Chương : Lệ Hữu Tuấn xảy ra chuyện ri
Lục Anh Khoa có chút lo lắng đưa mắt nhìn anh, còn gật đầu một cái: “Vâng”
Sau nửa tiếng, chiếc xe quân đội màu đen chậm rãi lái đến trước cửa ga ra biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
“Dừng lại”
Âm thanh của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên vang lên.
Lục Anh Khoa đạp chân thắng: “Ông chủ?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng quét qua trước cửa biệt thự.
Liếc mắt liền thấy mấy cái túi mua sắm ngổn ngang ở đó.
“Đi xem xem”
“Vâng”
Lục Anh Khoa xuống xe nhặt những thứ đó lên.
Sau đó anh ta đi tới bên cạnh xe, đưa thẳng cho Lệ Hữu Tuấi “Là một số quần áo phụ nữ, còn có một chút nguyên liệu nấu ăn”
Trực tiếp cầm đồ lên xem, anh nhìn lướt qua số đo Khuôn mặt anh Lệ lập tức trở nên tối tăm.
Những quần áo này chắc chắn là của Tô Kim Thư, cô chạy không thoát đâu.
Cô nàng chết tiệt này, xem ra thật sự là bị mình chiều đến mức coi trời bằng vung rồi.
Anh mới chỉ đi một chuyến đến vùng biển quốc tế, không nhận một cú điện thoại của cô mà thôi, vậy mà lại ném quần áo và những thứ đồ này trước cửa để kháng nghị lại anh đây mà.
Trong âm thanh kìm nén của Lệ Hữu Tuấn không che giấu được lửa giận.
Gân xanh trên huyệt thái dương của anh không ngừng giật thình thịch: “Lâm Mộc đâu?”
Lục Anh Khoa gọi một cú điện thoại, sau đó quay lại giải thích: “Lâm Mộc đang ở nông thôn ạ, mợ chủ cho bà ấy nghỉ dài hạn”
“Chết tiệt!”
Cho dù là người thận trọng như thế nào.
đi nữa, ẩn nhãn như thế nào đi nữa, khi Lệ Hữu Tuấn nghe được tin tức này anh cũng không thể nhịn được.
Đột nhiên anh đấm một quyền vào trên khung cửa ô tô.
Trái tim của người phụ nữ Tô Kim Thư này, thật sự làm bằng sắt đá sao?
“Ông chủ, anh chảy máu rồi ạ”
Sắc mặt Lục Anh Khoa bỗng nhiên biến đổi.
Anh ta vội vã gọi điện thoại cho Tân Tấn Tài: “Lập tức đến biệt thự trên núi Ngự Cảnh đi”
Mấy ngày trước Tân Tấn Tài vừa mới đưa Tô Duy Nam đến nước Ý.
Lúc này, chân trước vừa mới bước vào.
cửa, chân sau Lục Anh Khoa đã gọi điện thoại tới “Tôi nói, cho dù là con trâu con ngựa thì cũng phải có cơ hội nghỉ lấy hơi, đúng không?”
“Ông chủ xảy ra chuyện rồi”
Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Lục Anh Khoa, Tân Tấn Tài cả kinh bật dậy từ trên ghế sô pha.
“Cái gì? Tôi lập tức đến ngay”
Trang viên biệt thự kiểu châu Âu sâu trong rừng rậm Trước bàn trang điểm rộng lớn, Tô Kim Thư đang ngồi yên lặng.
Áo cưới trắng tinh ở trong tay cô.
Cố Đức Hiệp đứng phía sau cô, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp điềm tĩnh ở trong gương “Kim Thư, em thay quần áo, trang điểm xong p tức đi ra, bên ngoài đã chuẩn bị gần xong rồi.”
Xuyên qua tấm gương, Tô Kim Thư có thể nhìn thấy nét mặt dối trá của Cố Đức Hiệp.
Cố gắng áp chế cơn buồn nôn trong lòng, trên mặt cô nặn ra một nụ cười vô cùng mất tự nhiên: “Được.”
“Ngoan nào”
Cố Đức Hiệp nhẹ nhàng võ vai cô, sau đó quay người đi ra ngoài.
Chân trước anh ta vừa mới rời đi, chân sau Tô Kim Thư lập tức đứng lên.
Cô đi tới cửa lớn, đưa tay mở cửa, phát hiện cửa phòng đã bị người khoá trái từ bên ngoài “Đáng ghét”
Khẽ nguyền rủa một tiếng, Tô Kim Thư đá một cước vào cánh cửa.
€ô sốt ruột đi qua đi lại trong phòng Tuy rằng cô không hiểu rõ hiện tại Cố Đức Hiệp đang có chủ ý gì, nhưng mà cô có một loại linh cảm không lành: Chỉ cần hôm nay cái mà Cố Đức Hiệp gọi là lễ cưới thành công, anh ta nhất định sẽ không biết thân biết phận như ngày hôm qua.
Bây giờ một mình cô thế lực mỏng manh, đừng nói mấy người vệ sĩ kia, ngay cả Cố Đức Hiệp cô cũng đánh không lại Đến lúc đó nếu như Cố Đức Hiệp nổi điên, thật sự muốn ức hiếp cô, ngay cả cơ hội phản kháng cô cũng không có.
Không đượ!
c Cô nhất định phải chạy trốn.
Mặc kệ như thế nào, Cố Đức Hiệp đừng hòng chạm vào một sợi lông tơ của cô.
Tô Kim Thư rón ra rón rén bò lên cửa sổ, thử thăm dò xem làm thế nào mới có thể leo xuống.
Đúng lúc đó, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
“Kẹt..”
Cửa bị người chậm rãi đẩy ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại Tiếng bước chân có vẻ hơi yếu ớt dần dần đi tới đầu giường Mặc dù trốn ở trong chăn, Tô Kim Thư vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt vô cùng ác liệt rơi trên người mình.
“Đừng giả vờ.”
Âm thanh này hết sức quen thuộc…
Tô Kim Thư xốc chăn lên, phát hiện người đứng ở đầu giường vậy mà lại là Liễu Mộng Ngân.
Cô lập tức nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”
Giờ khắc này Liễu Mộng Ngân sắc mặt tái xanh, trên người còn có vết thương xanh xanh tím tím.
Cô ta nhìn Tô Kim Thư chăm chăm, nét mặt oán độc: “Con đĩ, mày đừng cho rằng anh Đức Hiệp thật sự muốn kết hôn với mày”
Trong đầu Tô Kim Thư nhanh chóng xoay chuyển.
Khi cô nhìn thấy gương mặt đó của Liễu Mông Ngân, trong nháy mắt lập tức đoán được ý đồ của cô ta khi đến đây.
Con ngươi chuyển động xoay tròn, cô kiêu ngạo mở miệng.
“Hừ, cô đừng cho rằng cô tuỳ tiện nói mấy câu, là có thể chia rẽ chúng tôi. Anh Đức.
Hiệp nói anh ấy yêu tôi! Bây giờ anh ấy đã hồi tâm chuyển ý, không cần cô nữa”
“Mày nói láo.”
Ánh mắt Liễu Mộng Ngân nham hiểm lấp loé.
“Tô Kim Thư, tao nói cho mày biết, mày chỉ là một đôi giày rách mà thôi. Nếu như anh Đức Hiệp không vì tiền đồ của mình, sao anh ấy có thể ăn nói khép nép với mày?”
“Liễu Mộng Ngân, tôi nhắc nhở cô đừng ở đây gây xích mích chia rẽ chúng tôi nữa”
Tô Kim Thư tức giận đứng lên: “Cô nói tôi là giày rách sao? Tôi là giày rách thì thế nào? Dù sao cũng ngon hơn cái xe buýt công cộng như cô! Anh Đức Hiệp đã nói với tôi rồi, chẳng qua cô chỉ coi trọng tiền nên mới đi với anh ấy, chỉ có tôi mới thật lòng yêu thích anh ấy mà thôi. Hôm nay anh ấy sẽ kết hôn với tôi.”
Giờ khắc này Liễu Mộng Ngân đã bị sự đố ky làm đầu óc choáng váng, cô ta điên cuồng gào thét: “Tô Kim Thư, mày đừng đần độn nữa Mày còn chưa biết, tại sao Cố Đức Hiệp lại gấp gáp muốn kết hôn với mày như thế đúng chứ?”
Tô Kim Thư sửng sốt một chút, nhíu mày: “Lời này của cô là có ý gì?”
Ý của tôi, Cố Đức Hiệp là con riêng lưu lạc bên ngoài của chỉ thứ hai nhà họ Lê. Chỉ thứ hai yêu cầu anh ấy trong vòng ba tháng nhất định phải làm phụ nữ có thai. Chỉ cần người phụ nữ đó mang thai, chính là có dòng máu của nhà họ Lê, vậy thì anh ấy mới có thể danh chính ngôn thuận nhận tố quy tông”
Trong lòng Tô Kim Thư đột nhiên nhảy.
một cái Tuy rằng cô biết Cố Đức Hiệp đột nhiên bắt cóc cô chắc chắn là có mục đích không đơn giản, thế nhưng cô lại không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì Bây giờ sau khi nghe Liễu Mộng Ngân nói lời này, trong lòng cô chỉ cảm thấy càng thêm buồn nôn.
“Sao có thể như vậy được?”
Tô Kim Thư hoảng hốt, đột ngột đứng lên, viền mắt lập tức ửng đỏ: Cô nói bậy! Rố ràng anh Đức Hiệp là bởi vì yêu tôi nên mới kết hôn với tôi. Tôi sẽ không tin những lời cô nói! Cô chỉ đang khiêu khích chia rẽ chúng tôi. Nếu như lời cô nói là thật, vậy tại sao anh Đức Hiệp không tìm cô, mà nhất định phải tìm tôi?”
Liễu Mộng Ngân thấy mình đã nói đến mức này, mà Tô Kim Thư vẫn còn ngu ngốc, cô ta tức giận đến mức thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ.
Hồi đó trước khi cô ta đính hôn với Cố Đức Hiệp, từng thay đổi rất nhiều đàn ông.
Vì thoải mái nên mỗi lần đều không mang bao, sau đó thì dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.