Chương
Lâm Thuý Vân và Lục Mặc Thâm thấy sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi, liền tiến tới hỏi thăm: “Sao vậy? Ở trường quay bên kia xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Mặc Thâm và Lâm Thuý Vân vừa về nước, Tô Kim Thư không muốn làm gián đoạn kỳ nghỉ của hai người họ, mà lúc này Lệ Hữu Tuấn cũng đang ngủ trưa với Lệ Tử Việt, Tô Kim Thư định đến đó một mình: “Trên trường quay có chút vấn đề, xảy ra vài chuyện nhỏ thôi, nhưng hơi gấp một chút, mình phải đích thân đến đó xem thế nào.”
“Vậy thì để giáo sư Lục đưa cậu đi!”
Lâm Thuý Vân vội vàng đứng dậy, như thể cô ấy cũng muốn đi cùng với Tô Kim Thư.
“Không cần đâu, mình tự đi cũng được.
Giáo sư Lục, anh cứ ở đây với Thúy Vân, tối nay cùng dùng bữa rồi hãy đi nhé!”
Tô Kim Thư sắp xếp, thu dọn đồ đạc, cầm lấy chiếc túi xách, vội vã đi ra ngoài, không kịp cho Lâm Thuý Vân hỏi thăm gì thêm.
Lâm Thuý Vân đang định đuổi theo, nhưng đột nhiên bị Lục Mặc Thâm ngăn lại: “Đi làm gì?”
“Hình như trường quay của Kim Thư xảy ra rắc rối gì đó, đương nhiên chúng ta phải giúp cô ấy chứ!”
“Đó là trường quay của Tô Kim Thư. Nếu có vấn đề gì trong công việc, cô ấy đi giải quyết là được rồi. Chúng ta không thể can thiệp vào công việc nội bộ trong trường quay của họ được”
Nghe Lục Mặc Thâm nói vậy, dường như Lâm Thuý Vân cảm thấy cũng rất hợp lý, thế là cô ấy gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta cứ đợi một lát đã, chút nữa em sẽ gọi cho Kim Thư hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.”
Nửa tiếng sau, khi Tô Kim Thư đến trường quay, vừa ra khỏi thang máy, cô đã phát hiện tất cả các cây cảnh đặt trước cửa trường quay đều đã bị xô đổ, chậu cây cũng bị vỡ thành nhiều mảnh, khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Cửa trường quay hơi mở hờ hờ ra, một vài giọng nói cãi vã loáng thoáng vang vọng ra từ bên trong.
Tô Kim Thư nhanh chóng đi vào, giọng nói bên trong nghe có vẻ rất quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời, cô không thể nhận ra đó là giọng nói của ai.
Mãi cho đến khi cô đẩy cửa bước vào, cô mới nhìn thấy khuôn mặt hết sức quen thuộc.
Hóa ra là Tô Văn Tâm!
Tô Kim Thư lặng người, ngơ ngẩn một lúc, ông ta làm gì ở đây vậy?
Cuộc cãi vã trong trường quay dường như đã đến giai đoạn gay cấn nhất, hình như cũng không ai để ý rằng lúc này Tô Kim Thư cũng đã bước vào. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi nói cho mấy người biết trường quay này là do con gái của tôi mở ra! Con bé là người phụ trách ở đây. Mấy người cũng chỉ là cấp dưới của con bé mà thôi. Mấy người có tư cách gì để đuổi tôi đi chứ?”
Tô Văn Tâm đã gần năm mươi tuổi rồi, nhưng mấy năm trở lại đây, tóc mái hai bên của ông ta đã bạc hẳn đi, khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ vô cùng già nua và tiều tụy, hốc hác, hoàn toàn không còn dáng vẻ khí chất của năm xưa nữa.
“Tôi không quan tâm ông có phải là bố của cô Tô hay không, nhưng căn bản không thể chỉ dựa vào một lời nói của ông mà rút sáu trăm triệu đồng từ quỹ tài chính của công ty được!”
Người vừa mở miệng nói những lời này chính là Nguyễn Bảo Lan, đúng lúc hôm nay cô ấy không có dự án nào bên ngoài, vì vậy cô ấy mới rảnh rỗi đến trường quay bên này một chút.
Nhưng ai ngờ rằng cô ấy vừa mới tới chân trước, chân sau đã có người tới cửa làm loạn.
Tuy nhiên, bởi vì giọng nói của Nguyễn Bảo Lan có phần non nớt, khi cãi nhau không hề có chút sức mạnh răn đe, uy hiếp nào, cho nên Tô Văn Tâm hoàn toàn không để ý đến cô ấy “Tôi không có gì để nói với cô cả. Bây giờ tôi chỉ cần tiền thôi. Nếu cô không có cách nào để lấy được tiền ra, tôi sẽ ra tòa kiện Tô Kim Thư vì không làm tròn bổn phận phụng dưỡng cha mẹt Đến lúc đó để tôi xem xem rốt cuộc tôi mất mặt hay là trường quay của mấy người mất mặt!”