Chương : Cậu chủ Tuấn là một chính nhân quân tử
Cái cô nhóc Tô Kim Thư này sợ người khác biết được mối quan hệ của hai người họ đến như vậy sao?
“Mặc dù tôi không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì nhưng mắt tôi có thể phân biệt được, Lê Duyệt Tư đều có thái độ thù địch đối với người phụ nữ bên cạnh anh.
Tôi không muốn kiếm thêm phiền phức, tránh khỏi ngày nào đó bị người hâm mộ của cô ta phơi xác trên phố”
Lệ Hữu Tuấn nhướn mày hoàn toàn không tin: “Chỉ đơn giản như vậy thôi?”
“Không thì sao? Không lẽ cậu chủ Tuấn cho rằng tôi đang ghen sao? Anh thật là tự tin”
Nhìn thấy bộ dạng xù lông của cô, Lệ Hữu Tuấn cũng không trêu chọc cô nữa.
Thay vào đó anh đưa tay ra ghế sau lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng: “Thay cái này đi”
Lại là sơ mi trắng Sắc mặt Tô Kim Thư đen lại.
Cô lén liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái Cái tên này không phải là có sở thích đặc biệt nào chứ?
Dường như nhìn thấu được sự nghỉ ngờ trong đáy mắt của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn uể oải nói “Hay là cô định mặc như thế này ra ngoài?”
Cúi đầu nhìn quần áo của mình đã bị xé ngổn ngang, Tô Kim Thư trong lòng không nhịn được thầm mảng một câu cầm thú.
Sau một hồi loay hoay, cô bực bội nhận lấy chiếc áo sơ mi trắng sau đó quơ quơ móng vuốt nhỏ: “Tôi phải thay quần áo, anh xoay người lại đi”
Lần này Lệ Hữu Tuấn lại bất ngờ hợp tác.
Khóe miệng anh nhè nhẹ nhếch lên rồi quay người đi.
Tuy rằng hai người đã có tiếp xúc thân mật nhưng cứ như vậy mà tùy tiện thay quần áo trước mặt anh, Tô Kim Thư bày ra dáng vẻ nô tì không làm được.
Sau khi cởi áo vest xuống, Tô Kim Thư vẫn chưa yên tâm mà quay lại nhìn một cái.
May sao Lệ Hữu Tuấn vẫn coi như là chính nhân quân tử, cả quá trình anh đều lặng lẽ ngoan ngoãn mà không có ý định nhìn trộm.
Thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần ào trên người xuống rồi mặc lên chiếc sơ mi rộng thùng thình Vì để cho quần áo nhìn trông tự nhiên hơn một chút cô vừa xắn tay áo lên vừa nhét một phần vạt áo vào trong quần.
Sau khi xác định không có vấn đề gì nữa cô mới mở miệng: “Được rồi”
Lệ Hữu Tuấn quay người lại, trên mặt như cũ vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Chỉ có điều trong mắt lại nhuộm một tầng bóng mờ.
Tô Kim Thư không hề biết rằng: Lúc Lệ Hữu Tuấn xoay người, anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình thay quần áo của cô qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
Bối cảnh là đường cong tuyệt đẹp, vòng eo mềm mại và mảnh khánh.
Mặc lên một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cô lại có một loại mỹ cảm mỏng manh khác.
Lệ Hữu Tuấn vừa nghĩ đến đó, đang định tiến đến phía trước hôn cô.
Tô Kim Thư chui ra ngoài thật nhanh, trực tiếp mở cánh cửa xe ra.
“Cô giáo nhà trẻ ra rồi, chúng ta mau qua đón con đi”
Lệ Hữu Tuấn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, vành tai đã đỏ bừng lên, khóe miệng vô thức nhếch lên.
“Bố ơi, mẹ ơi!”
Tô Mỹ Chỉ vừa nhìn thấy hai người họ liền vung ra khỏi tay cô giáo rồi chạy phóng thật nhanh ra.
Tô Kim Thư ngồi xổm trên mặt đất rồi dang rộng hai tay ra chuẩn bị nghênh đón cái ôm của con gái.
Nhưng sắp đến gần cửa lại thấy Tô Mỹ Chi xoay người lao thẳng vào trong vòng tay của Lệ Hữu Tuấn.
“Con nhóc thối”
Nhìn thấy Tô Mỹ Chỉ vui vẻ rúc vào ngực Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư bất mãn nhéo vào hai má cô bé: “Có ba rồi đến cả mẹ cũng không cần nữa rồi đúng không?”
Tô Mỹ Chỉ ôm lấy khuôn mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn rồi “chụt” một phát lên mặt anh: “Vì mẹ còn có Cát Cát mài”
Vừa nhắc đến Tô Duy Hưng, Tô Kim Thư thuận thế quay đầu nhìn lại Nhưng nhìn thấy tên nhóc kia căn bản không nhảy nhót vui vẻ như Tô Mỹ Chỉ.
Từ sau khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cậu bé vẫn luôn đứng ở cạnh cô giáo Bạch Tuyết, dường như không có ý định đi qua.
“Duy Hưng, nhanh lại đây, tại sao còn đứng ở đó vậy?”
Tô Duy Hưng nhíu mày liếc nhìn qua Lệ Hữu Tuấn xong rồi vẫn đi tới.
Phản ứng này của cậu bé dường như có phần kỳ lạ.
Cậu nhóc này chín chắn hơn rất nhiều so với những bạn nhỏ cùng tuổi khác, bình thường cũng không có bộc lộ cảm xúc ra ngoài Nhưng trước đây đối với Lệ Hữu Tuấn cậu bé cũng không có thể hiện ra vẻ mặt có phần kháng cự lại như vậy.
Không biết hôm nay vì sao lại như vậy?
Từ nhà trẻ đến biệt thự, Tô Duy Hưng vẫn luôn trâm mặc, một chữ cũng không nói mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi trở về biệt thự ăn tối, cậu bé cũng tùy tiền ăn hai miếng rồi về lại phòng Tô Kim Thư nhíu mày: “Mỹ Chỉ, hôm nay.
có chuyện gì xảy ra với Cát Cát ở trường sao?”
Tô Mỹ Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Không có”
Vậy thì thật kỳ lạ.
Tô Kim Thư buông đũa xuống, đang chuẩn bị lên lầu hai hỏi thăm.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy thì bả vại đã bị một bàn tay to đè xuống.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Lệ Hữu Tuấn đã đứng dậy: “Tôi đi xem, có thể sẽ tốt hơn một chút so với cô đi.”
Tô Kim Thư nhất thời ngây người, thậm chí sau đó còn lộ ra biểu cảm như được sủng ái mà lo sợ.
Cô là một người phụ nữ có tâm tư tinh tế, và cô đương nhiên có thể nhìn ra được hôm nay Tô Duy Hưng đối với Lệ Hữu Tuấn có một kiểu xa lánh khó giải thích.
Chỉ có điều cô không thể ngờ rằng lúc này Lệ Hữu Tuấn cũng đã nhìn ra, thậm chí còn chủ động ngỏ ý muốn nói chuyện với con trai.
Trong lồng ngực không khỏi có chút cảm giác ấm áp khó nói.
“ừ”
“Cốc cốc cốc.”
Lệ Hữu Tuấn lên đến lầu hai, nhẹ nhàng gõ của phòng của Tô Duy Hưng Đợi một lúc lâu sau, anh phát hiện bên trong không có bất kì động tĩnh nào Ánh bất giác khẽ cau mày.
Lúc đang định chuẩn bị gõ cửa thêm lần nữa, anh phát hiện cửa phòng không hề đóng mà chỉ khép hờ lại.
Lệ Hữu Tuấn không do dự mà đẩy cửa đi vào.
Bên trong căn phòng ngủ ấm áp nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia.
Lệ Hữu Tuấn xoay người đi đến nhà vệ sinh, phát hiện thấy trong phòng vệ sinh cũng không có bóng người nào cả.
Anh nhíu mày lại hồ nghị, lúc vừa chuẩn bị xoay người đi ra ngoài tìm kiếm.
Đột nhiên nghe thấy tiếng “lạch cạch” ở ban công truyền đến.
Ánh mắt anh khẽ run lên, nhanh chóng bước về phía ban công.
Càng tiến lại gần, anh càng ngạc nhiên khi phát hiện có một tấm ga trải giường đang được buộc trên thêm ban công Mà cái tên nhóc Tô Duy Hưng kia đang đeo theo cặp sách rồi quăng chiếc ga giường xuống và leo xuống lầu một cách cẩn thận tỉ mí.
“Tô Duy Hưng”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh băng của Lệ Hữu Tuấn, dường như bị dọa cho một phen, cả người Tô Duy Hưng run lên, hai tay bỗng nhiên thả lỏng
“A!”
Cả người kinh sợ kêu lên, tên nhóc sẩy tay rơi xuống ngã lăn xuống phía mặt đất.
Ánh mặt Lệ Hữu Tuấn nhất thời run lên, lật người nhảy xuống gần như không chút suy nghĩ.
Anh một tay ôm lấy Tô Duy Hưng rồi che vào lồng ngực.
Hai người cứ như thế mà ngã xuống rồi lăn một vòng trên mặt đất.
Vì được Lệ Hữu Tuấn bảo vệ rất kĩ nên Tô Duy Hưng hoàn toàn không bị thương.
Ngược lại là Lệ Hữu Tuấn, bên ngoài cánh tay anh bị xước vài chỗ và đã bắt đầu chảy máu.
“Ba, ba không sao chứ?”
Tô Duy Hưng nhất thời sững người một chút rồi vội vàng rút ra một tờ giấy vệ sinh ở trong túi rồi lau mu bàn tay cho Lệ Hữu Tuấn.
Đôi chân dài của Lệ Hữu Tuấn tự nguyện ngồi như vậy dưới mặt đất, ánh mắt sâu thẩm nhìn động tác của Tô Duy Hưng, đáy mắt tựa hồ như có một làn sóng lớn.