Chương
“Cái gì cơ?”
Khi Tô Kim Thư vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều hoàn toàn kinh ngạc, chẳng lẽ cô định thỏa hiệp thật sao?
Không nên làm như vậy chứ, đây là trường quay do chính tay Tô Kim Thư tạo dựng lên, nó chứa đựng ba năm ròng rã làm việc chăm chỉ và biết bao tâm huyết của cô, kể cả có kiện lên tòa án xét xử, chưa chắc Tô Văn Tâm sẽ thắng!
Bình thường, Tô Kim Thư là một cô gái thông minh như vậy, sao cô có thể thất bại trước những chuyện như thế này được?
Phương Trí Thành đã cực kỳ tức giận, lập tức đập tay mạnh xuống bàn, đứng dậy: “Tôi cũng là một cổ đông của trường quay này. Tôi hoàn toàn không đồng ý với thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này! Kim Thư, nếu như hôm nay cô muốn chuyển nhượng số cổ phần này, tôi sẽ rút cổ phần khỏi trường quay!”
Tô Kim Thư còn chưa kịp phản ứng lại thì Lư Tuyết Cầm đã đứng dậy ngay lập tức, chỉ thẳng vào mặt Phương Trí Thành và bắt đâu chửi rủa: “Cậu nghĩ mình là ai cơ chứ? Cậu cũng chỉ là một tên đạo diễn quèn thấp kém mà thôi Cậu tưởng là chúng tôi không biết gì hay sao.
Mấy người các cậu chỉ ham mê quyền lực của Lệ Hữu Tuấn đứng đẳng sau Tô Kim Thư thôi Cậu muốn rút lui ấy hả? Được thôi, nhân cơ hội này mau cút khỏi đây đi nhanh lên, ai cần cậu phải ở lại chỗ này chứ, tôi không thèm!”
“Cái bà này…”
Phương Trí Thành tức giận, quay người, đi ra ngoài.
Cô thư ký thực sự không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo ý muốn của Tô Kim Thư, cô ấy soạn thảo một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Khi Tô Văn Tâm cầm tờ hợp đồng trên tay, hình như ông ta chẳng cần xem qua một cách cẩn thận mà đã ký tên lên đó luôn.
Sau đó, ông ta đắc thẳng đưa bản hợp đồng này ra trước mặt Tô Kim Thư, rồi ra lệnh cho cô bằng một giọng điệu thượng đẳng, cao quý: “Ký tên đi!”
Tô Kim Thư cười khẩy, cầm bút, giơ tay lên rồi ký một dòng chữ rồng bay phượng múa rất nhanh.
‘Vốn dĩ Tô Văn Tâm đang chờ Tô Kim Thư ký tên xong, nhưng đột nhiên, ông ta như bừng tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, ông †a chợt nhận ra hình như thời gian Tô Kim Thư ký tên đã lâu quá rồi.
Nhưng chỉ là ký tên thôi mà. Sao trông Tô Kim Thư giống như đang viết một hàng dài chữ trong bản hợp đồng kia vậy?
“Rốt cuộc con đang ký linh tinh cái gì vậy?”
“Tô Văn Tâm vừa tò mò ngó đầu ra xem, một tay vừa giật bản hợp đồng lại.
Nhưng sau khi đọc kỹ tất cả những dòng chữ trên bản hợp đồng, khuôn mặt già nua của ông ta giận dữ đến mức đỏ lên, trông cực kỳ khó coi.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của Tô Văn Tâm như vậy, vẻ mặt của Lục Tuyết Thâm cũng cực kỳ kinh ngạc: “Tô Văn Tâm, rốt cuộc trên này viết những gì vậy?”
Thấy Tô Văn Tâm không nói lời nào, Lư Tuyết Cầm kéo bản hợp đồng qua, bà ta thì thầm từng câu từng chữ: “Tôi và Tô Văn Tâm không có quan hệ huyết thống, càng không có nghĩa vụ phụng dưỡng gì cả…
“Câm miệng lại cho tôi!”
Tô Văn Tâm gầm một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của Lư Tuyết Cầm.
Tuy nhiên, Lư Tuyết Cầm rất nhanh đã đọc được rõ ràng toàn bộ những chữ phía sau đó.
Tô Kim Thư nói rằng Tô Văn Tâm và bà ta đến chỗ làm việc của mọi người gây rối, làm loạn, phá hoại tài sản của công, thậm chí còn chiếm đoạt tài sản của mọi người, cô bảo muốn báo cảnh sát bắt họ sao?