Chương : Điều trị cho anh ta
Tô Bích Xuân nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái.
Thật ra cô ta có chút sợ anh, cho nên không dám tự mình kéo anh ra.
Nhưng vừa rồi, Tô Kim Thư sắp hôn một người đàn ông khác, cảnh này còn bị Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân đành phải kéo cánh tay Lệ Hữu Tuấn.
Mà lần này, Lệ Hữu Tuấn dĩ nhiên không đẩy cô ta ra!
Tô Bích Xuân càng thêm cô ta hếch cằm lên: “Chúng tôi tới đây, chẳng lẽ là đến để xem hai vị bác sĩ ân ân ái ái sao?”
“Khụ khụ!” Nhan Thế Khải ho khan hai tiếng.
Tô Kim Thư nhìn thấy Tô Bích Xuân nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút nhức mắt.
Thật như vậy!
Cả thành phố Ninh Lâm đều biết bọn họ mới là p.
Cô ta và Lệ Hữu Tuấn đến khoa nam, còn có thể làm gì nữa?
Bọn họ hẳn là không thể chờ đợi muốn sống chung rồi, cho nên mới tới nơi này.
Đột nhiên, Tô Kim Thư cảm thấy lương tâm cần rứt cảm thấy mình vừa rồi có chút nực cười…
Cô và Lệ Hữu Tuấn ngoại trừ giấy chứng nhận kết hôn ra, không có quan hệ gì nữa cả, cho dù vừa rồi đàn anh thật sự hôn cô, Lệ Hữu Tuấn cũng không có tư cách quản.
“Đàn anh, anh cứ làm việc của mình đi, em không làm phiền anh nữa”
Tô Kim Thư có chút muốn chạy trốn.
Chỉ có điều, khi cô đi đến cửa, đột nhiên bị người ta giữ tay lại Cô quay đầu lại, liền thấy Lệ Hữu Tuấn nhìn chằm chằm vào mình: “Bác sĩ Tô, đây là định qua cầu rút ván sao?” Tô Kim Thư nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Sáng hôm qua bác sĩ Tô đã thề với tôi, nhất định sẽ làm cho tôi vui vẻ. Sao, nhanh như vậy liền mất trí nhớ rồi?”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy đỉnh đầu như: sắp bốc khói.
Cô liếc nhìn Tô Bích Xuân Và Nhan Thế Khải một cái, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bọn họ.
“Tôi… tôi là bác sĩ tâm lý, còn đây này là khoa nam!” Tô Kim Thư sợ anh lại nói ra những lời kinh động lòng người, nên chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng tên Lệ Hữu Tuấn kia không buông.
tay: “Vậy thì làm sao bây giờ? Bác sĩ Tô lúc trước đã đi qua biệt thự thay tôi kiểm tra, có lẽ là rất rõ ràng, tôi đối với em chỉ…”
“Ây! Lệ Hữu Tuấn anh im miệng đi!”
Tô Kim Thư thét một tiếng chói tai, mạnh tay che miệng anh.
Cô cũng không quên ngày đó khi mình kiểm tra cho anh, đó là một cảnh tượng xấu hổ từ trên trời rơi xuống!
Tuyệt đối không thể để anh ta nói ra! Nếu không cô sẽ không còn mặt mũi để nhìn mọi người nữa!
“Tô Kim Thư, cô đang làm gì vậy? Còn không buông tay cho tôi!” Tô Bích Xuân kinh hãi trừng mắt với cô.
Đồ đê tiện Tô Kim Thư này, lại dám che miệng Lệ Hữu Tuấn?
Đáng ghét nhất là Lệ Hữu Tuấn lại không hề né tránh!
Nhan Thế Khải hình như cũng phát hiện ra điều không đúng: “Kim Thư, anh này vừa rồi nói em là bác sĩ điều trị chính của anh ta là sao?”
Tô Kim Thư hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái, cảnh cáo anh không được nói nhảm nữa: “E hèm, đàn anh, anh còn nhớ lần trước bệnh viện điều em đến núi Ngự Cảnh khám tại nhà cho bệnh nhân không?
Chính là… anh Lệ đây…’ Nhan Thế Khải lập tức ngây ngẩn cả người.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn anh ấy, sâu thảm bên trong ánh mắt có địch ý và bất mãn rõ ràng.
Trong đầu Nhan Thế Khải tràn ngập sương mù, căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cho nên, bác sĩ Tô này, bây giờ tôi nên tìm đàn anh này của em sao?” Lệ Hữu Tuấn nhìn cô.
Tô Kim Thư đọc ra sự uy hiếp từ đáy mắt anh Làm sao cô dám để đàn anh làm bác sĩ chữa trị chính của anh chứ.
Tên này chính là người trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Đàn anh, bệnh nhân này cứ giao cho em đi!” Tô Kim Thư kéo tay Lệ Hữu Tuấn, chạy ra ngoài.
Vứt lại một mình Tô Bích Xuân ở văn phòng, một hồi lâu mới kịp phản ứng.
Cô ta nhanh chân đuổi theo.
Lại bị Nhan Thế Khải ngăn cản: “Cô gái này, phương thức trị liệu này cần phải tuyệt đối yên tĩnh, bầu không khí rất quan trọng Cô mà đi qua đó sẽ dễ dàng gây căng thẳng cho bạn trai của cô, ngược lại cũng không có lợi cho việc điều trị. “
“Nhưng mà!” Tô Bích Xuân tức giận “Nếu chậm trễ trị liệu, chỉ sợ bạn trai cô sẽ mất hứng”
Một câu nói, chọc trúng tử huyệt của Tô Bích Xuân.
Cô ta sợ Lệ Hữu Tuấn.
Cho nên, chỉ có thể lo lắng bất an chờ ở bên ngoài phòng tâm lý trị liệu, ngồi chờ không yên.
Năm năm trước, Tô Kim Thư cho Lệ Hữu Tuấn ngủ cùng.
Máu đỏ trên giường chứng minh rằng họ thực sự đã từng có quan hệ.
Cô ta thật sự rất lo lắng, cho bọn họ một cơ hội ở chung với nhau như vậy, chuyện năm đó có thể sẽ lặp lại hay khôn Nhìn thấy Tô Bích Xuân ngồi không yên, Nhan Thế Khải có lòng tốt nhắc nhở: “Cô Tô, cô đừng lo lắng, Kim Thư là một bác sĩ rất chuyên nghiệp”
Sắc mặt Tô Bích Xuân vẫn không dễ nhìn: “Tôi có thể nhìn ra anh thích Tô Kim Thư, cô ấy cứ như vậy đi xem khoa nam cho người khác, anh thật sự không lo lắng chút nào sao?”
Huống chỉ, người đàn ông đó còn là Lệ Hữu Tuấn.
Đó là người đàn ông mà tất cả phụ nữ đều mơ ước!
Nhan Thế Khải xấu hổ cười cười, giải thích: “Cô Tô, trong phòng trị liệu còn có y tá nam Để tránh tranh chấp không cần thiết, bệnh viện sẽ không để cho các bác sĩ và bệnh nhân ở một mình trong phòng điều trị bí mật này, thường có sự có mặt của một người thứ ba.
Tô Bích Xuân có chút sửng sốt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng thoáng chuyển biến tốt hơn một chút.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Thấy một giờ đồng hồ đã trôi qua, nhưng người đàn ông trong phòng trị liệu không hề có phản ứng gì, y tá nam sốt ruột của Đảo Quốc, tất cả những gì có thể đều bật cho anh Lệ xem rồi… Số liệu thì chị tự mình xem đi ạ. “
Tô Kim Thư liếc mắt nhìn giá trị trên đó, không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không biến sắc.
Nói tóm lại, anh ta không phản ứng gì với những thứ đó?
Ngoài cửa, Tô Bích Xuân đã bảo y tá vào thúc giục ba lần.
Chờ một tiếng đồng hồ, ra kết quả như vậy?
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trên trán nổi gân xanh.
Cô cầm số liệu xông vào phòng trị liệu, người đàn ông mặc áo ngồi sờ sờ trên ghế trị liệu.
Bên tai vang vọng giọng rên ư a của người phụ nữ trong bộ phim ngắn, cô nghe cũng có chút đỏ tai, nhưng người đàn ông trước mặt lại rất nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng không có một chút gợn sóng nào.
“Anh Lệ, số liệu trước đó cho thấy thân thể của anh không có vấn đề gì. Nhưng tại sao bây giờ… bây giờ anh lại không có bất kỳ phản ứng gì?
Lệ Hữu Tuấn lười biếng nhìn cô: “Em là bác sĩ, em còn hỏi tôi sao?”
Tô Kim Thư đã vô cùng nghẹn ngào.
Cô nóng nảy xoa xoa đầu, ép buộc mình phải ôn nhu và kiên nhẫn: “Vậy… Là những tập đó không hay, hay là những bộ phim ngắn của Đảo Quốc đó không phù hợp với sở thích của anh? Hay là… anh muốn một khẩu vị nặng hơn?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn màn hình trước mặt: “Bác sĩ Tô đừng quên, khẩu vị của tôi rất kén chọn. Đối với loại người trang điểm đậm đến mặt cũng không nhìn rõ này mà tôi cũng có phản ứng, vậy khác gì Hòa.
Trung Mã đâu chứ?”
Thì ra là không thích cô nữ chính đó hả!
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, gọi y tá nam vào: “Anh Lệ, anh thích cái nào cứ nói thẳng với cậu ấy, tất cả đều có. “
Vẻ mặt y tá nam tối đen: “Đúng vậy, tất cả đều có, anh chỉ cần nói cho tôi biết anh thích cái nào là được”