Chương
Ở đầu màn hình bên kia, khi cửa sổ truyền dữ liệu của máy tính hiện lên tiến độ gửi dữ liệu là một trăm phần trăm, Lệ Hạo Nhân cũng khẽ thở phào một hơi.
Vì anh ta biết rõ, nếu chậm thêm vài giây nữa thì rất có khả năng rãng Lệ Hữu Tuấn sẽ bị phát hiện, rồi sau đó có khả năng cao là mình sẽ bị ném xuống biển cho cá ăn.
Lệ Hạo Nhân lập tức gửi hết các dữ liệu vừa nhận được đến phòng làm việc, Hoa Đông cũng huy động tất cả các hacker dưới tay mình để bắt đầu điều tra tất cả những người có mặt ở buổi tiệc đó.
Bên này, Lệ Hữu Tuấn vừa mới cất máy phát sóng đi thì đột nhiên đẳng sau lưng anh vang lên tiếng nói rất lạnh lùng: “Thưa ngài, ngài có thể để chúng tôi kiểm tra đồ trong tay anh được không?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh hẳn đi, lúc quay người lại, anh thấy đãng sau mình là những người bảo vệ cao lớn, mặc đồ đen đang đứng phía sau.
Ánh mắt anh quét qua bên hông của đối phương, phần âu phục của những người đó hơi phồng lên, nhìn hình dáng thì có vẻ như đấy là súng.
Một lý do được không? Tôi cho răng việc kiểm tra tài sản cá nhân của khách trên thuyền là một việc rất thiếu lịch sự”
Những người bảo vệ mặc đồ đen này cũng biết rằng những người trên thuyền nếu không giàu thì cũng quý.
Mặc dù đây là một người đàn ông phương Đông, nhưng cũng không thể đắc tội với anh được.
Vậy nên mấy người này cũng không còn tỏ thái độ quá lạnh lùng như lúc nãy nữa, mà lên tiếng giải thích: “Rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng vừa nãy chúng tôi ở phòng giám sát phát hiện ra có người đã cầm thiết bị điện tử liên lạc với bên ngoài, làm trái với quy định trên thuyền chúng ta. Vậy nên tôi rất xin lỗi, bây giờ chúng tôi chỉ đang làm thủ tục kiểm tra bình thường, đúng với nghĩa vụ của chúng tôi thôi”
Nói xong câu đó, người bảo vệ cũng đứng tránh sang một bên: Tất cả mọi khách mời trên boong tàu đều phải được kiểm tra, mong ngài hãy phối hợp với chúng tôi.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn theo động tác tay của bảo vệ, thấy đúng là những vị khách khác trên boong tàu cũng đang bị kiểm tra, vậy nên anh nhíu mày lại, đồng ý với mấy người kia: “Được ri Anh tháo đồng hồ trên cổ tay trái ra, đưa cho vệ sĩ.
Những người phía sau nhanh chóng đi lên kiểm tra đồng hồ của anh.
Sau khi sử dụng một dụng cụ điện tử rất tỉnh vi để kiể tra, nhânv viên công tác läc đầu với một người vệ “Không có.”
Những người bảo vệ kia lập tức trả đồng hồ lại cho Lệ Hữu Tuấn: “Xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền đến ngài rồi Lệ Hữu Tuấn nhíu mày lại, rất thoải mái cầm lấy đồng hồ rồi đeo lại lên tay.
“Vậy bây giờ tôi có thể đi ra được chưa?”
“Tất nhiên là được rồi”
Lệ Hữu Tuấn ưu nhã quay người đi chỗ khác rồi quay về khoang tàu.
Sau khi bước vào khoang thuyền, gương mặt không có biểu cảm gì của Lệ Hữu Tuấn lập tức lạnh hẳn đi Cũng may là trước đó anh cũng đã đề phòng, tính năng quay chụp của đồng hồ này chỉ được sử dụng đúng một lần, sau khi dữ liệu được gửi đi thì nó sẽ lập tức chuyển sàng chế độ tự hủy.
Vậy nên vừa nấy những dụng cụ kia đã không đo được chút điện nào từ chiếc đồng hồ này.
Một giây trước nó là dụng cụ cực kỳ cao, nhưng một giây sau lại biến thành một chiếc đồng hồ cực kỳ bình thường.
Đến lúc đó, chỉ cần đợi đám Lệ Hạo Nhân điều tra rõ tài liệu rồi anh quay lại boong tàu, bật máy nhận tín hiệu lên là được.
Anh tin chắc rằng, không bao lâu nữa thì bên anh có thể điều tra ra được ai là người đã bắt Tô Kim Thư đi rồi.