Chương
Lê Chí Sơn nhìn lên xuống đánh giá Tô Bích Xuân một lượtkhóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc: “Ý của cô là gì?”
“Tôi cảm thấy tôi có năng lực này, muốn gia nhập Tập đoàn Lê Hoa”
“Phụt!”
Lê Chí Sơn dường như không thể nhịn được nổi nữa, trực tiếp cười luôn ra tiếng: “Cô Tô, mấy phút vừa rồi cô vừa nói chuyện với tôi, đã đủ để cho tôi điều tra tường tận tất cả về cô rồi”
Lê Chí Sơn không nói quá rõ những lời này ra, nhưng ý của anh ta đã rất rõ ràng, chỉ cần cử động ngón tay một chút, anh ta có thể phát hiện ra trước đây rốt cuộc Tô Bích Xuân dựa vào cái gì để sống sót Anh không nghĩ rằng Tô Bích Xuân có khả năng này để đối đầu trực tiếp với Tô Kim Thư.
Nhưng lần này Tô Bích Xuân hiển nhiên đã có sự chuẩn bị, cô ta nói rất bình tĩnh: “Đúng vậy, quả thực tôi kém Tô Kim Thư về năng lực làm việc, nhưng nếu ai trên đời này hiểu rõ nhất về Tô Kim Thư, có lẽ tôi là người duy nhất ngoài Lệ Hữu Tuấn. Dù sao thì hai chúng tôi cũng đã sống từ nhỏ trong cùng một mái nhà, ngày ngày đấu trí đấu dũng, làm sao tôi không hiểu được cô ta?”
Lê Chí Sơn nhìn Tô Bích Xuân đang ngồi trước mặt nói chuyện, hai mắt híp lại, trong đó dường như có một chút vui mừng lóe lên.
Khóe miệng Tô Bích Xuân khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười rất tự tin: “Tôi tin rằng những gì anh Lê muốn chỉ là kết quả, không phải quá trình. Chỉ cần tôi có thể tìm ra cách để giành được hợp đồng này, dùng thủ đoạn gì, thì anh chắc hẳn sẽ không quan tâm quá nhiều, đúng không?”
“Cô Tô, cô thật là thú vị!”
Lê Chí Sơn luôn muốn tìm người để đối phó với Tô Kim Thư, nhưng anh không tìm được ứng viên thích hợp.
Bây giờ anh không ngờ Tô Bích Xuân sẽ đích thân tới cửa, thế nhưng đã giúp anh đã giải quyết được một vấn đề lớn “Nói đi, có yêu cầu gì?”
Lê Chí Sơn biết rằng một người phụ nữ tham lam như Tô Bích Xuân sẽ không bao giờ làm việc vô ích nếu không lấy được tiền.
Cuối cùng cũng nói đến chủ đề này, thứ Tô Bích Xuân cần bây giờ không chỉ là một khoản tiên, cô ta cần một công việc lâu dài.
Từ nhỏ cô ta đã đơn phương coi Tô Kim Thư là kẻ thù trong tưởng tượng của mình, bây giờ Tô Kim Thư có thể kết hôn với Lệ Hữu.
Tuấn và sống cuộc sống thèm muốn của tất cả phụ nữ, Tô Bích Xuân rõ ràng không tệ hơn cô, sao lại phải tới bước đường này? Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Người đàn ông mà Tô Bích Xuân muốn kết hôn nhất định phải ngang hàng với Lệ Hữu Tuấn, Lê Chí Sơn ở trước mặt anh ta xem ra là một lựa chọn tốt.
“Tôi hy vọng rằng sau khi ký kết thành công hợp đồng này, tôi có thể tiếp tục ở lại Tập đoàn Lê Hoa và giữ công việc của mình.”
“Cô Tô định hoàn lương sao?”
Nụ cười của Tô Bích Xuân trở nên có chút xấu hổ.
“Đùa một chút thôi, hợp tác vui vẻ!”
Lê Chí Sơn đứng lên, đi vài bước về phía Tô Bích Xuân, duỗi tay phải ra.
Đôi mắt Tô Bích Xuân sáng lên ngay lập tức, và cô ta biết rằng Lê Chí Sơn đã đồng ý yêu cầu của cô ta.
Cô ta vội vàng đứng dậy, bàn tay không xương yếu ớt ấy năm lấy bàn tay phải của anh †a, cô ta mỉm cười một cách yêu kiều: “Hợp tác vui vẻ!”
Rất nhanh đã tới cuối tuần.
“Cục cưng, con chắc chắn là không cần anh chị hoặc cha mẹ cùng con đi đến triển lãm kĩ thuật chứ?”
Thời gian cuối tuần, buổi sáng Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng có tiết ở lớp Taekwondo và lớp múa, vậy nên không thể đi cùng Lệ Tử Việt được.
Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn đứng ở cửa biệt thự, Tô Kim Thư không nỡ nhìn bạn nhỏ Lệ Tử Việt, hôm nay cậu bé mặc áo khoác bò và quần yếm vô cùng điển trai, khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa nhìn rất lém lỉnh.