Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Video đã biến mất!
“Anh hai, buổi sáng em quên nói với anh: Người say rượu sau khi tỉnh dậy uống nhiều thuốc giải rượu cũng chẳng có tác dụng mấy.
Tốt nhất anh nên chuẩn bị một bát cháo và canh suông, như vậy mới tốt cho dạ dày…”
Tân Tấn Tài ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong thì Lệ Hữu Tuấn đã trực tiếp cắt ngang cuộc gọi rồi.
Khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ đã lạnh lùng như băng bỗng chốc đen như đáy nồi.
Thẩm Tư Huy quét mắt nhìn qua chiếc điện thoại bị vứt sang một bên. Sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Anh hai, tối qua em nhận được một cuộc gọi đến của Duyệt Tư”
Cô còn không biết anh đã chạm vào cô hay chưa mà đã vội vàng đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp…
Trong lòng cô lại không muốn có một chút liên quan nào với anh đến như vậy sao?
Tâm trạng buồn chán, vì để phân tán sự chú ý của bản thân, lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn bật radio lên.
“Chào mừng các bạn đến nghe âm nhạc đài radio X. Hôm nay chúng tôi đã vì các bạn mà mời tới một vị khách quý, đó là nữ thần mới – cô Lê Duyệt Tư để cô ấy cùng chúng †a nói chuyện…”
Lê Hữu Tuấn lãnh đạm giơ tay lên nhấn phím tắt.
Sự im lặng ban đầu trong xe được khôi phục trở lại nhưng áp xuất không khí xung quanh dường như càng thấp hơn.
Tô Kim Thư không mang theo dù, vì vậy cô đợi ở cửa tiệm thuốc cho đến sau khi mưa nhỏ lại thì cô mới chạy châm chậm về khu biệt thự.
Bên trong căn phòng vẫn trống trơn như cũ. Giống như chưa từng có người trở về.
Tô Kim Thư lấy điện thoại ra, sau khi cắm sạc thì mở máy lên.
Rất nhanh liền nhận được thông báo những cuộc gọi nhỡ, là của Lệ Hữu Tuấn gọi đến.
Tô Kim Thư sững người một chút, đang chuẩn bị gọi lại cho anh.
Nhưng do dự một lúc thì chuyển sang gửi tin nhẳn.
Lệ thiếu, vừa rồi điện thoại hết pin.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, gần như là biệt tăm không thấy phản hồi Tô Kim Thư có phần hụt hãng.
Tối qua cô uống say như chết, cũng không biết có làm ra việc gì khác thường không?
Có lẽ nào cô uống say quá sau đó đã nôn lên người Lệ Hữu Tuấn, cho nên đã chọc cho anh tức giận rồi?
Nếu không thì anh cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên người cô đến như vậy.
Đặc biệt là bánh bao nhỏ mà cô đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, vừa đỏ vừa sưng tấy, đụng nhẹ một chút liền cảm thấy đau dữ dội.
Kệ đi, hiện tại cô vẫn còn một rắc rối chưa giải quyết nữa.
Đợi sau khi cô đi gặp trưởng khoa Đàm về rồi nói sau.
Khoảng ba giờ chiều, Tô Kim Thư gặp được trưởng khoa Đàm như mong muốn.
So với tinh thần phấn chấn trước đây, hiện tại trông ông ta tiều tụy, hốc hác hơn rất nhiều.
Lúc nhìn thấy Tô Kim Thư, trong ánh mắt ông ta hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ.
Vì vậy việc mà Tô Kim Thư hỏi ông ta, ông ta cơ hồ là biết nhưng không lại không nói “Ông nói cái gì? Không có nữa?”
Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn trưởng khoa Đàm, có phần không dám tin.
Trưởng khoa Đàm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngày đó tôi đích thực là có giấu một máy quay phim cỡ nhỏ ở trong túi áo. Tôi vốn định…”
Trưởng khoa Đàm dừng lại một chút, cũng không đem mục đích của mình ra tái diễn một lần nữa: “Sau đó cảnh sát đến và lập biên bản tôi, tôi vốn định giao máy quay phim kia ra nhưng khi tôi móc túi ra thì phát hiện không biết nó đã rơi ở đâu rồi “Sao có thể như vậy được?”
Biểu cảm trên mặt Tô Kim Thư hết sức thảng thốt.
Nói cách khác, có ai đó đã nhặt được.
chiếc máy ảnh cỡ nhỏ kia rồi Lẽ nào là người ở bên trong bệnh viện nhặt được?
Tô Kim Thư vốn định đến bệnh viện để hỏi xem có ai nhặt được không.
Nhưng nghĩ lại, nếu như đoạn video kia đã bị đăng tải lên rồi thì cho dù là có người nhặt được cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Sau khi việc này xảy ra, Giám đốc Lý yêu cầu cô phải hoàn thành các thủ tục từ chức trong vòng ba ngày.
Tính đến hôm nay đã là ngày cuối cùng.
Tô Kim Thư do dự một chút rồi bắt xe trở về bệnh viện trung tâm.
Sau khi Lâm Thúy Vân biết được tin, sợ một mình cô sẽ chịu thiệt thòi vì vậy đã nói Tô Kim Thư đợi ở cửa bệnh viện, đợi cô ấy đến rồi cùng nhau đi làm thủ tục.
Tô Kim Thư biết Lâm Thúy Vân nóng tính cho nên giấu cô ấy đến bệnh viện trước, chuẩn bị đi làm thủ tục.
“Sau này rời khỏi đây thì đừng bao giờ nói cô đã từng làm việc tại bệnh viện trung tâm. Bệnh viện trung tâm chúng tôi không muốn bị mất mặt vì người như vậy”.
Giám đốc nói xong lời này liền ném tờ đơn đã ký ngay trước mặt Tô Kim Thư, biểu hiện hết sức khinh thường.
Tô Kim Thư từ tốn.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, khóe miệng hiện lên nụ cười bất cần: “Viện trưởng Lý, ông cứ yên tâm, tôi chắc chản sẽ không nói đâu. Dù sao thì có một Giám đốc không phân biệt tốt xấu như vậy, chỉ biết đổ chậu phân lên đầu bác sĩ trong bệnh viện của mình thì đó cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào cả”
Giám đốc Lý nghe vậy lập tức đập bàn: “Tô Kim Thư, cô nói cái gì vậy?”
Dù sao thì người phụ nữ này cũng không phải là bác sĩ của bệnh viện trung tâm nữa, cũng chẳng việc gì phải giữ mặt mũi cho cô †a nữa.
Tô Kim Thư biểu cảm vô tội chớp mắt: “Giám đốc Lý, tôi vốn cho rãng là do ông già rồi nên mắt không được rõ, nhưng lại không ngờ rằng đến cả khả năng nghe của ông cũng không được tốt nữa. Tôi nhớ không nhầm thì hình như ông đã sáu mươi mấy tuổi rồi phải không? Nếu như không có khả năng thì có thể từ chức càng sớm càng tốt, kẻo lại gieo họa cho người khác”
Sau khi nói xong, Tô Kim Thư liền quay người rời đi không chút do dự.
Viện trưởng ở phía sau bị cô làm cho tức giận đùng đùng đến nỗi đập tất cả mọi thứ ở trên bàn xuống đất.
Thậm chí cong phải nuốt xuống hai viên thuốc hạ huyết áp mới có thể hơi bình tĩnh lại một chút: “Nhìn xem những người trẻ tuổi dây giờ, làm gì có một chút phép tắc và lễ nghị, quả thực là cặn bã của xã hội”.
Giám đốc Lý vẫn không ngừng chửi rủa.
Ngay lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Ông ta đang nổi nóng, vừa cầm điện thoại vừa tức giận quát lên: “Ai vậy?
Người bên kia điện thoại vẫn chưa nói được hai câu, säc mặt Giám đốc Lý đã biến đổi, vội vàng đứng dậy như bị lửa đốt: “Cậu nói cái gì?”
Tô Kim Thư vừa bước tới cổng của bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy Lâm Thúy Vân bốc hỏa chạy về phía cô: “Kim Thư, cậu không sao chứ?”
“Thúy Vân, cậu đến rồi?”
“Không phải mình đã nói với cậu rồi sao, cậu đợi mình tới rồi cùng nhau đi ký. Tại sao cậu lại tự mình đi rồi?”
Lâm Thúy Vân lấy tờ đơn từ tay Tô Kim Thư. Nhìn phía trên đã ký tên và đóng dấu, khuôn mặt cô ấy vô cùng khó coi.
“Được rồi, Thúy Vân tốt của mình, mình biết cậu là muốn tốt cho mình. Nhưng mà mình không muốn nhìn thấy cậu vì mình mà phải cúi đầu khép nép ở trước mặt ông ta.”