Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

chương 348

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ảnh Hậu Tống cũng đang ở đây

“Tại sao lại không nói chuyện? Có ai bắt nạt em hay không?”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Giờ phút này trên khuôn mặt của anh mơ hồ bốc lên lửa giận giống như muốn phun trào ra bên ngoài Trong lòng Tô Kim Thư trở nên ấm áp, cuối đầu nhào vào lòng anh, ôm chặt eo của anh.

Thấy cảm xúc của cô gái nhỏ có vẻ không ổn, cũng không chịu mở miệng nói chuyện, Lệ Hữu Tuấn dứt khoát kéo cô nhích ra một chút, lấy điện thoại ra rồi bắt đầu gọi điện thoại cho Lục Anh Khoa Tô Kim Thư sững sờ nhìn anh, cô vấn chưa kịp lấy lại tinh thần thì điện thoại đã được kết nối “Boss Nếu tôi nhớ không lầm thì Tư Vũ Chiến đang có mấy việc làm ăn hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên?”

Tô Kim Thư nghe được câu này, ngay lập tức đã hiểu được ý đồ của anh.

Cô cuống quít nhảy dựng lên, cướp điện thoại từ trong tay của Lệ Hữu Tuấn: “Lục Anh Khoa, không có việc gì đâu”

Đầu dây bên kia điện thoại, vẻ mặt của Lục Anh Khoa vô cùng mờ mịt “Vừa rồi cậu Lệ chỉ là đang hỏi bâng quơ mà thôi, anh tuyệt đối đừng nghiêm túc quá, tạm Dùng tốc độ nhanh nhất nói xong câu đó, Tô Kim Thư vội vàng nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô: “Bây giờ đã có thể nói chuyện đàng hoàng với anh chưa?”

“Vừa rồi người ta cùng lắm chỉ là nhìn khung cảnh xưa nên đau lòng mà thôi, không có ai bắt nạt em cải Anh không cần phải có phản ứng lớn như vậy”

“Nhìn khung cảnh xưa nên đau lòng?”

Tô Kim Thư cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà ngược lại có chút tò mò nhìn chăm chằm vào anh: “Nói đi cũng phải nói lại, tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ?”

“Lâm Thúy Vân lo lắng cho em nên đã gọi điện thoại cho anh”

‘Tô Kim Thư gật đầu, nhịn không được lại liếc Lệ Hữu Tuấn một cái Người này ngày thường công việc rất bận rộn, nhưng Thúy Vân chỉ vừa mới gọi điện thoại cho anh, anh đã lập tức chạy tới đây với cô.

Một nơi nào đó trong đáy lòng của cô nổi lên một chút ngọt ngào Tô Kim Thư tiến lên chủ động nắm tay anh.

“Em không sao, có phải anh vẫn còn côn: việc khác cần làm hay không? Hay là anh trở về công ty trước đi, buổi chiều em vẫn còn phải đến đoàn làm phim một chuyến”

“Không cần, anh đã xin nghỉ phép hộ em rồi”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, thản nhiên nhướng mày.

Đầu của Tô Kim Thư mơ hồ xuất hiện hắc tuyến, tên này thật sự là quá bá đạo!

Đừng tưởng rắng cô không biết anh đã làm cách nào để xin nghỉ phép giúp cô.

Anh chỉ cần gọi điện thoại cho Phương Trí Thành, dựa vào sự thức thời của Phương Trí Thành, cho dù buổi chiều có bận rộn đến đâu, anh ấy cũng chỉ có thể kiên trì nói không có việc gì!

Nếu muốn từ chối, trừ phi anh ấy không muốn bảo vệ công việc của mình nữa.

“Vậy chiều nay chúng ta đi đâu đây? Mỹ Chỉ và Duy Hưng cũng phải đến ba hoặc bốn giờ chiều mới có thế tan học”

Lệ Hữu Tuấn lôi kéo cô lên xe: “Đi ăn cơm trước, buổi chiều cùng anh làm việc.”

Hai người cùng nhau đi đến một nhà hàng gần tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Lệ Thiên.

Nhà hàng này có khung cảnh tuyệt đẹp và được trang trí theo phong cách cổ điển Tô Kim Thư tương đối thích ăn đồ ăn của tỉnh Tương Nam cho nên những món mà Lệ Hữu Tuấn đã gọi đều là món mà cô thích.

Sau khi ngồi xuống, cô đem túi da trong tay đặt sang một bên, hai tay chống lấy khuôn mặt nhỏ bé, nhìn về phía đối diện: “Em đột nhiên nhớ tới một chuyện”

Nói anh nghe xem”

“Anh Lệ, anh thật sự định đưa em về nhà vào ngày sinh nhật của ông cụ sao?”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, rót một ly nước cho Tô Kim Thư, đưa qua: “Chuyện mang vợ về gặp cha mẹ rất kỳ lạ hay sao?”

Không biết vì sao, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương: “Em có chút lo lắng”

Lệ Hữu Tuấn bắt đầu đau đầu: “Anh đã nói là không thế nói trước cho em biết rồi mà.”

Thật ra thì anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện tương đối chu toàn rồi, đợi đến lúc đó Tô Kim Thư chỉ cần xuất hiện là được.

Nhưng tất cả kế hoạch này của anh đều bị Tống Chỉ Manh kia làm cho rối loạn, Anh biết Tô Kim Thư rất nhạy cảm, nếu nói trước cho cô biết thì cô nhất định sẽ đắn đo suy nghĩ cả ngày Hiện tại xem ra lo lắng của anh quả nhiên đã linh nghiệm rồi Tô Kim Thư tủi thân bĩu môi: “Anh đừng có.

nghĩ rằng tất cả mọi người đều như anh, mội tâm lúc nào cũng có thể mạnh mẽ như vậy có được hay không? Em không thể làm bất cứ điều gì mà không lo lắng, không sợ hãi cả!”

Lệ Hữu Tuấn dường như đã bị những lời này của cô làm cho hài lòng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Nếu đã như vậy thì cứ giao tất cả mọi chuyện để cho anh xử lý, em không cần phải lo lắng. Ngoan ngoãn ăn cơm, được không?”

“Em biết rồi.”

Hai người đang ăn thì bên ngoài gian phòng bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữa: “Lưu manh, anh mau dừng lại cho tôi!”

Tất cả các phòng VIP trong nhà hàng này đều là phòng bán mở.

Mỗi phòng đều được ngăn cách bởi một tấm bình phong, hoa cỏ, rèm trúc và các loại trang trí khác, vì vậy hiệu ứng cách âm về cơ bản là không có.

Tô Kim Thư chỉ cảm thấy giọng nói này thật sự có chút quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn qua.

Vừa nhìn qua liền phát hiện quả nhiên là người quen.

Cô vội vàng đưa tay kéo ống tay áo của Lệ Hữu Tuấn, nhỏ giọng nói: “Anh mau nhìn xem, là chị Chỉ Manh!”

Lệ Hữu Tuấn dường như không hề kinh ngạc, chỉ lạnh lùng cúi đầu ăn cơm: “Thích xem náo.

nhiệt thì có thể xem một chút, nhưng nhất định phải ít quản việc bao đồng lại”

Tô Mạc Mạc nghe vậy, không thể không le lưỡi với anh. Đột nhiên cô cảm thấy một chút hứng thú đang dâng lên, cô muốn trêu chọc Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ là bởi vì nhìn thấy người đi cùng chị ấy chính là Khúc Ảnh Đế cho nên mới nói với em ít lo chuyện bao đồng hay sao?”

Lệ Hữu Tuấn khưng lại một chút, trực tiếp buông đũa xuống.

Ánh mắt của anh nhìn chäm chãm Tô Kim Thư như có điều suy nghĩ: “Cũng thật đúng lúc, lần trước anh đại phát thiện tâm không có cấm anh ta hoạt động trong giới giải trí. Hay là lân này liền thực hiện?”

Tô Kim Thư bị cứng họng một lúc, vội vàng bưng bát cơm lên, vùi đầu ăn cơm: “Cái gì cơ.

Em không có nói gì hết”

‘Vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng, đưa tay cầm lấy đôi đũa, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên quét về phía Tống Chỉ Manh.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Khúc Thương Ly đã từ phòng bên cạnh đi ra, lúc này đang đứng ở hành lang bên ngoài Mà Tống Chỉ Manh cũng đuổi theo, hai tay đưa lên liều mạng chặn đường đi của anh ấy, căn bản là không có ý định để cho anh ấy rời đi Trong đôi mắt của cô ấy ẩn chứa lửa giận, sắc mặt cũng xanh mét.

“Khúc Thương Ly, cho dù chúng ta đã chia tay thì mọi người cũng vẫn là bạn bè đúng chứ? Một chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh cũng không chịu giúp, có lầm hay không vậy?”

Khúc Thương Ly mặc âu phục màu đen đậm, †oàn thân trên dưới đều lộ ra một loại khí chất trầm ổn.

Ánh mắt anh ấy thản nhiên nhìn thẳng vào Tống Chỉ Manh: “Nếu tôi không giúp thì sao?”

Tống Chỉ Manh cười lạnh.

“Anh đừng tưởng rằng tôi không biết sau khi anh quay xong “Đại Đường Vô Song” thì phải tiếp nhận tiếp bộ phim gì, tôi nói cho anh biết, nếu anh không giúp tôi thì tôi cam đoan sau này anh nhất định sẽ không nhận được một bộ phim nào cả, anh có tin hay không?”

Ánh mắt của Khúc Thương Ly đột nhiên híp lại, quanh thân tản ra khí thế lạnh như băng.

Anh ấy tiến tới gần Tống Chỉ Manh một bước, chiếm ưu thế về chiều cao, anh cúi đầu nhìn xuống cô: “Ảnh Hậu Tống, đây là muốn uy hiếp tôi sao?”

Tống Chỉ Manh cao một mét bảy so với Khúc Thương Ly cao một mét tám mươi tám, vẫn có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn linh hoạt.

Mặc dù trên chân cô vẫn còn đang mang giày cao gót nhưng so về mặt khí thế thì cô ấy vô tình lại bị anh ấy nghiền ép.

Đối mặt với người đàn ông đang từng bước tiếp cận, cô theo bản năng lui về phía sau, không giải thích được cảm thấy có chút chột dạ.

Biểu tình này của Khúc Thương Ly khiến cho cô nhận ra, muốn cứng rắn với tên này, chỉ sợ là vô dụng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio