Chương : Tặng ông một bất ngờ
“Nếu như em nhiệt tình hơn lần đầu một chút, có lẽ có thể sẽ kết thúc sớm hơn, hửm?”
“Anh…”
Tô Kim Thư tức giận ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn.
Lúc này cô thậm chí không thể biết được người đàn ông này đang nghiêm túc hay đang nói đùa.
Cô muốn vùng vẫy, nhưng người đàn ông này không buông tha.
Hai người dựa quá gần nhau, như vậy quá nguy hiểm.
Tô Kim Thư không còn cách nào khác, chỉ có thế mềm mỏng: “Cậu Lệ, đừng ở đây có được không?”
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt: “Vì em, tôi giao cho Tô Văn Tâm một đơn hàng lớn như vậy, em trả ơn tôi như thế này àm Tô Kim Thư quyết tâm, như thể cô sắp đi chiến đấu: Thấy cô nói từ về nhà một cách tự nhiên như vậy, ý cười trong mắt Lệ Hữu Tuấn hơi mờ đi, nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua: “Về nhà, rồi thế nào?”
Lần này Tô Kim Thư hoàn toàn chấp nhận.
Chỉ nghĩ về việc làm thế nào mới có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khó khăn này!
Cô vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Về nhà, anh muốn thế nào cũng được.”
Giọng của Tô Kim Thư trầm xuống, cả phòng tắm ngay lập tức chìm vào im lặng kỳ đị.
Giây tiếp theo, người đàn ông đứng gần cô đột nhiên lùi lại, buông cô ra: “Ok Thản nhiên phun ra một chữ, khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật giật, xoay người mở cửa phòng tắm, công khai bước ra ngoài.
Tô Kim Thư bị bỏ lại ngồi trên bệ rửa mặt, vẻ mặt bàng hoàng: Không đúng!
Tại sao đột nhiên cô lại có cảm giác mình bị lừa?
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đi xuống lầu, Tô ‘Văn Tâm lập tức đứng lên.
Mặc dù thời gian hai người ở trong phòng tắm vừa rồi không lâu, nhưng cũng đủ để Tô Văn Tâm kinh hãi một trận Ông ta nhìn Lệ Hữu Tuấn với vẻ mặt xu nịnh: “Cậu Lệ, không biết điều kiện mà cậu vừa nói là gì? Nếu có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phía sau Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư cũng bước ra ngoài cùng anh.
Ánh mắt của Tô Bích Xuân lập tức rơi vào trên môi cô.
Môi đỏ mọng hơi sưng, khóe mắt và lông mày tràn đầy vẻ quyến rũ không che giấu được.
Bất cứ ai có con mắt tỉnh tường đều biết, hai người bọn họ vừa rồi ở trong phòng tắm đã làm gì.
Bàn tay buông thõng bên hông của cô ta đột nhiên nằm chặt lại.
Đầu óc của Tô Bích Xuân trong nháy mắt bị cơn ghen làm cho mê muội: Tô Kim Thư, cái con tiện nhân này.
Dáng vẻ và biểu cảm giả vờ băng thanh ngọc khiết kia, hèn hạ ăn sâu vào trong xương, Chẳng trách có thể lừa được người đàn ông giàu có và có quyền lực vào trong tay.
Lệ Hữu Tuấn đã ngồi xuống một cách ưu nhã rồi, anh nhìn Tô Văn Tâm đang bồn chồn, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần ông ký một chữ giống tôi là được.”
Nói xong, anh lấy ra một bản hợp đồng, đẩy nó đến trước mặt Tô Văn Tâm.
Vẻ mặt của Tô Văn Tâm nghi hoặc, cầm hợp đồng lên lật xem, nhưng càng nhìn về phía sau, vẻ mặt của ông ta càng trở nên khó xử.
“Cậu Lệ, anh muốn tôi từ bỏ quyền giám hộ con trai tôi sao?”
Tô Kim Thư không dám tin nhìn Lệ Hữu Tuấn, thậm chí còn nghĩ rằng tai mình có vấn đề: Lệ Hữu Tuấn đồng ý ký hợp đồng với Tô ‘Văn Tâm, mục đích duy nhất là giành lại quyền giám hộ của anh trai sao, sao có thể?
Không chỉ Tô Kim Thư bị sốc, ngay cả Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm cũng nghĩ rằng họ đã nghe nhầm.
Tô Duy Nam đã là một người sống dở chết dở.
Giữ anh ta lại một tháng phải cần dùng sáu trăm triệu đồng cho tiền viện phí, đơn giản mà nói chính là một gánh nặng.
Có thể thoát khỏi gánh nặng lớn như vậy, còn ký được một hợp đồng lớn nữa, phải nói là có một chiếc bánh từ trên trời xuống.
Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân lập tức ra hiệu cho Tô Văn Tâm, yêu cầu ông ta nhanh chóng đồng ý.
Nhưng Tô Văn Tâm đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy, cáo già xảo quyệt, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ Lệ Hữu Tuấn đã đào một cái bẫy nào đó sau lưng mình, chờ mình nhảy vào?
Do dự một lúc, ông ta đặt bản hợp đồng xuống lắc đầu: “Cậu Lệ, Tô Duy Nam là con ruột của tôi Từ bỏ quyền giám hộ cũng tương đương với việc không quan tâm đến nó. Tôi là cha ruột của nó, tôi không thể vô trách nhiệm như vậy được.”
“Ông xã?”
“Cha?”
Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân đột nhiên hét lên Chẳng lẽ Tô Văn Tâm hồ đồ rồi à?
Từ chối một điều kiện tốt như thế?
Ngược lại là Tô Kim Thư chế nhạo: “Ông có biết không Tô Văn Tâm? Những gì ông nói vừa rồi chỉ đơn giản là một trò đùa hài hước nhất mà năm nay tôi được nghe thấy đấy”
Tô Văn Tâm ho nhẹ hai tiếng: “Kim Thư, cha biết, vì chuyện của dì Lư mà con luôn có thành kiến với cha. Nhưng dù thế nào, cha vẫn là cha của các con, cha không thể không quan tâm đến con.”
Mặc dù Tô Văn Tâm quang minh chính đại nói như vậy, nhưng trong đáy lòng lại có dự định khác.
Dù sao thì ông ta đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy, ông ta cũng là một người biết đoán ý qua lời nói.
Ông ta không bao giờ ngờ được Tô Kim Thư lại có thể thuyết phục được Lệ Hữu Tuấn, vì giành lại quyền giám hộ cho anh trai mình mà để anh đến ký hợp đồng này, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của ông ta. Ngôn tình sủng
Đứa con gái Tô Kim Thư này rất bướng bỉnh, chỉ khi có Tô Duy Nam ở trong tay mình, cô mới ngoan ngoãn và tùy ý để ông ta sắp xếp.
Nếu hợp đồng này được ký kết, sẽ tương đương với việc đế Tô Kim Thư tự do rồi.
Lỡ như sau này mình còn muốn có chút lợi ích từ Lệ Thiên, Tô Kim Thư chắc chắn sẽ không giúp đỡ nữa.
Như thể nhìn thấu kế hoạch của Tô Văn Tâm, Tô Kim Thư trực tiếp đứng lên “Tô Văn Tâm, ông đúng là không biết xấu hổi”
Tô Văn Tâm trợn to mắt, “Kim Thư, nói thế nào thì cha cũng là cha của con, sao con có thể ăn nói như vậy với cha?”
Nói xong, ông ta lại hướng về phía Lệ Hữu Tuấn cười ngượng ngùng: “Cậu Lệ, là tôi dạy dỗ không nghiêm, làm anh chê cười Lệ Hữu Tuấn từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Văn Tâm.
Tô Văn Tâm bị cái nhìn này của anh làm cho hoảng sợ.
Mặc dù Lệ Hữu Tuấn còn trẻ, nhưng anh lại có đôi mắt vô cùng sắc bén.
Giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp xuyên thủng mọi thứ, nhìn thấy những suy nghĩ chân thật nhất trong trái tim mình.
“Nếu chủ tịch Tô không muốn, vậy thì tôi cũng sẽ không làm khó nữa.”
Nghe được lời nói này của Lệ Hữu Tuấn, Tô Văn Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ông ta còn chưa kịp thở, Lệ Hữu Tuấn lại nói: “Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến thăm, cái gì cũng không chuẩn bị thì không lịch sự cho lắm. Cho nên tôi đã cho người chuẩn bị một bất ngờ, sắp tới rồi.”
Lời nói của Lệ Hữu Tuấn vừa dứt, sự tò mò của những người trong phòng lập tức nổi lên.
Nhà họ Lệ đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở Thủ Đô, có tiền có quyền thế, không biết sẽ tặng quà gặp mặt kiểu gì Rẻ quá, chắc chắn họ cũng không thể lấy được.
Tô Bích Xuân ở bên cạnh suy tư: Nếu là túi, quần áo mẫu mới nhất, cô ta nhất định phải lấy.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, cửa phòng được mở ra.
Chỉ nhìn thấy Lục Anh Khoa đẩy một chiếc xe lăn đi vào.
Trên xe lăn, một người đàn ông cúi đầu, mái tóc ngắn mềm mại che mất trán, không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.