Chương
Khi nhìn thấy Nguyễn Bảo Lan cất điện thoại đi thì Lilian thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Nhưng càng như vậy thì sự căm hận của hai người họ đối với Tô Kim Thư thì càng lúc càng mãnh liệt, Đường Mỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy Tô Kim Thư: “Gô Tô quả nhiên có bản lĩnh mà, thậm chí có cả số điện thoại cá nhân của ảnh đế và ảnh hậu, nhưng Lilian của chúng tôi cũng không hề sợ, nên cô không cần phải lấy bản hợp đồng ra để đè ép chúng tôi, tất cả những thông báo trước đây của chúng tôi đều dựa trên tiêu chuẩn do chúng tôi đặt ra để yêu cầu tổ chương trình, làm thế nào mà có vẻ như sau khi đến phòng làm việc của các cô thì lại khó hiểu mà trở thành gây khó dễ chứ?”
Tô Kim Thư cũng không chịu thua kém: “Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ làm việc dựa theo quy định của hợp đồng, nếu cô Đường Mỹ có thể viết ra tất cả những yêu cầu này vào lúc ký kết hợp đồng, thì chúng tôi sẽ không hợp tác rồi”
Lilian, người đã ít khi lên tiếng lúc này đột nhiên đứng dậy, cô ta dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm lấy Tô Kim Thư: “Cô Tô, nơi này của cô chẳng qua chỉ là một văn phòng truyên hình nhỏ mà thôi, tôi đồng ý ký hợp đồng với cô thì xem như đã nể mặt của cô rồi, cô đừng có mà không biết tốt xấu chứ! Bãng không, đến lúc đó chọc giận anh Thẩm thì hậu qua này sẽ rất khó coi đấy!
Chao ôi, mẹ kiếp, thậm chí còn bê cả Thẩm Tư Huy ra à!
Nhưng thật xin lỗi, Tô Kim Thư cô đây mới không sợ trò này!
“Cô nói như vậy thì tôi đã nhớ ra rồi!”
Lilian nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Kim Thư thì biết răng cái tên gọi của Thẩm Tư Huy vẫn còn hữu dụng vào lúc này.
Nhưng ai mà biết được cô ta vẫn chưa kịp đắc chí thì Tô Kim Thư đã bất ngờ lên tiếng: “Cô phải biết rằng, nếu lúc đấy không phải anh Thẩm tìm người kéo quan hệ thì e rằng tôi sẽ không nhận đơn này. Bởi vì tôi đã giảm giá hữu nghị % cho đơn này, cô biết đấy, văn phòng truyền hình của chúng tôi bình thường đều là theo giá cố định mà”
“Cô!”
Lilian vô cùng tức giận bởi dáng vẻ ăn nói đưa đẩy này của Tô Kim Thư, cô ta vụt một cái đứng dậy, khuôn mặt đó đã tức giận đến mức.
mặt mày đỏ bừng cả lên: “Xem ra các người hôm nay là không định nể mặt của tôi rồi, đúng không?”
Tô Kim Thư cười: “Cô Lilian, xem cô nói gì này, ngay cả người phụ trách của phòng làm việc chúng tôi cũng đã ra mặt và nói chuyện với cô, không lẽ như vậy vẫn không đủ chân thành sao? Cô phải biết rằng chúng tôi đã rất nể mặt của cô, chí là cô không muốn nhận mà thôi.”
“Được! Tốt lắm, tốt lắm!”
Lilian vô cùng giận dữ, cô ta liền nắm lấy chiếc túi xách của mình và đứng dậy: “Vậy thì hai người chúng ta hãy cứ chờ xem, hãy nhìn xem đắc tội với anh Thẩm thì ai sẽ có quả tốt để ăn! Đường Mỹ chúng ta đi!
này, tôi không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa dù chỉ một giây!”
Đường Mỹ cũng tức giận trợn tắng mắt với Tô Kim Thư, sau đó thì đùng đùng tức giận và quay người rời khỏi.
Đôi giày cao gót mà Lilian đang mang vang lên âm thanh lanh lảnh, khi đi ngang qua Nguyễn Bảo Lan thì cô ta còn cố tình đụng mạnh vào vai của cô ấy, và nhân cơ hội đó để tức giận chửi rủi “Không biết chó ngoan không chắn đường sao? Mù rồi hả?”
Ai mà ngờ được Nguyễn Bảo Lan lại không hề có bất kỳ phản ứng tức giận nào cả, cô ấy chỉ lùi về sau một bước và nhường ra cả một con đường.
Tô Kim Thư tức giận, đang định bước lên giúp Nguyễn Bảo Lan thì ai ngờ lại bị cô ấy giữ lại: “Kim Thư, tôi không có chuyện gì cả, không sao đâu.”
Nghe thấy thế, Lilian dừng bước lại và quay đầu lạnh lùng liếc nhìn cô ấy “Chẳng qua chỉ là một đôi giày nát mà thôi, cô ta kéo lên được sao?”
Sau khi nói xong thì cô ta vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng quay người rời khỏi.