Chương : Thỏ con đi vào bước đường cùng cũng sẽ căn người
“Bác sĩ Nhan, không phải lâu rồi anh không gặp bác sĩ Tô sao? Vừa rồi tôi tình cờ gặp cô ấy ở cửa trường Lan Ly. Hay là ba chúng ta ăn một bữa với nhau đi, coi như là hồi tưởng chuyện cũ?”
Nhan Thế Khải đứng yên, nắm đấm buông lỏng, lại siết chặt.
Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên và nhìn Tô Kim Thư thật sâu.
Sau một khoảng lặng kỳ lạ, cuối cùng anh ta cũng chọn ngồi xuống.
Liễu Minh Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không sai Cô ta luôn biết Nhan Thế Khải thích Tô Kim Thư.
Thậm chí lần trước cô ra còn giúp mai mối hai người Nhưng sau đó, khi cô ta đến gần Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân hơn một chút, cô ta mới biết bên cạnh Tô Kim Thư dường như còn có một người đàn ông khác.
Khi cô ta biết khả năng Nhan Thế Khải và Tô Kim Thư ở bên nhau là cực kỳ nhỏ, trái tim cô ta lại bắt đầu rung động.
Bác sĩ Nhan, không ngờ anh cũng thích đến đây ăn. Ở đây rất độc đáo, hương vị rất ngon. Nghe nói đầu bếp ở đây đều là đầu bếp nước ngoài, nhiều người nổi tiếng cũng sẽ đến đây…
Liễu Minh Hoa vô cùng thích thú nói, nhưng cô ta lại phát hiện Nhan Thế Khải không hề lắng nghe cô ta nói.
Ánh mắt đó rơi vào trên người của Tô Kim Thư mà không hề chớp mắt.
Sau khi bên tai không còn tiếng động, cuối cùng Nhan Thế Khải cũng nói: “Kim Thư, em có ổn không?”
Tô Kim Thư cười: “Có thể vào được Lan Ly, là ước mơ của tất cả sinh viên y khoa, em rất vui”
Nhan Thế Khải bất ngờ nắm chặt tay.
Cha của anh ta là một chuyên gia não bộ nổi tiếng trong ngành, ông cũng điều hành một công ty thiết bị y tế.
Cho nên thông tin mà Nhan Thế Khải biết cũng khá đầy đủ.
Anh ta biết Tô Duy Nam đã về nước.
Anh ta cũng biết tất cả chuyện này đều là do Lệ Hữu Tuấn làm.
Nhưng điều anh ta không thể không quan tâm nhất là cuộc điện thoại đêm đó.
Cuộc điện thoại kéo dài nửa giờ.
Lúc đầu Nhan Thế Khải gọi điện để hỏi Về tình hình hiện tại của Tô Kim Thư.
Nhưng ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ta đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ mơ hồ ở đầu dây kia Anh ta quen biết Tô Kim Thư lâu như vậy, ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Tô Kim Thư.
Tiếng nức nở của cô, sự cầu xin của cô, còn có sự không thể kiềm chế của cô.
Đáng lẽ anh ta phải cúp máy ngay trong giây đầu tiên.
Nhưng các cơ bắp trên khắp cơ thể anh †a dường như cứng lại, anh ta không thể cử động được.
Cảm giác như thể cả người ngâm trong nước đá, là một vị đẳng cay mà cả đời này anh ta chưa từng nếm trải.
Nửa giờ đó giống như lăng trì Sở dĩ anh ta không cúp điện thoại là vì muốn dùng nửa giờ này để quét sạch dấu vết hy vọng cuối cùng ở trong lòng mình.
Nhưng không biết tại sao, vừa nấy khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Kim Thư, niềm khao khát trong lòng anh ta lại bắt đầu khuấy động.
Nếu không có sự hiện diện của Liễu Minh Hoa, anh ta thậm chí không thể chờ đợi mà muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Chỉ cần Tô Kim Thư nói ra một câu hiểu lầm, anh ta sẽ tin.
Chỉ cần cô nói là cô bị ép buộc, anh ta có thể không để tâm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của Tô Kim Thư, làm sao cô có thể bị cưỡng ép được?
ó vẻ như tâm trạng của Nhan Thế Khải không ổn, nên Tô Kim Thư nhanh chóng quay mặt đi: “Sa Sa, vừa nấy cô nói mấy món kia có vẻ khá ngon? Hôm nay chúng ta gọi hết đi, tôi mời.”
Khi ăn cơm, Liễu Minh Hoa thỉnh thoảng nói chuyện với Nhan Thế Khải.
Nhan Thế Khải có câu đáp lại có câu không, nhưng anh ta rõ ràng là lơ đễnh.
“Các người có nhầm lẫn gì không? Để chúng tôi quay ở đây? Hiện trường có rất nhiều người đang chờ, làm sao chúng tôi quay được.”
Âm thanh sắc nhọn phá tan sự yên lặng trong nhà hàng.
Thực khách quay đầu nhìn sang Nhìn thấy một người giống như trợ lý đang vênh váo kiêu ngạo đứng giữa hội trường, hai tay chống nạnh: “Chẳng lẽ ông chủ của các người không thông báo với các người địa điểm nên được dọn dẹp trước khi quay phim sao? Có biết hôm nay ai là người đến quay phim ở chỗ của các người không?”
Người phục vụ trong khách sạn mang theo một khuôn mặt tươi cười: “Chị Na Na, thực sự rất xin lỗi, vì trước đó chúng tôi nhận được thông báo là ngày mai mọi người mới đến quay. Bây giờ lại nói muốn sử dụng địa điểm ngay lập tức, chúng tôi cũng muốn kinh doanh mà.”
“Nếu không thì bây giờ chúng tôi sẽ đóng cửa hàng ngay, nhưng các cô có thể phải đợi một chút. Dù sao ở đây vẫn còn một vài bàn khách, chờ họ ăn xong đã. Cô thấy thế có được không?”
Na Na lạnh lùng chế nhạo: “Đợi? Anh để chúng tôi đi thời gian của chúng tôi quý giá như thế nào không? Anh không hiểu tiếng người đúng không? Tôi muốn các anh bây giờ thu dọn địa điểm ngay lập tức.”
Người phục vụ có chút khó xử: “Nhưng…”
Bây giờ thời gian cũng không tính là muộn lắm, nên không có nhiều người đến ăn ở đây mấy, cộng thêm bàn ăn của Tô Kim Thư là tổng cộng có ba bốn bàn.
Ba bàn khác vì cuộc tranh chấp này mà đã đứng dậy rời đi, giờ chỉ còn lại bàn của Tô Kim Thư.
Nữ trợ lý được gọi là Na Na hung hăng nhìn người phục vụ.
Bước đi trên đôi giày cao gót, đi về phía đám người Tô Kim Thư một cách đầy vênh váo tự đắc.
“Cộc cộc!”
Ngón trỏ cong lên, gõ hai lần lên bàn, rồi ngạo nghễ nói: “Bữa ăn này miễn phí, bây giờ các người lập tức đi ngay”
Nhan Thế Khải không nâng mí mắt, chỉ cười, nhìn Liễu Minh Hoa và Tô Kim Thư: “Như thế nào? Mùi vị cũng được đúng không.”
Liễu Minh Hoa chưa gặp phải loại trận chiến này bao giờ, trong lòng có chút căng thẳng, thậm chí không nếm được cả mùi của vị đồ ăn.
Nhưng Tô Kim Thư rất bình tĩnh, cô mỉm cười gật đầu: “Mùi vị cũng không tồi.”
Na Na thấy bọn họ thế mà lại phớt lờ mình thì rất tức giận: “Có bị làm sao không? Tôi đang nói chuyện với các người đấy! Tôi bảo các người đi ngay, nghe không hiểu hay là điếc hả?”
Nhan Thế Khải còn chưa kịp nói, Tô Kim Thư đã đặt đũa xuống: “Chúng tôi cũng đang ăn, cô là không nhìn thấy hay bị mù thế Na Na chưa bao giờ bị mảng như thế này, cô ta lập tức ngẩn ngơ: “Cô dám mảng tôi, cô có biết tôi.
Tô Kim Thư chậm rãi cầm đũa lên, gắp một đống vào bát đĩa rồi ngắt lời cô ta: “Nhìn cách ăn mặc của cô, nhiều nhất cô chỉ có thể là một trợ lý, nhưng cô có biết không? Cô như này thật kiêu ngạo và không nói lý lẽ, rất dễ bôi đen cho nghệ sĩ của nhà cô.
Bên trong nhà hàng, Tô Kim Thư đang dẫn mặt nữ trợ lý đó không thương tiếc.
Bên ngoài khách sạn, một người đàn ông đẹp trai ăn mặc rất thời trang đang gọi điện “Anh hai, còn đang họp sao? Theo em thấy ấy à, nếu anh mà còn không xuống núi là con mèo nhỏ mà anh nuôi sắp bị người đàn ông khác cướp đi rồi đó. Để em nghĩ thử xem, sao em lại thấy anh ta đặc biệt trông giống bác sỹ ở bệnh viện trung tâm Ninh Lâm thế, bác sỹ đó họ Nhan?”
Đầu dây bên kia im lặng lạ thường.
Sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Địa chỉ”
Thẩm Tư Huy nhanh chóng báo cáo địa chỉ.
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã trực tiếp bị cúp máy.
Mặc dù Thẩm Tư Huy đã gặp Tô Kim Thư, nhưng hầu hết là gặp nhau với Lệ Hữu Tuấn.
Lúc đó trông cô vô hại, chẳng khác gì một con thỏ trắng.
Nhưng hôm nay xem ra, con thỏ trắng này nếu đi vào bước đường cùng thì cũng sẽ cắn người thôi