Chương
Lê Chí Sơn một tay đút túi quần, xoay người đi về phía cửa một cách duyên dáng và sang trọng.
Lục Mặc Thâm, nếu một ngày anh phát hiện ra người phụ nữ thân yêu của anh đang nằm trong lòng tôi, khuất phục dưới tay tôi, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào?
Sự ra đi của Lê Chí Sơn khiến Lê Duyệt Tư rơi vào cảnh suy sụp hoàn toàn, cô ta vùng.
vẫy như điên, cố gắng thoát khỏi cảnh sát để bỏ đi cùng Lê Chí Sơn.
Tuy nhiên, cảnh sát đằng sau đã giữ chặt cô ta, khiến cô ta không thể cử động được.
“Anh, đừng bỏ em! Làm ơn, em không thể đến đồn cảnh sát! Em không thể đi!”
Nhưng cho dù Lê Duyệt Tư kêu cứu như thế nào, bóng lưng Lê Chí Sơn vẫn rất dứt khoát rời đi, anh ta thậm chí không thèm quay đầu lại.
“Đừng..”
Lê Duyệt Tư rn rỉ, ngã xuống đất, che mặt và bắt đầu khóc.
Cảnh sát không còn cách nào khác là đứng bên cạnh cô ta và đợi cho đến khi tâm trạng của cô ta ổn định rồi mới đưa cô ta đi.
Tuy nhiên, không mất bao lâu, Lê Duyệt Tư đột nhiên phản ứng lại, cô ta đột nhiên đứng dậy, xoay người đi về phía Lâm An Nguyên.
Lâm Thúy Vân nhìn cô ta một cách cảnh giác, lẽ nào người phụ nữ này còn muốn dùng cơ hội này để làm nhục em trai cô sao?
Nhưng chỉ có Lâm An Nguyên nhìn Lê Duyệt Tư với ánh mắt cô đơn, và trong đôi mắt đó có một nỗi buồn rất lớn.
Như thể điều quan trọng nhất trong trái tim cậu ta đột nhiên mất đi, nhưng cậu ta không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng nó.
€ó thể là ánh mắt của Lâm An Nguyên đã làm cho Lê Duyệt Tư nhìn thấy hy vọng, cô ta vừa đi tới chỗ Lâm An Nguyên vừa nắm lấy tay cậu ta: “An Nguyên, em sai rồi! Em thực sự biết rằng mình đã sai. Tất cả những gì em làm với anh trước đây đều là do em bị mê hoặc, anh tha thứ cho em được không? Em biết bây giờ anh vẫn còn yêu em, em thề, chỉ cần anh không truy cứu những chuyện này, em vẫn có thể suy nghĩ việc ở bên cạnh anh một thời gian, anh thấy thế nào?”
Lâm An Nguyên chỉ yên lặng nhìn cô ta, hồi lâu không lên tiếng.
Lâm Thúy Vân ở bên cạnh thấy em trai mình đang im lặng, cô ấy nghĩ răng cậu ta đã động lòng, suýt chút nữa cô ấy đã nhảy dựng lên vì tức giận Lê Duyệt Tư này rõ ràng là vì muốn thoát khỏi cảnh khó khăn lúc này nên mới giả vờ nói ra những lời này.
Lâm Thúy Vân có thể dùng tính mạng của mình làm bảo đảm rằng, chỉ cần cảnh sát rời đi, Lê Duyệt Tư sẽ lập tức trở mặt, phủ nhận những điều này. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không được, em phải đến đó nhắc nhở nói”
Lâm Thúy Vân thực sự lo lắng, đang định bước tới khuyên can cậu ta, nhưng đột nhiên cổ tay của cô ấy bị Lục Mặc Thâm nảm lấy: “Em đi đâu?”
Lâm Thúy Vân nhìn Lục Mặc Thâm một cách ngạc nhiên, và cô ấy nói như một lẽ tự nhiên: “Đương nhiên là đến kéo em trai em rai Bằng không, em trai của em nhất định sẽ lạc đường! Đâu phải anh không biết thủ đoạn của Lê Duyệt Tư đâu? Cô ta sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích. Em trai Lâm An Nguyên của em quá ngây thơ, em sợ nó sẽ bị lừa dối một lần nữa”
Lâm Thúy Vân nói một hồi, nhưng Lục Mặc Thâm dường như không đồng ý: “Nếu mỗi lần gặp chuyện như thế này, em đều phải xông lên giải quyết, cậu ta làm sao.
có thể trưởng thành được? Em có thể đảm bảo cậu ta không ngã hai lần ở cùng một chỗ không?”
Lâm Thúy Vân sững sờ sau khi nghe điều này, cô ấy thực sự không nghĩ đến những gì Lục Mặc Thâm đã nói.
“Hãy để chuyện này cho cậu ta, để cậu ta tự xử lý. Việc cậu ta tiếp tục phạm sai lầm hay lựa chọn buông bỏ là do cậu ta lựa chọn. Cậu ta đã là người lớn rồi, nếu không xử lý tốt vấn đề này thì em cũng không thể quan tâm cậu ta cả đời, chăm sóc và quyết định thay cậu ta cả đời được.”