Chương : Tôi cảm thấy tôi vẫn thích cô
“Đương nhiên là đến tìm cô rồi”
Cố Đức Hiệp khuôn mặt vẫn được xem là anh Lệ kia, bây giờ hiện ra vô cùng tiều tụy hốc hác.
Rất rõ ràng, đoạn thời gian này anh ta trải qua rất tệ Tô Kim Thư từ từ lùi ra sau: “Anh đến tìm tôi? Anh đừng nói với tôi, sau khi đã trải qua nhiều việc như vậy, anh phát hiện người phụ nữ anh yêu nhất vẫn là tôi đấy nhé?”
Cố Đức Hiệp đột nhiên cười.
Cười đến âm trầm làm người ta lạnh sống lưng: “Cô làm sao biết được điều đó?”
“Cố Đức Hiệp, anh quả là đủ làm người ta buồn nôn, chẳng lẽ anh không sợ Liễu Mộng Oánh ghen hay sao?”
“Đừng nhắc tới đồ đê tiện đó với tôi, nếu không phải do cô ta, hôm nay tôi cũng không lưu lạc đến bước đường này”
Cố Đức Hiệp hai mắt đỏ như máu, bên trong là lửa giận đang thiêu đốt: “Tô Kim Thự, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là cô phù hợp nhất với tôi, cho nên tôi đến tìm cô đấy”
“Anh cũng thật đủ ghê tởm buồn nôn”
Tô Kim Thư nghe đến đây, ngay cả tâm tình giả bộ ứng phó cũng không có: “Anh cho rằng Tô Kim Thư tôi là cái gì?
Nói không cần, thì cút được bao xa thì cút, nói cần, thì tôi phải ngoan ngoãn quay về bên anh sao?”
Cố Đức Hiệp cười lạnh, ánh mắt không thèm kiêng kị: “Cô sẽ làm như vậy!”
Vô vị, tôi lười ở đây lãng phí nước bọt với anh.”
Tô Kim Thư hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
Cô không muốn lại đợi ở đây.
Ngộ nhỡ Cố Đức Hiệp biến thái này muốn trả thù, cô căn bản không có đường sống mà đánh trả.
“Tô Kim Thư, ở đây là chỗ cô cùn: Hữu Tuấn ở với nhau sao?” Cố Đức Hiệp đôt nhiên mở miệng.
Tô Kim Thư cắn môi dưới, không phản ứng anh ta.
“Đứa ngốc, người đàn ông đó cùng lắm cũng chỉ là đang chơi đùa với cô mà thôi, cô đừng bao giờ tưởng là thật.”
Tô Kim Thư bước chân tăng nhanh, hai nằm tay nắm chặt gắt gao.
“Cô biết vì sao toàn bộ người nhà họ Cố đều bị bắt đi, chỉ có tôi vẫn còn êm đẹp đứng ở chỗ này không?”
Cố Đức Hiệp đột nhiên nói to: “Bởi vì tôi là người nhà họ Lê”
Nhà họ Lê sao?
Tô Kim Thư bước chân dừng lại.
Cố Đức Hiệp đắc ý cười to, anh ta bước qua, chắn phía trước người cô: “Trên người tôi chảy chính là dòng máu của nhà họ Lê, cho nên nhà họ Lê không thể không quản chuyện của tôi. Cô biết Lệ Hữu Tuấn tại sao cần che dấu quan hệ của cô và anh ta, không dám công cha ra bên ngoài không? Bởi vì cô không thể công khai ra ánh sáng, bởi vì nhà họ Lệ sớm đã chọn được vợ chưa cưới thay anh ta, mà cô chỉ là kẻ thứ ba bị anh ta đùa giỡn mà thôi.”
“Bốp!”
Tô Kim Thư quay đầu xoay người, dùng lực hung hăng tát một tát lên mặt Cố Đức Hiệp.
Cặp mắt to xinh đẹp trừng đến đỏ bừng: “Anh thối lắm.”
Cô không phải kẻ thứ ba.
Cô đời này thống hận nhất chính là kẻ thứ ba.
Cô làm sao có thế là kẻ thứ ba được cơ chứ?
Mặt Cố Đức Hiệp bị cô tát một cái trực tiếp tát lệch mặt, nhưng anh ta không tức giận, chỉ là cười lạnh một tiếng: “Cái tát này cô đã đánh xong, coi như tôi thiếu nợ cô, toàn bộ đều trả hết nợ rồi.
Nhưng cô mãi mãi cũng thoát không khỏi thân phận kẻ thứ ba được đâu.”
“Khốn nạn”
Tô Kim Thư cắn răng, lại muốn trên mặt anh ta hạ một cái tát nữa.
Chẳng qua lần này, cổ tay đã bị Cố Đức Hiệp nằm lại.
“Cô là kẻ thứ ba, tôi là con riêng, hai người chúng ta quả thực là một đôi trời đất tạo nên, cho nên rời khỏi Lệ Hữu Tuấn mà theo tôi đi, tôi không để cô có hai đứa con, tôi sẽ đối tốt với cô mà”
“Anh buông tay, thả tôi ra”
Tô Kim Thư liều mạng giấy dụa.
Cổ tay bị Cố Đức Hiệp gắt gao nắm chặt, chết cũng không buông: “Tô Kim Thư, về chuyện của cô, tôi toàn bộ đều đã biết. Cô sở dĩ cùng Lệ Hữu Tuấn bên nhau là vì tiền thuốc men của anh trai cô, chứ không phải là cô cam tâm tình nguyện”
“Có phải cam tâm tình nguyện hay không cũng chẳng có chút quan hệ nào với anh cả, anh mau buông tôi ra”
“Tôi không buông!”
Biểu tình của Cố Đức Hiệp trở nên vô cùng dữ tợn.
“Lúc trước nếu tôi lại kiên nhẫn hơn một chút nữa, ngày hôm nay có lẽ cô sẽ không phải là người phụ nữ của Lệ Hữu Tuấn. Tôi rất hối hận, cho nên bây giờ tôi đến tìm cô, cô đi cùng tôi đi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô rất tốt”
Khóe miệng Tô Kim Thư hiện lên nụ cười lạnh: “Bây giờ anh nói lời này thì đã quá muộn rồi”
“Muộn? Không không, một chút cũng không muộn, tôi nghĩ thông rồi, cho dù cô đã ngủ cùng người đàn ông khác tôi cũng không ghét bỏ cô đâu.”
“Nhưng tôi thì có ghét bỏ anh đó.”
Tô Kim Thư nói xong, liền xách túi mua sắm trong tay hướng tới trên mặt Cố Đức Hiệp đập qua.
“Bịch!”
Cố Đức Hiệp vung tay lên, trực tiếp đem túi xách đánh rớt sang bên cạnh.
Tô Kim Thư lợi dụng cơ hội này xoay người bỏ chạy.
“Chết tiệt!”
Cố Đức Hiệp chửi một tiếng, chạy nhanh đuổi theo.
Tô Kim Thư nói sao cũng chỉ là một cô gái, còn chưa chạy ra ngoài được bao xa thì đã bị Cố Đức Hiệp bắt được.
Anh ta một phen chặn ngang eo ôm cô lên, chạy nhanh tới cửa lớn khu biệt thự.
“Buông tôi ra, đồ khốn, anh buông tôi ral”
Tô Kim Thư liều mạng giãy dụa.
Cố Đức Hiệp bị hét đến không còn kiên nhẫn, một tay đánh vào sau gáy của cô.
Tô Kim Thư hừ một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Cố Đức Hiệp khiêng cô chạy nhanh lên một chiếc xe thương vụ màu đen ngoài khu biệt thự.
“Lái xe”
Tài xế lập tức gật đầu: “Vâng.”
Xe thương vụ chạy nhanh ra khỏi biệt thự trên núi Ngự Cảnh, Cố Đức Hiệp đặt Tô Kim Thư ngồi ở ghế sau của xe.
Mượn ánh đèn trong xe, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tô Kim Thư: “Kim Thư, lần này tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ dùng cả đời đối xử tốt với cô”
Tô Kim Thư an tĩnh như vậy nằm trên ghế sau, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cố Đức Hiệp nắm lấy tay cô, thì thào tự nói: Cho đến bây giờ tôi mới biết, Liễu Mộng Oánh, người phụ nữ đó sở dĩ tiếp cận tôi, hoàn toàn là bởi vì tiền của tôi. Chỉ có cô, chỉ có một mình cô mới là thật lòng thật dạ dối xử tốt với tôi mà thôi…”
Xe thương vụ màu đen một đường chạy ra khỏi thành phố, lái lên đường vành đai số , trực tiếp lên đường cao tốc, rất nhanh liền hòa vào trong màn đêm…
Không biết qua bao lâu, Tô Kim Thư là ở trong một trận đau đầu muốn nứt ra mở mắt.
“ôi…
Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, chỉ cảm thấy cái gáy đau rất lợi hại “Cô Tô, cô tỉnh rồi sao?”
Một người phụ nữ mặc đồ hầu gái đi vào, thái độ của cô ấy vô cùng cung kính Tô Kim Thư nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân bây giờ đang đứng trong một khu nhà cao cấp mang phong cách châu Âu.
Cô ngồi dậy: “Đây là đâu vậy?”
Người giúp việc cười thay cô đem áo quần đã chuẩn bị ổn thỏa: “Đây là áo tắm của cô, bữa sáng ở nhà ăn bên ngoài, đợi sau khi cô thay xong áo quần thì có thể ra ngoài”
“Ai da, đợi một chút…”
Tô Kim Thư còn tính truy hỏi cái gì, thì nhìn thấy người giúp việc đã xoay người nhanh chóng rời đi.
Cố Đức Hiệp rốt cuộc đã đưa mình đến nơi nào?
Cô phát hiện đặt ở đầu giường đều là váy, như vậy không thuận tiện chạy trốn.
Hơn nữa ba lô, di động của bản thân đều không thấy.
Xem ra, người đàn ông này là dự định giam lỏng mình hay sao?
Sau khi thay xong áo quần, Tô Kim Thư: xuống tầng dưới.
Liếc mắt thì nhìn thấy Cố Đức Hiệp đang ngồi trên bàn ăn ăn sáng.
Lửa giận trong nháy mắt bị đốt lên.
Tô Kim Thư cất bước lao về phía anh ta bên đó.