Chương
“Lục Mặc Thâm!”
Lâm Thúy Vân hét lên một tiếng, định bổ nhào về phía trước đánh anh.
Cũng vào chính lúc này, chiếc xe Lexus màu đen chầm chậm dừng lại bên đường Tài xế Liễu Đắc Minh quay đầu lại nói: “Ông chủ, đã đến chỗ hẹn rồi”
Lệ Tử Việt vừa nghe thấy vậy đã lập tức đưa tay hạ cửa hổ xe xuống Thằng bé nhìn qua cửa sổ, cách đó không xa, có một chiếc xe việt dã màu đen đang dừng ở bên đường.
Lâm Thúy Vân cũng thừa cơ ghé đầu lại gần: “Tử Việt, đó là xe của bạn gái con sao?”
“Mẹ nuôi, con xác nhận với mẹ lần cuối, bạn ấy tên là Mộ Nhất Vi, bạn ấy cũng không phải là bạn gái của con. Nếu mẹ còn nói như: vậy, con thật sự sẽ trở mặt đấy!”
Lâm Thúy Vân lập tức nhận sai: “Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, mẹ không nói nữa!”
Khi Lệ Tử Việt thò đầu ra ngoài xem thử thì chợt thấy cửa chiếc SUV màu đen kia bị đẩy ra.
Ngay sau đó, Mộ Nhất Vi mặc chiếc váy hồng kẻ sọc caro nhỏ được một người đàn ông trông giống quản gia dắt xuống.
Cô bé vừa nhìn thấy Lệ Tử Việt liền vui vẻ chạy lại: “Tử Việt! Tử Việt!”
Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm khi nhìn thấy Mộ Nhất Vi cũng lập tức sáng mắt.
Bởi vì cô bé này thật sự rất xinh đẹp!
Hai người họ lớn đến chừng này cũng chưa từng nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy.
“Thãng nhóc thối này được lảm nha, bạn gái của con xinh đẹp thật đấy!”
Lâm Thúy Vân không ngừng dùng khuỷu tay thúc Lệ Tử Việt.
Liễu Đắc Minh xuống xe mở cửa ra rồi xoay người bế Mộ Nhất Vi lên xe bảo mẫu Người đàn ông trung niên trông giống quản gia đứng bên cạnh Mộ Nhất Vi kia lịch sự chào hỏi Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm: “Làm phiền hai người rồi”
“Không sao cả, đừng quá để ý làm gì!”
Lâm Thúy Vân mỉm cười, cô ấy có chút tò mò nghển cổ nhìn về chiếc SUV màu đen: “Nhất Vi, hôm nay mẹ con không đến sao?”
“Công việc của bà chủ rất bận rộn nên hôm nay mới để tôi đưa cô chủ đến đây, quấy rầy hai người rồi, mong hai người sẽ không phiền”
“Thế à? Được rồi, vậy làm phiền ông gửi lời hỏi thăm của chúng tôi đến mẹ của Nhất Vi nhé”
“Được”
Nhất Vi vừa leo lên xe đã thập phần chủ động ngồi bên cạnh Lệ Tử Việt.
Lâm Thúy Vân cũng vô cùng thích thú leo.
lên ghế ngồi phía trước, nhường lại vị trí bên cạnh Lệ Tử Việt.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, Mộ Nhất Vi cong miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn vào Lệ Tử “Tử Việt, cảm ơn cậu!”
Mãi đến lúc này, Lệ Tử Việt mới liếc nhìn cô bé một cái: “Tại sao cậu lại cảm ơn tớ?”
“Cảm ơn cậu vì đã đồng ý trở thành người bạn đầu tiên của tới”
“Nhàm chán!”
“Mới không có đâu, tớ cảm thấy cậu không nhàm chán chút nào. Tớ thật sự rất thích chơi với cậu đấy!”
Lâm Thúy Vân ngồi ở ghế trước nghe đoạn đối thoại vô tư, hồn nhiên của hai đứa nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Cô ấy vừa chọc cánh tay của Lục Mặc “Thâm, vừa kích động nói: “Giáo sư Lục, mau nhìn kìa, hai đứa nhóc thật sự rất xứng đôi!”