Chương
“Giữ con chíp lại đi, dẫn đám người kia ra hướng khác, nhớ là phải đảm bảo rằng buổi tiệc tối mai sẽ không xảy ra sơ suất gì”
“Vâng thưa ông chủ”
Sau khi ông Hồng tiễn con thuyên của ngài Tư Đồ rời đi thì mới dám đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nếu như ông ta không phân tích nhầm những gì ngài Tư Đồ vừa nói lúc nấy thì có khả năng cao rằng con chíp này chính là do Tô Kim Thư để lại.
Ông Hồng cảm thấy rất khó hiếu, cô Tô Kim Thư không hề có cơ hội để tới gần du thuyền này, mà cô lấy con chíp đó từ đâu ra chứ?
Mặc dù không biết nguyên nhân của những chuyện này nhưng ông Hồng vẫn nhanh chóng giao con chíp cho vệ sĩ đứng gần đó.
Những người vệ sĩ đó nghe theo lệnh của ngài Tư Đồ, đặt chíp lên một con thuyền khác rồi lái con thuyền đó đi trên tuyến đường biển ngược lại so với tuyến của du thuyền lúc nãy.
Hai du thuyền đi về hai hướng ngược nhau, dùng tốc độ nhanh nhất để giãn khoảng cách ra.
Vốn dĩ, chỉ cần mười đến hai mươi phút nữa là chiếc ca nô của Lục Anh Khoa đã có thể đến được hòn đảo này, nhưng nhân viên điều tra trên thuyền lại lên tiếng: “Du thuyền bắt đầu di chuyển về phía Đông Nam rồi, tốc độ của họ rất nhanh, tôi đang nghĩ rằng liệu có phải là họ đã phát hiện ra chúng ta rồi nên đang chạy thục mạng không?”
Lục Anh Khoa hơi do dự một lúc, nhưng sau đó lập tức lên tiếng.
“Lập tức đuổi theo!”
Nhưng trong lúc đó đám người Lục Anh Khoa lại không biết răng hành động đổi hướng này đã khiến họ mắc vào cái bãy của ngài Tư Đồ Bởi vì ở màn hình giám sát điều khiển của hòn đảo, chiếc cano của Lục Anh Khoa đã nhanh chóng bị cài cương trình giám sát vào.
Sau đó khu điều khiển đã bắt đầu phóng tín hiệu, gây nhiễu rada của Lục Anh Khoa, nhốt họ lại ở khu vực đó, không cho họ cơ hội để bỏ trốn.
Vậy là suốt một đê, Lệ Hữu Tuấn vẫn không nghe thấy tin gì từ bên Lục Anh Khoa, anh bỗng cảm thấy hơi lo lắng, bất an Xem ra lần này anh đã gặp được đối thủ rồi.
Nhưng điều này lại càng khiến anh thấy rõ răng bây giờ tình hình của Tô Kim Thư đang nguy hiểm chừng nào.
Vậy nên bây giờ anh phải đẩy nhanh tốc độ, tìm ra cô càng sớm càng tốt!
Cũng may là trước khi mất liên lạc, Lục Anh Khoa đã kịp gửi bản đồ đơn giản, nhờ phần bản đồ đó mà Lệ Hữu Tuấn cũng có thể đoán đại khái được rằng địa điểm của buổi tiệc từ thiện ngày mai sẽ nằm ở ngay phần đường biển đó.
Xem ra Âu Mỹ Lệ đoán khá đúng, người đàn ông đã bắt Tô Kim Thư sẽ tham gia buổi tiệc từ thiện đó.
Hơn nữa, thân phận và địa vị của người này chắc chắn sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn ở trong buổi tiệc này.
Nếu như mọi chuyện đúng như vậy thật, thì việc tìm ra người đàn ông đó trong buổi tiệc ngày mai sẽ không quá phức tạp.
Lệ Hữu Tuấn từ từ bình tĩnh lại, quay người đi về phòng. Anh vẫn thoải mái không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì với hai đứa trẻ.
Anh nghĩ, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị thật tốt mọi thứ cho cuộc chiến cam go và khó đoán ngày mai.
Hôm sau, khoảng ba giờ chiều, đoàn người Tô Duy Nam đến bến cảng Elburg.
Vì buổi tiệc long trọng ngày hôm nay nên toàn bộ bến cảng đã được phong tỏa, một chiếc du thuyền hổng lồ dừng ở bến cảng, những con thuyền khác trên đường biển này thì đã bị dừng hoạt động Đêm nay, chiếc du thuyền khổng lồ kia sẽ có nhiệm vụ chở những người có thân phận và địa vị cao quý nhất trên thế giới này đến một hòn đảo bí mật để tham gia buổi tiệc từ thiện đỉnh cao đêm nay.