắt, cô gái trẻ lén bỏ trốn khỏi nhà...!Tên chó nào dám gạ gẫm chị cậu?
Cố Cửu: "...Vừa rồi mặc đại."
"Chẳng lẽ mắt chị...!Ngay cả đồ ngủ và đồ mặc hằng ngày cũng không phân biệt nổi nữa?" Cố Minh Lễ nói xong suýt chút nữa rơi nước mắt.
Cậu biết nếu không có kỳ tích nào xuất hiện, rất nhanh thôi mắt chị cậu sẽ mù hẳn.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt đối diện với điều đó lại là một chuyện khác.
Cậu vẫn khó lòng kìm nén cảm xúc.
Cố Cửu đầu đầy vạch đen, thật muốn tẩn cho thằng em ngốc nhà mình một trận.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: "Thật ra chị hẹn Tĩnh Di ra ngoài uống chút rượu, sau đó cảm thấy không thú vị nên chẳng đi nữa, quên thay đồ."
Lúc này Cố Minh Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, ân cần giúp cô rót nước.
Chờ Cố Cửu uống xong, cậu chàng đỡ cô về phòng nghỉ ngơi, thầm nghĩ tuyệt đối không cho phép tên chó chết nào dòm ngó chị mình.
Hôm sau, Cố Cửu rời giường thì người trong nhà ai nấy đã làm việc của mình.
Người lớn đi làm, trẻ trâu đi học còn bé con thì đi tìm bạn nhỏ.
Ăn sáng xong, Cố Cửu nói với dì Vương: "Dì à, cháu về phòng nghỉ ngơi, nếu giữa trưa cháu không xuống ăn cơm thì hẳn là do không đói.
Dì khỏi phải gọi cháu."
Dì Vương làm giúp việc ở nhà họ Cố hơn nửa đời người, bà luôn xem con cháu nhà này như con mình mà đối đãi.
Dì Vương hơi lo lắng nhìn Cố Cửu.bg-ssp-{height:px}
Bà ấy biết mắt Cố Cửu có vấn đề, sắp mù đến nơi rồi.
Hiện tại cô có mắt như không, mỗi lần cô ra ngoài người nhà họ Cố đều lo sốt vó.
Tuy nhiên bọn họ càng lo cô không chịu nổi việc bản thân mù lòa, ai nấy cẩn thận lời nói, tránh nhắc đến việc đó trước mặt cô.
Do thị lực suy giảm, dạo này Cố Cửu hiếm khi đi đâu, hầu như nhốt mình ở trong phòng.
Người nhà họ Cố run như cầy sấy, chỉ sợ cô nghĩ quẩn, hận một ngày giờ không thể kè kè bên Cố Cửu.
Dì Vương cẩn thận hỏi lại: "Nếu lão phu nhân muốn tìm cô thì sao?"
Cố Cửu đáp: "Bà ngoại tìm cháu à, tính sau đi." Không đợi dì Vương nói thêm, Cố Cửu bưng món ngọt và nước do bà ấy chuẩn bị về phòng.
Sau khi khóa trái cửa cẩn thận, Cố Cửu ngay lập tức vào thành Vô Giới.
Nháy mắt toàn bộ thế giới lần nữa trở nên rõ ràng, Cố Cửu hơi yêu cảm giác này.
So với ở thực tại mọi thứ đều mơ hồ hỗn độn thì loại cảm giác nhìn rõ cả thế giới này khiến người ta cảm thấy an toàn.
Cố Cửu than nhẹ, ý niệm trở thành người chơi cao cấp trong cô càng trở nên kiên định.
Cố Cửu không muốn trở thành người mù, càng không đành lòng làm người nhà lo lắng bất an.
Cô phải sống thật tốt thật khỏe mạnh mới được.
"Cố...!Cố Cửu?"
Cố Cửu quay đầu lại, bắt gặp Lục Tật mặc bộ váy liền thân màu gạo.
Cô mỉm cười nói: "Cô có thể thuận miệng gọi tôi là một tiếng chị Cố mà?"
Lục Tật hơi mất tự nhiên quay đi, anh chịu không thấu sức tấn công của lúm đồng tiền dịu dàng trên má người đối diện.
Cố Cửu bước đến nắm lấy tay anh, tựa như hai người bạn tốt tình cờ gặp nhau.
Cô thân mật nói tiếp: "Được rồi, nếu cô không muốn gọi tôi là chị thì gọi A Cửu cũng được."
Lục Tật gật đầu, vành tai càng thêm ửng đỏ.
Hôm nay Cố Cửu xuất hiện tại ngõ nhỏ nơi mà hôm qua cô rời đi.
Ở thành Vô Giới này bạn đăng xuất chỗ nào thì khi vào lại bạn sẽ ở nguyên chỗ đó.
Hai người đi đến khu huấn luyện ở tinh khu .
Người chơi trong đó rất đông, hơn nữa có nhiều khoảng sân và dụng cụ dùng miễn phí.
Từ đó có thể thấy thành Vô Giới cực kỳ ủng hộ việc người chơi tập luyện để gia tăng bản lĩnh của mình.
Do tình huống hai người bất đồng nên Cố Cửu và Lục Tật tách ra, mỗi người một phòng huấn luyện.
Cố Cửu cần phải tăng cao thể lực và sức chịu đựng, còn cả mẹo khi chiến đấu.
Điều này yêu cầu cô tiêu hao khoảng thời gian dài, chỉ vài ngày chắc chắn không thể thành công.
Cố Cửu tập luyện cả buổi sáng.
Mắt thấy gần trưa, cô dừng lại, tắm rửa hết một thân đầy mồ hôi rồi rời khỏi thành Vô Giới.
Vừa quay về, Cố Cửu đã nghe tiếng đập cửa dồn dập, dường như còn có tiếng bà ngoại vọng vào.
Cố Cửu vuốt phẳng quần áo rồi mở cửa, ngoan ngoãn nói với bà ngoại đang nôn nóng bên ngoài: "Bà ngoại gọi con à? Vừa nãy con đang nghe nhạc nên không nghe rõ tiếng bà."
Bà Cố quan sát cháu mình một lượt rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà nói: "Cơm trưa chuẩn bị xong rồi, con không đói bụng sao? Mau xuống ăn cơm nào."
Cố Cửu thuận theo bà cụ xuống lầu ăn cơm.
Vốn cô định ở sân huấn luyện cả ngày nay nhưng biết bà ngoại quan tâm mình, nếu bà gõ cửa mà cô không lên tiếng thì kiểu gì bà cũng cho người phá cửa xông vào.
Nếu để họ phát hiện cô biến mất hẳn sẽ là thảm họa.
Cho nên Cố Cửu quyết định quay về ăn cơm cùng bà ngoại.
Cơm nước xong xuôi, Cố Cửu lấy lý do về phòng nghỉ trưa, lần nữa quay lại thành Vô Giới.
Khi cô ra khỏi nhà tắm liền thấy thiếu nữ đứng chờ bên ngoài.
"A Tật cũng tới tắm rửa à?" Cố Cửu cười hỏi.
Lục Tật nhìn cô một lát như đang xác định điều gì.
Anh hỏi: "Cô vừa về thế giới thật?"
Cố Cửu ừm một tiếng, tủm tỉm đáp: "Mắt tôi kém, bà ngoại tôi lo tôi nghĩ quẩn.
Tôi phải về ăn cơm với bà thì bà ấy mới yên tâm được."
Ở cùng người nhà, Cố Cửu không có khả năng dừng chân lâu hơn trong thành Vô Giới, trừ phi cô rời khỏi nhà họ Cố.
Nhưng lấy tình trạng hiện tại, bọn họ không bao giờ để mặc cô một thân một mình bên ngoài.
Hai người hàn huyên một lát, Cố Cửu lại tiếp tục chăm chỉ huấn luyện.
Chạng vạng, Cố Cửu tạm biệt Lục Tật rồi mới rời khỏi thành Vô Giới về nhà.
Bữa tối nhà họ Cố thật đông vui.
Mọi người tụ tập bên nhau dùng bữa, sau đó xem tivi--- Tuy Cố Cửu không nhìn thấy gì nhưng có thể nghe tiếng.
Xem xong, cô quay về phòng nghỉ ngơi.
Tối đó Cố Cửu tiếp tục rèn luyện ở thành Vô Giới.
Có thể nói trừ thời gian quây quần bên gia đình, cô hầu như ngâm mình trong sân huấn luyện.
Thời gian ngày nhanh chóng kết thúc.
Chạng vạng tối, Cố Cửu rời khỏi sân huấn luyện.
Cô nhắc nhở Lục Tật: "A Tật à, đêm nay phải vào phó bản, đừng quên nhé."
Lục Tật đáp: "Tôi nhớ rồi."
Cố Cửu cười xòa: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Cô không về ăn với gia đình à?" Lục Tật kinh ngạc hỏi, trong thâm tâm anh chẳng hiểu sao lại có chút vui vẻ.
"Hôm nay thì không.
Tôi nói với bọn họ mình ăn bên ngoài." Cố Cửu giải thích.
Mấy ngày nay Lục Tật ở bên cùng cô tập luyện chứ không hề vào thế giới trò chơi, cô dĩ nhiên phải bầu bạn cùng Lục Tật.
Lục Tật đúng là cô gái tốt, mắt nhìn người của cô vẫn luôn chuẩn xác vậy đấy.
Lục Tật trông có vẻ bình thản nhưng Cố Cửu cảm nhận được anh đang vui.
Bởi khi Lục Tật vui, thùy tai trắng muốt sẽ nhuốm chút sắc hồng.
Cố Cửu phát hiện ra điều đó từ khi còn ở tiểu thế giới.
Lục Tật đâu lạnh lùng bất cần như vẻ bề ngoài, thế giới nội tâm người này rất phong phú.
Hai người đến một nhà hàng Trung ăn cơm và thảo luận về nhiệm vụ sắp tới.
Ăn cơm xong, Cố Cửu chia tay Lục Tật, quay về thế giới thật.
Cô về nhà, tắm rửa và mặc một thân quần áo phù hợp rồi chờ đợi khoảnh khắc bước vào tiểu thế giới mới..