Chương
Hơn nữa, cách làm việc của cô cũng rất nhanh nhẹn, tay chân linh hoạt, nhìn qua thì có vẻ như cô đã phải tự tay làm những việc này rất nhiều lần rồi Khoảng nửa tiếng sau, Tô Kim Thư mang ba món cơm nhà đi ra khỏi bếp.
Cô nhìn liếc qua mặt bàn, phát hiện ra những món đồ Tây vừa nãy đã bị dọn hết đi ròiÌ.
Cô đặt món ớt xào thịt, khoai tây sợi và cá nấu chua ngọt lên, rồi tiện tay đi xới hai bát cơm.
Lúc ra khỏi phòng bếp cô còn xới cho ngài Tư Đồ một bát cơm.
“Có muốn ăn cùng tôi không?”
Ngài Tư Đồ dự một chút, nhưng cuối cùng thì vẫn nhận lấy bát cơm.
Lần này hai người ngồi khá gần nhau, ngài Tư Đồ ăn thử đồ ăn Tô Kim Thư nấu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy đồ cô nấu cũng khá ngon “Ở nhà cô thường xuyên phải nấu cơm, làm việc nhà à?”
Ngài Tư Đồ nhìn cô.
Tô Kim Thư bình tĩnh trả lời: “Năm năm trước, gia đình tôi xảy ra biến cố, chuyện gì cũng phải tự làm”
Ngài Tư Đồ lại yên lặng trầm ngâm một lúc, bình thường ông ta không hề có cảm giác thèm ăn, vậy mà lần này lại ăn hết được hẳn một bát cươm trắng.
Khi ông ta bỏ đũa xuống, Tô Kim Thư nhìn về phía ông ta “Ông ăn no chưa?”
Ngài Tư Đồ gật đầu.
“Ừ, tay nghề nấu ăn của cô cũng được đấy”
Tô Kim Thư cũng đặt đũa xuống theo: “Ngài Tư Đồ, ông cũng là người nước Thiên Hoàng à?”
“Sao cô lại hỏi chuyện đó?”
“Vi tiếng Bạch Lạc rất thú vị”
“Đúng vậy”
Tô Kim Thư chuyển chỗ ngồi đến trước.
mặt ngài Tư Đồ.
“Vậy thì chắc ngài cũng đã từng nghe nói đến một câu ngạn ngữ của Thiên Hà rồi nhỉ, câu mà ăn quả nhớ kẻ trông cây ấy”
Ngài Tư Đồ nhìn cái bát rỗng tuếch trước mặt mình, hóa ra cô nhóc này nấu ăn cho.
mình là vì mục đích riêng.
“Nói xem nào.”
Tô Kim Thư chăm cú nhìn vào ông ta.
“Tại sao lại giam lỏng tôi ở đây?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngài Tư Đồ yên lặng trong giây lát, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Có hai nguyên nhân”
“Nguyên nhân gì?”
Ngài Tư Đồ ngẩng đầu lên nhìn liếc qua ông Hồng, ông Hồng lập tức hiểu ý của của ông chủ mình, quay người lại lấy một tập tài liệu ra khỏi túi, đặt trước mặt Tô Kim Thư.
“Cô Tô, cô có thể đọc cái này trước đã”
Tô Kim Thư cảm thấy hơi nghỉ ngời, nhíu mày mở tập tài liệu ra, cô pát hiện ra bên trong tập tài liệu là một bản siêu âm D màu, bên trên viết tên cô, mà phần kết luận dưới bản báo cáo đó lại kết luận rãng tình trạng thai nhỉ rất bình thường.
“Đây là?”
Tô Kim Thư kiểm tra lại lần nữa, chắc chẳn rằng trên bản siêu âm màu đó có viết tên mình.