Chương
“Trong lúc Hoa Đông và Lệ Hạo Nhân đang đi kiểm tra một trong mười tuyến đường chúng ta đã vạch ra thì tìm thấy được một tín hiệu kiểu Châu Á”
Ánh mắt xám trắng của Lệ Hữu Tuấn như: được đốt lên ngọn lửa hy vọng: “Nói tiếp đi”
“Nhóm của Hoa Đông gần như chắc chắn rằng loại sóng ngắn điện thoại đó thường chỉ xuất hiện ở khu Nam của nước Thiên Hoàng thôi, mà thành phố Ninh Lâm vừa mới được xác nhận vào khu vực phía Nam của nước Thiên Hoàng, chúng tôi nghỉ ngờ rằng dãy sóng ngắn đó chính là manh mối mà cô Tô đã để lại cho chúng ta”
Lệ Hữu Tuấn yên lặng nghe Lục Anh Khoa báo cáo, đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gõ xuống bàn.
“Bây giờ trong tay cậu còn có bao nhiều người có thể điều động đi?”
“Ba mươi người.”
“Phái hai mươi người đi theo dõi đường biển đó, cậu cũng đích thân qua đó đi”
“Vâng”
Sau khi Lục Anh Khoa quay người rời đi, Lệ Hữu Tuấn đứng dậy, đi ra phía ngoài của trang viên.
Elburg đã sang mùa thu, những chiếc lá màu vàng bị gió thu thối bay tán loạn khắp nơi, Lệ Hữu Tuấn đút tay vào túi áo, biểu cảm trên mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
Trong hai ngày tiếp theo, tình hình Lục.
Anh Khoa đi điều tra cũng không được thuận lợi lắm.
Nhóm người theo dõi đầu tiên chẳng hiểu sao lại mất tích, thật ra, nếu tính ra thì những người mà Lục Anh Khoa dẫn đi cũng có thể gọi là tỉnh anh rồi, nhưng lúc này họ không đuổi được theo chiếc du thuyền đó, đã vậy lại còn bị giải quyết cả đoàn.
Cuối cùng thì Lục Anh Khoa cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, có vẻ như đối phương cũng phát hiện ra sự hiện diện của họ rồi, vậy nên sau này nếu muốn chặn đường những người lại thì sẽ rất phiền.
Lần này Lục Anh Khoa đích thân đi ra ngoài, dẫn một nhóm bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ đi, đồng thời cầm theo những vũ khí và các loại phương tiện khác theo, đuổi theo.
tín hiệu sóng kia.
Giữa trưa hôm nay, ngài Tư Đồ đến đảo rất đúng giờ, chuẩn bị ăn cơm với Tô Kim Thư.
Đầu bếp Michelin đã bị thay đổi, những người trên đảo đón một đầu bếp mới, kỹ thuật nấu nướng của người này rất tốt, nấu được hẳn một bàn đồ ăn kiểu truyền thống trong nước.
Sau lần thương lượng đầu tiên bất thành, Tô Kim Thư không hề đề cập đến chuyện rời khỏi đảo nữa.
Nếu ngài Tư Đồ sẵn lòng ăn cơm với mình rồi thì Tô Kim Thư cũng yên lặng ngồi ăn cơm.
Còn nếu như ông ta không đến thì cô lai càng thấy nhàn hơn, không cần phải quá câu nệ làm gì Ngài Tư Đồ ăn không nhiều, ông ta chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi buông đũa xuống, sau đó ngồi nhìn chằm chằm vào Tô Kim Thư.
Chẳng hiểu sao Tô Kim Thư bị ông ta nhìn chäm cảm như vậy thì cảm thấy hơi ngại, cô chỉ ăn được nửa bát cơm rồi không thể ăn thêm được nữa “Sao không ăn thêm nữa đi?”
Tô Kim Thư nghe ông ta nói thế thì suýt bật cười, cô bỏ đũa trên tay xuống, cảm thấy hơi khó nói: “Ngài Tư Đồ, ông nhìn chãm chẳm tôi như.
vậy, dù tôi có đói thì cũng chẳng còn khẩu vị nào để ăn cơm nữa đâu”
Nói xong những câu đó, Tô Kim Thư đứng lên, quay người chuẩn bị rời đi.
“Tôi ăn no rồi”