Chương
Lúc đầu Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm bức ép cô như thế, nếu như cô còn có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra hết thì cũng quá đạo đức giả rồi Sau khi nói xong lời này, Tô Kim Thư dường như đột nhiên nhớ đến cái gì lại nói tiếp: “Đúng rồi, bây giờ Phương Trí Thành chắc.
còn đang tức giận, phỏng chừng điện thoại của ai gọi đến cũng đều sẽ không tiếp, nhưng tối nay chúng ta đã hẹn người đại diện hình tượng của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan tới đây để bàn bạc mở rộng kế hoạch dự án quảng bá, Bảo Lan, em có thể đi giúp chị làm tiếp chuyện này được không?”
Câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan?
Sắc mặt Nguyễn Bảo Lan hơi thay đối, dường như cô ấy có chút khó xử.
Lúc nói mấy lời này khuôn mặt Tô Kim Thư cũng có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi em nha, vốn dĩ thì tự chị có thể đi được, nhưng mà bởi vì hôm nay Thúy Vân cô ấy mới từ nước ngoài về, bọn chị đã hẹn là sẽ cùng nhau ăn cơm tối rồi..”
“Không sao đâu ạ, chị cứ đi đi, chuyện này cứ giao cho em làm cũng được. Thúy Vân ra nước ngoài du học hai năm rồi, hai người các chị nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nhau”
“Cảm ơn em nha Bảo Lan, thật sự rất cảm ơn em!”
Nhìn thất Nguyễn Bảo Lan gật đầu, Tô Kim Thư vui mừng khôn xiết, dù sao thì Lâm Thúy.
Vân cũng đã ở nước ngoài tròn hai năm rồi, bởi vì hai năm này việc học tương đối nặng nề, thậm chí đến cả nghỉ hè hay nghỉ nghỉ đông thì cô ấy cũng không trở về nước.
Cho nên lần này nếu như không phải Tô Văn Tâm tới đây làm loạn lên thì cô nhất định đang ở nhà ôn chuyện với Lâm Thúy Vân rồi.
Đợi sau khi Tô Kim Thư đã rời đi rồi, Nguyễn Bảo Lan cũng bắt đầu lật xem những hợp đồng liên quan đến người đại diện hình tượng của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan.
“Bảo Lan, chị nghe nói ông chủ của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan hình như là họ Thẩm thì phải, trước đây không phải bọn em thường xuyên đến đó sao? Em có thân quen với ông chủ đó không?”
Nguyễn Bảo Lan có chút không biết nói gì hơi cúi đầu xuống thờ ơ nói mở miệng nói “Không thân quen lắm”
“Là thế à, chị còn tưởng rắng bọn em rất thân cơ đấy, dù sao nếu như là người quen thì việc xã gi ao hợp đồng cũng chẳng cần phải phiền phức như vậy rồi”
“Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em xử lý”
“Nhưng mà Bảo Lan này, lần trước lúc chị cùng với Phương Trí Thành đi gặp người đại diện hình tượng kia, nghe nói hình như cô ta là người được cưng chiều mới của chủ tịch bọn họ đấy, tính tình kiêu ngạo không ra gì, rất khó hầu hạ, em nhất định phải cẩn thận một chút “Vâng”
Vì để chúc mừng Lâm Thúy Vân đã hoàn thành việc học trở về nước, Lâm Mộc đặc biệt làm riêng một bàn thức ăn vô cùng phong phú, phần lớn đều là những món Lâm Thúy Vân thích ăn.
Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn đủ loại sắc hương vị kia, Lâm Thúy Vân lập tức trực tiếp xông tới ôm chầm lấy Lâm Mộc: “Lâm Mộc, tôi yêu bà chết mất!”
Lâm Mộc có chút ngại ngùng với sự nhiệt tình của Lâm Thúy Vân, bà cười hì hì chà chà tay nói: “Cô Thúy Vân mau ngồi xuống ăn đi, mau ăn lúc còn nóng, mau ăn lúc còn nóng”
Tô Duy Hưng ngồi bên cạnh Tô Kim Thư, ánh mắt có chút u ám liếc nhìn về phía Lâm Thúy Vân, lắc lắc đầu nói: “Còn tưởng sau hai năm du học thì khi về tính tình sẽ ổn trọng hơn một chút, không ngờ..”
Tô Kim Thư rất không vui nhíu mày lại, gắp một đũa rau xanh ném vào bát của Tô Duy Hưng nói: “Ăn cơm còn không ngậm được miệng của con vào phải không?”
Những người lớn đang cười đùa nói chuyện vui vẻ trên bàn ăn, Lâm Thúy Vân thỉnh thoảng sẽ biến những điều kể cho họ nghe những sự kỳ lạ mà cô ấy gặp phải khi ở nước Anh Nam thành chuyện cười: “Kim Thư cậu không biết đâu, giống kiểu người kiểu như giáo sư Lục của chúng ta ấy, cho dù thầy ấy có đi nước Anh Nam, thì cũng có thể git chết những trái tim thiếu nữ trong giây lát!”
Tô Kim Thư không khỏi cười nói: “Cái này thì không cần cậu nói thì tự mình cũng biết điều này”
“Có mấy chuyện chắc chẩn cậu sẽ không biết đâu, những cô gái ở nước ngoài kia cởi mở hơn con gái nước ta nhiều, bọn họ không hề quan tâm đến việc Lục Mặc Thâm đã đính hôn với mình chút nào hết, thâm chí còn có người mang thư tình tới trước mặt mình bảo mình chuyển lại cho anh ấy nữa cơ!”